Quân Trường Phong nghe được lời của hắn, gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ bất mãn.
''Người cùng ngươi làm chuyện này là ai?''
Ôn Cẩn Ngọc tựa hồ không để ý đến sự bất mãn của hắn, hỏi ra vấn đề của mình.
''Không phải ngươi rất giỏi tính toán sao? Ngươi đoán a?''
Quân Trường Phong lấy ra một cây quạt, tao bao phe phẩy, đối nam tử trước mặt trêu tức.
Ôn Cẩn Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu.
''Người này ta tính không ra.''
''Không ngờ có có người ngươi lại tính không ra.?''
Quân Trường Phong ngạc nhiên dừng động tác phe phẩy chiết phiến, vuốt cằm suy nghĩ sâu xa.
''Có một số người mang mệnh cách đặc thù hoặc vận số quá cường, nếu mạnh mẽ xem xét, nhẹ thì phản phệ trọng thương, tu vi tẫn phế, nặng thì bất đắc kỳ tử mà chết.''
Ôn Cẩn Ngọc ôn hòa nói nhưng trong lời nói lại mang theo nghiêm túc.
''Xem ra nàng chính là người trong miệng ngươi nói có mệnh cách đặc thù hoặc vận số quá cường người. Cũng không biết rốt cuộc nàng có bao nhiêu đặc thù mới khiến một người như ngươi kiêng kị không dám tính toán đi xuống.''
Quân Trường Phong chống cằm, đôi mắt đào hoa lóe sáng quang mang thể hiện sự hứng thú của hắn.
'Nàng'?
''Người cũng ngươi hồ nháo là một nữ tử?''
Ôn Cẩn Ngọc khẳng định hỏi.
Quân Trường Phong vuốt cằm, một bộ miễn cưỡng nói.
''Nữ nhân không tính nhưng có thể xem là một tiểu nha đầu.''
''Nàng hiện giờ bao nhiêu tuổi, tính cách cùng với ngoại hình ra sao?''
Ôn Cẩn Ngọc trong giọng nói mang theo vài phần gấp gáp cùng với một tia kích động trong lòng.
Bất giác, theo câu hỏi này nói ra, trong đầu hắn xuất hiện hai hình bóng mơ hồ của cùng một người.
Hai hình ảnh này chính là hai hình ảnh mà hắn ngẫu nhiên tỉnh lại nhìn thấy, chỉ đáng tiếc là cả hai lần, hắn không lần nào nhìn rõ.
''Nàng a, khoảng chừng mười lăm đi, bề ngoài thì cũng như những tiểu nha đầu khác có điều xinh đẹp, tinh xảo cùng thuận mắt hơn một chút. Còn về tính cách thì lúc nào gương mặt cũng một vẻ mặt nên ta nhìn không ra.''
Quân Trường Phong suy nghĩ nói.
Ôn Cẩn Ngọc nghe hắn miêu tả, trong đầu nháy mắt xuất hiện một thân ảnh dần dần trùng hợp với những lời của Quân Trường Phong.
Là nàng đã trở lại.
Ôn Cẩn Ngọc suy nghĩ, khuôn mặt xuất hiện một màu đỏ không biết là do kích động trong lòng vẫn là vì ngồi dưới thái dương quá lâu.
''Ngươi mau dẫn ta đến gặp nàng.''
Ôn Cẩn Ngọc không chờ muốn gặp mặt nha đầu trong miệng của Quân Trường Phong xác nhận suy nghĩ của mình.
Chính là, trước mặt hắn hồng y tử bày ra một bộ mặt đáng tiếc thực thiếu tấu biểu tình nói với hắn.
''Ta vừa mới tiễn nàng trở về hơn nữa ngươi mới tỉnh lại không lâu vẫn nên nghỉ ngơi nhiều thì hơn.''
''Ngươi nói cũng đúng.''
Ôn Cẩn Ngọc gật đầu đồng ý sau đó một bộ mệt mỏi đứng dậy trở về phòng.
Đi đến trước cửa phòng hắn hơi dừng bước chân nhưng cũng không quay người lại nói với Quân Trường Phong.
''Trường Phong, ta hi vọng trước khi ta gặp được nàng, ngươi không cần tiếp tục cùng nàng tiếp xúc.''
Còn một lời nữa hắn chưa nói đó là mệnh cách của người như nàng ta sẽ liên lụy đến người xung quanh, thường đều là những điều không mạy.
Mà hắn không muốn Quân Trường Phong bị thương vì một người không phải nàng ấy.
Bởi vì bất kỳ kẻ nào, nếu không phải nàng ấy đều không xứng có được điều này.
Nhưng nếu thiếu nữ chính là nàng ấy, cho dù nàng là cái gì mệnh cách, hắn sẽ không ngăn cản Quân Trường Phong tiếp cận nàng.