"Trên đời người đeo mặt nạ rất nhiều, cung chủ hắn đeo mặt nạ che giấu dung mạo cũng rất bình thường. Nhiếp Chính Vương nếu đã tò mò dung mạo của cung chủ Điệp Sát vậy chắc cũng sẽ đối dung mạo người đứng đầu Tà Tông hiếu kì đi. Theo những gì ta được biết người này so với cung chủ Điệp Sát cũng thần bí không kém."
Hàn Băng Vô Tình nói một tràng dài lời nói, chuyển hướng chủ đề sang vị Tà Tôn nàng có hai lần chi duyên gặp mặt.
Mặc dù lúc đấy nàng và hắn đều đeo mặt nạ nhưng ấn tượng cũng vô cùng khác sâu.
Hơn nữa, nàng cảm thấy khí chất quanh thân Tà Tôn kia có điểm giống người nam nhân trước mắt này đâu.
"Xem ra ngươi đối với hắn rất có hứng thú."
Phượng Kinh Hồng ánh mắt hơi lóe, bất động thanh sắc quan sát Hàn Băng Vô Tình khuôn mặt, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nhỏ nào xuất hiện trên gương mặt của nàng.
"Ta cũng chỉ là giống như vương gia có điểm tò mò muốn biết, Tà Tông là một tổ chức như thế nào, Tà Tôn kia lại có bản lĩnh gì có thể sánh ngang hàng với Điệp Sát, với cung chủ của ta."
Thiếu nữ nhàn nhạt nói nhưng trong đôi mắt màu hổ phách kia lại không hề nổi lên một chút gợn sóng, không giống lời nói nàng biểu hiện ra như vậy tò mò.
''Ngươi đối thực lực của cung chủ kia như vậy tự tin?''
Phượng Kinh Hồng lộ ra vài phần kinh ngạc biểu.
Hàn Băng Vô Tình không nói gì, hơi gật đầu.
Nàng hiểu thực lực của bản thân có bao nhiêu đương nhiên phải tự tin rồi.
Mặc dù cũng không biết Tà Tôn nam nhân kia mạnh bao nhiêu nhưng nếu luận dùng hết thực lực cùng hắn giao chiến mà nói, tuy không thể chiến thắng cũng có thể cùng hắn miễn cưỡng đánh ngang tay.
''Vương gia, có tin tức cần ngài phê duyệt.''
Đột nhiên, âm thanh một nam tử truyền đến, sau đó một nam tử bên hông mang đao xuất hiện, dừng lại ở bên ngoài cách bọn họ một khoảng cách.
Phượng Kinh Hồng nhìn thấy người đến mày hơi nhíu nhưng cũng đứng dậy, hướng Hàn Băng Vô Tình cáo từ rồi đi về phía hắn.
Thấy nam tử nói gì đó với Phượng Kinh Hồng rồi hai người liền rời đi, Vân Khinh suốt nãy giờ im lặng mới đi đến trước mặt Hàn Băng Vô Tình ngồi xuống.
Nhìn vẻ mặt khó chịu muốn hỏi lại thôi của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình lấy một chén trà rót ra đưa đến trước mặt nàng đặt xuống.
''Tỷ có gì muốn hỏi thì nói ra đi đừng để nghẹn trong lòng."
Thiếu nữ nhàn nhạt ngữ khí mang theo một tia bao dung vang lên vuốt phẳng trong lòng Vân Khinh một tia bực bội cảm xúc.
Vân Khinh nhìn chén trà trước mặt phát ngốc, hồi lâu sau mới rầu rĩ lên tiếng.
"Muội thực sự muốn cùng hắn tổ chức hôn lễ sao?"
"Lời nói đã nói ra chung quy phải thực hiện."
Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt ngữ khí nghe không ra một tia cảm xúc lại bao hàm không một chút để ý.
"Nhưng mà hôn nhân đại sự không phải một chuyện đùa, ta không hi vọng sau này muội có thích người sẽ hối hận lúc này quyết định."
Vân Khinh mãn hàm lo lắng cùng quan tâm ánh mắt làm cho Hàn Băng Vô Tình có một tia sửng sốt.
Thích người sao?
Nàng sẽ hối hận lúc này quyết định sao?
Hàn Băng Vô Tình lắc đầu, không biết cái lắc đầu này là lắc đầu đối với Vân Khinh hay là đối với chính bản thân.
Nếu như có một ngày đó thì nàng cũng không biết bản thân sẽ hối hận hay không nhưng ít ra lúc này khi đưa ra quyết định nàng không hối hận.