Lúc này, Vân Khinh đang đứng nói chuyện với một nam tử trong một thanh lâu.
''Tất cả những thứ ghi trong này đều là thứ cung chủ cần. Chỗ ngươi có tin tức về chúng sao, nếu được thì ta muốn ngươi mang đến cho ta luôn, càng nhanh càng tốt.''
Nói rồi, Vân Khinh đưa lá thư cho hắn.
Nam tử ra lá thư xem xét, vẻ mặt có vài phần kinh ngạc rồi lấy ra một bình sứ đẩy về phía Vân Khinh.
''Đây là phần Lôi Tì thú huyết cuối cùng còn lại của tổ chức. Thứ này thuộc hạ nhận được khi vào Bảo Các lĩnh thưởng của tổ chức, thuộc hạ đã dùng một phần ba để rèn luyện kinh mạch, cốt cách nên chỉ còn lại từng này. Phó cung chủ, người xem...''
Vân Khinh cầm lấy bình sứ xem xét gật đầu.
''Không tồi, quả nhiên là Lôi Tì thú huyết. Thứ này ta sẽ cầm đi mang cho cung chủ, lát nữa ta sẽ truyền tin về kêu ca ca ta cho ngươi vào Bảo Các một lần nữa xem như bồi thường ngươi vậy.''
''Thuộc hạ đa tạ phó cung chủ.''
Nam tử nghe vậy, kinh hỉ đáp tạ.
Hắn không nghĩ tới sẽ có thêm một cơ hội nữa tiến vào Bảo Các của tổ chức.
Lần trước có thể tiến vào cũng chỉ là do hắn nhất thời may mắn mà thôi.
Tuy tiến vào trong bảo các không chỉ tùy ý lấy vật bản thân muốn nhưng tùy cơ nhận được một món trong đó cũng là một chuyện không tồi sự tình bởi vì những món được lưu trữ trong Bảo Các của tổ chức, món nào cũng phải gọi là trân quý, cực phẩm trong cực phẩm.
''Vậy hai thứ còn lại, ngươi có tin tức về chúng sao?''
Vân Khinh thu hồi Lôi Tì thú huyết vào nhẫn trữ vật rồi quay sang tiếp tục hỏi nam tử.
''Rễ Thủ Nhĩ thì thuộc hạ không biết nhưng thuộc hạ nghe nói hoa Ngọc Tịch có ba đóa ở Nhiếp Chính vương phủ.''
Nam tử suy nghĩ đáp.
Nghe vậy, Vân Khinh nhíu mày, xem ra nàng phải trở về vương phủ hỏi một chút.
Nghĩ vậy, nàng đứng dậy rời khỏi nơi này.
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình mở mắt ngồi dậy xoa mày.
Quân Trường Phong tiến lại gần ân cần, lo lắng hỏi.
''Ngươi cảm thấy thế nào rồi.''
''Ân, không sao chỉ là nghỉ ngơi không tốt.''
Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.
Quân Trường Phong đôi mắt đào hoa hơi híp, tuy lời nói của nàng với một người xa lạ bình thường chỉ tiếp xúc vài lần mà nói không có một chút sơ hở.
Nhưng với hắn thì khác, hắn biết điều nàng đang nói không phải sự thật bởi vì hắn đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể khi nàng ngã xuống lúc đó lạnh băng không một chút hơi ấm.
''Nếu vậy thì ngươi nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài.''
Bỏ lại câu này, Quân Trường Phong bước đi ra ngoài, trong lòng đột nhiên xuất hiện không vui.
Không muốn nói cho hắn thì cũng không cần dùng một câu qua loa lấy lệ trả lời hắn như vậy, hắn mới không tin lời này của nàng đâu.
Nhận ra chính mình tiểu cảm xúc là đang lo lắng cho Hàn Băng Vô Tình, bước chân của Quân Trường phong trước nghạch cửa khựng lại, khô cằn bỏ lại thêm bốn chữ.
''Có việc kêu ta.''
Sau đó nhanh chóng rời khỏi, trong đầu nhanh chóng phủ định chuyện hắn lo lắng cho Hàn Băng Vô Tình.
Phi! Hắn mới không lo lắng cho nha đầu kia đâu.
Hắn chỉ sợ nàng cứ như vậy đi luôn thì ai sẽ cứu Ôn Cẩn Ngọc.
Đúng vậy, hắn nhất định là suy nghĩ như vậy.
Nhưng cho dù là Quân Trường Phong có tự thôi miên bản thân mình thế nào cũng không thể che dấu được chuyện hắn xác thực lo lắng cho Hàn Băng Vô Tình trong suốt quãng thời gian hôn mê sự thật này.