Bình thường, một hài tử bị như vậy chắc chắn sẽ kêu ra tiếng nhưng hắn lại không hề nghe thấy nữ hài một tiếng kinh hô, cho dù là rất nhỏ cũng không có.
Hắn cúi đầu xuống nhìn nữ hài trong lòng, xem nàng có biểu tình gì, tức khắc khóe miệng liền giật giật.
Nữ hài một bộ nước mắt lưng tròng bộ dáng, nước mắt đảo quanh hốc mặt muốn rơi lại không rơi bộ dáng.
Nàng dùng hai cặp mắt ướt dầm dề nhìn hắn, giọng nói mềm mại mang theo ủy khuất ngữ khí trả lời hắn bằng một chữ.
"Đau."
Nữ hài không la hét, chỉ lẳng lặng xuất hiện lệ quanh trong ánh mắt làm người nhìn thấy không khỏi mà thương.
Vô thanh vô tức lại thắng qua thiên ngôn vạn ngữ.
Xác thật, nhìn nữ hài bộ dáng này, trong lòng nam hài đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc mang tên đau lòng.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đột nhiên rơi xuống từ trong hốc mắt nàng, lên tiếng nhẹ hốc.
"Ngoan, đừng khóc."
"Ta mới không khóc."
Hàn Băng Vô Tình làm bộ ngạo kiều, xoay đầu qua chỗ khác giận dỗi.
Nâng lên một tay xoay khóe mắt nước mắt.
Nước mắt loại này đồ vật đã từ lâu nàng không biết là gì quá, lúc này nó xuất hiện làm nàng cũng có vài phần đột nhiên.
Có lẽ là do thân thể này còn quá nhỏ nên cảm giác có vài phần tăng thêm, tuyến lệ cũng rất phát đạt nên nàng mới chỉ bị một chút kích thích đã có nước mắt ra tới.
Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ, nhanh chóng tìm được một lý do hoàn hảo cho việc rơi lệ của bản thân.
Nhưng dù nàng tìm được cho bản thân một lý do hoàn hảo đến mấy thì vẫn có một người nào đó không thuận theo không buông tha lên tiếng.
"Vậy giọt lệ này không phải là của tiểu muội muội sao?"
Âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, trước mắt nàng xuất hiện một bàn tay với các ngón thon dài đẹp làm người mê muội.
Đặc biệt là trên ngón trỏ của bàn tay ấy xuất hiện một giọt nước tinh oánh dịch thấu.
Hàn Băng Vô Tình nhìn cái kia giọt nước mắt, khóe miệng giật giật, cũng may là lúc này nàng cúi đầu nên nam hài không nhìn thấy biểu tình đáng lẽ không nên có ở một tiểu hài xuất hiện trên gương mặt của nàng.
"Không phải."
Hàn Băng Vô Tình khẳng định đáp.
"Vậy muội giải thích như thế nào về thứ này?" . ngôn tình tổng tài
Thấy nữ hài phủ nhận, hắn muốn xem thử nàng có thể nói như thế nào về việc này.
"Đó là một giọt lệ."
Hàn Băng Vô Tình trả lời.
"Lệ của ai? Của muội sao?"
Lời nói của nàng vừa dứt, câu hỏi của nam hài lại vang tới.
"Không phải lệ của ta. Đó là lệ của lão thiên."
Hàn Băng Vô Tình nghiêm trang nói hươu nói vượn.
"Lệ của lão thiên là gì?"
Nam hài giả bộ không hiểu hỏi.
"Lệ của của lão thiên là nước mắt của ông trời, khi lão thiên rơi lệ, nhân gian liền hạ vũ."
Hàn Băng Vô Tình ngẩng đầu đối diện với hai mắt đỏ tươi của nam hài thiên chân mà nói.
Lời nói của nàng vừa dứt, như để hưởng ứng câu nói hồn nhiên từ miệng nữ hài, trên trời rơi xuống một giọt nước, hòa lẫn giọt trên ngón trỏ của nam hài.
Giọt nước không biết là nước mưa hay nước mắt ấy theo ngón trỏ của hắn rơi xuống.
Tí tách!
Nhiều hạt nước mưa rơi xuống hơn, rơi xuống mặt nạ của nam hài cũng rơi trên gương mặt non nớt của Hàn Băng Vô Tình.
Trời đột nhiên rơi xuống hạt mưa làm nam hài có vài phần bất ngờ nhưng hắn vẫn nhanh chóng ôm lên nữ hài trên đùi, mang theo nàng vào bên dưới mái nhà trú mưa.