Ôn Cẩn Ngọc cố gắng mở mắt nhưng mí mắt như bị rót ngàn cân chì giống nhau, nặng nề không cách nào nâng lên được.
Tuy vậy, hắn vẫn cố gắng mở ra đôi mắt, quả nhiên, mí mắt của hắn cũng đã nâng lên, mở ra một khe hở nhỏ bé để hắn có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng hình mơ hồ của người tới.
Tuy chỉ là mơ hồ một bóng hình nhưng hắn có thể khẳng định đó là một thiếu nữ, hơn nữa gương mặt tuy có vài phần xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc.
Bóng hình mơ hồ ấy cùng hình ảnh của một nữ tử trong kí ức xa xôi trùng điệp lên làm cảm xúc của hắn trở nên kích động, lồng ngực mãnh liệt phập phồng.
Là nàng sao?
Hắn chờ được đến khi gặp lại nàng một lần nữa sao?
Đáng tiếc, hắn chưa kịp mở to mắt xác nhận thì hai mí mắt rơi, nặng nề khép lại khe hở mà hắn cố sức lắm mới nâng lên được, ý thức của hắn một lần tan rã, lâm vào trong mê man.
"Ngươi tỉnh sao?"
Hàn Băng Vô Tình lên tiếng hỏi người trên giường nhưng đáp lại nàng là một sự im lặng.
Là nàng ảo giác sao?
Hàn Băng Vô Tình ánh mắt nghi hoặc nhìn người trên giường.
Vừa rồi nàng cảm giác được một đạo ánh mắt nhìn trộm nàng.
Nàng không cảm nhận được ác ý từ ánh mắt ấy, trong lòng cũng không thấy chán ghét kẻ nhìn bản thân chằm chằm này mặc dù bị người xa lạ nhìn trộm là một kiện rất chán ghét sự tình.
Đạo ánh mắt này không phải rất nóng rực nhưng lại làm người vô pháp bỏ qua sự tồn tại của nó.
Trong phòng này chỉ có hai người là nàng cùng Ôn Cẩn Ngọc nhưng khi nàng vừa lên tiếng hỏi thì ánh mắt này liền biến mất.
Sẽ là hắn sao?
Hàn Băng Vô Tình lâm vào bên trong hoài nghi phán đoán của bản thân bởi vì lúc này Ôn Cẩn Ngọc còn đang hôn mê.
Trong bất giác, nàng nhớ đến khi nàng đến gần giường của nam tử này, lúc đó hắn mang loại cho nàng một loại mạc danh cảm giác, xa lạ của lần đầu tiên gặp mặt lại mang theo một cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết.
Hơn nữa, khi đó Ôn Cẩn Ngọc đột nhiên mở mắt ra nói với nàng một câu đại khái nội dung là thật tốt khi có thể lần nữa gặp lại nàng.
Khi đó, nam tử một thân bạch y nằm trên, mặt mày như ngọc tuy có vài phần tái nhợt nhưng người gặp một cảm giác khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Giọng nói lúc đó của hắn cực kỳ suy yếu lại có vài phần khàn khàn nhưng từ ngữ khí bên trong, nàng nghe ra được hắn kinh hỉ như đột nhiên được gặp lại người rất quan trọng với bản thân.
Cái loại vui sướng này phát ra từ trong linh hồn, cứ ngỡ sẽ không có cơ hội gặp lại, lại đột nhiên nhìn đến.
Chính là, từ trong kí ức trước kia của nàng, cho dù là những năm ở thế giới trước kia cho đến thời gian năm năm ở thế giới này cùng với kí ức xưa kia của Phượng Linh Nguyệt, Hàn Băng Vô Tình nàng chắc chắn khác rằng trong trí nhớ của bản thân đều không có một chút gì về Ôn Cẩn Ngọc người này.
Vậy thì cái cảm giác quen thuộc quái dị này từ đâu mà đến hơn nữa vì sao nam tử này có vẻ một bộ quen biết nàng bộ dáng?
Hắn rốt cuộc đã gặp nàng ở đâu?
Nàng cùng hắn có phải hay không đã từng quen biết?
Thật nhiều câu hỏi xuất hiện trong suy nghĩ của Hàn Băng Vô Tình.
Và người có thể giải đáp những nghi hoặc của nàng thì lại đang ở trong tình trạng gần đất xa trời.