''Hừ! Coi như các ngươi giỏi. Bản tiểu thư tự mình trở về là được.''
Ma tộc nữ tử kêu Tiểu Uyển dậm chân, đầy mặt không cam lòng nhưng vẫn phải khuất phục theo đám a tộc trở về.
Sáng hôm sau, Hàn Băng Vô Tình mở ra cửa phòng, lập tức khuôn mặt yêu nghiệt của Quân Trường Phong bất thình thình xuất hiện.
Hàn Băng Vô Tình hơi nhíu mày nhưng không nói gì, nàng như không nhìn thấy người đứng trước cứ như vậy lướt qua hắn ra ngoài.
Bị thiếu nữ làm lơ, Quân Trường Phong lên tiếng gọi lại nàng.
''Mới sáng sớm, ngươi đi đâu a?''
"Cho Ôn Cẩn Ngọc bắt mạch.''
Thiếu nữ chậm rãi bước chân không một chút tạm ngừng nhưng vẫn lưu lại cho hắn một câu trả lời ngắn gọn.
Quân Trường Phong khóe miệng giật giật, hắn vì cái gì cảm thấy trong mắt Hàn Băng Vô Tình, một người đang đứng sờ sờ trước mặt nàng như hắn không bằng một Ôn Cẩn Ngọc đang nằm thoi thóp trên giường đâu?
Hơn nữa, hôm qua là ngày đầu tiên nàng ta đến nơi này, tuy hắn đã đưa nàng đi dạo một vòng xung quanh nhưng nàng cũng không cần nhanh chóng quen thuộc đường đến chỗ Ôn Cẩn Ngọc như vậy a.
Bước vào phòng, Hàn Băng Vô Tình không hướng thẳng đến giường Ôn Cẩn Ngọc nằm đi đến.
Bắt tay nam tử xem mạch, Hàn Băng Vô Tình mày càng nhíu càng chặt.
Đúng lúc này, Quân Trường Phong bước vào, thấy thiếu nữ nhíu chặt mày, vẻ cợt nhả trên mặt biến mất, thay thế vào đó là sắc mặt nghiêm túc lên tiếng hỏi
''Hắn sao rồi?"
"Tình hình không tốt lắm. Những thứ ta kêu ngươi cho ngươi chuẩn bị thế nào rồi?''
Sắc mặt bất biến, ngữ khí thanh lãnh nhưng có lẽ do tâm tình bản thân quấy phá, Quân Trường Phong cảm thấy lời nói của nàng vô cùng ngưng trọng. . Truyện Ngôn Tình
''Còn thiếu hai hoa Ngọc Tịch, rễ Thủ Nhĩ, máu Lôi Tì thú. Trừ ba thứ này ra, những thứ còn lại đều đã được ta cho người chuẩn bị đầy đủ.''
''Cư nhiên thiếu ba thứ quan trọng nhất trong bảy dược liệu quan trọng nhất.''
Hàn Băng Vô Tình tinh xảo khuôn mặt tuy trong ngoài mặt không lộ ra biểu tình dư thừa nào nhưng trong lòng có vài phần trầm trọng.
Chuyện này cũng không thể trách thuộc hạ của Quân Trường Phong không tích cực tìm kiếm mà ngược lại, nàng có thể cảm thấy bọn họ đã vô cùng xuất lực.
Những thứ nàng ghi ra giấy đưa cho Quân Trường Phong đều là tên những dược liệu quý hiếm, vậy mà chỉ trong thời gian một ngày đã tìm thấy gần như tất cả, có thể thấy thế lực cùng tài lực hắn nắm giữ là không thể khinh thường.
Nhưng điều quan trọng nhất Hàn Băng Vô Tình cần quan tâm không phải chuyện này mà là đi đâu để tìm kiếm ba thứ này.
Thời gian của Ôn Cẩn Ngọc cũng không còn nhiều, nếu không nhanh chóng chuẩn bị hết tất cả những thứ này thì cho dù là nàng cũng bó tay không biện pháp.
Hàn Băng Vô Tình trực tiếp lấy ra giấy bút trước mặt Quân Trường Phong viết một lá thư phong kín lại rồi đưa cho hắn.
"Công tử cho người mang bức thư này giao cho Vân Khinh ở Nhiếp Chính Vương phủ, xem xong tin, nàng tức khắc sẽ phái người của ta đi tì kiếm những vật này. Mặt khác, công tử vẫn tiếp tục cho người tìm kiếm những thứ này. Đến đêm nay nhất định phải tìm đủ, nếu không e là tính mạng của hắn, ta đành bất lực."
Quân Trường Phong cầm lấy phong thư xoay người rời khỏi phòng.
Thấy hắn hoàn toàn rời khỏi, Hàn Băng Vô Tình trước mặt lập tức xuất hiện mười ba băng châm nhỏ dài
Giống như những gì ngày hôm qua đã làm, nàng nhanh chóng đem mười ba băng trâm trát nhập Ôn Cẩn Ngọc trên người.