Vân Khinh xấu hổ sờ chóp mũi:"Đây là lỗi của ta. Ta quên mất không nói với Lưu dì."
Hai người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã ra đến cửa.
"Đa đến đây là được rồi! Vân Khinh cô nương xin dừng bước." Lưu Đại Hân nói với Vân Khinh rồi cầm hộp gỗ hướng nhà bếp đi đến.
Đưa xong Lưu dì ra ngoài, Vân Khinh quay lại tìm Hàn Băng Vô Tình. Chỉ thấy lúc này thiếu nữ đang thu dọn tất cả những đồ vật bản thân mang đến rồi sắp xếp vào vị trí mà bản thân mình mong muốn. Vân Khinh nhiều lúc thật sự vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc nhẫn trữ vật của muội ấy không gian có bao nhiêu lớn mà có thể cất chứa nhiều đồ vật như vậy. Nhưng hiếu kỳ chỉ là hiếu kỳ, nàng cũng chưa đến nỗi phải hỏi ra miệng. Nếu như cái gì cũng phải đi hỏi thì Vân Khinh nàng cũng quá vô dụng đi.
Vân Khinh nhanh chóng tiến lên hỗ trợ. Có thêm một người cùng làm, tốc độ bố trí lại Nguyệt Hoa viện tăng lên đáng kể. Hàn Băng Vô Tình chia cho Vân Khinh một nửa những đồ cần bố trí và vị trí cho nàng vị trí của chúng. Đống còn lại sẽ do nàng tự mình động thủ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai người đã bố trí tất cả vị trí đồ vật của Nguyệt Hoa viện chỉ trong một canh giờ.
Hai người cùng nhau ngồi xuống thưởng trà ăn điểm tâm.
Vân Khinh cầm một khối bánh hoa quế bỏ vài miệng khẽ ăn một miếng nhỏ. Miếng bánh mềm xốp vào miệng là tan, ngọt mà không ngấy mang theo mùi hương đặc trưng của hoa quế. Một khối bánh hoa quế bị Vân Khinh cẩn trọng tỉ mỉ cắn từng miếng một mà ăn. Một khối bánh hoa quế to chưa bằng một nửa bàn tay bị nàng cắn cả chục miếng mới hết quả là cẩn thận tới cực điểm. Cũng không phải nàng muốn làm như vậy mà là vì bánh hoa quế mà Hàn Băng Vô Tình làm ăn quá ngon mà số lượng bánh trên đĩa lại có hạn. Aiz, đúng là làm khó nàng mà!
Vân Khinh nhìn Hàn Băng Vô Tình rồi lại nhìn đĩa bánh hoa quế trên bàn do dự không chừng. Ban đầu Hàn Băng Vô Tình lấy ra đĩa bánh hoa quế ra có sáu khối đã bị Hàn Băng Vô Tình lấy hai khối, nàng ăn ba khối. Giờ đây nhìn một khối duy nhất trên đĩa nàng mắt nhìn thì thèm mà đưa tay lấy thì trong lòng lương tâm một đạo khảm kia lại không qua được.
"Tỷ ăn đi." Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đẩy chiếc đĩa mà khối bánh hoa quế cuối cùng đang năm về hướng Vân Khinh.
Vân Khinh nhang chóng cầm lấy khối bánh hoa quế vừa ăn vừa nói:"Muội thực sự muốn kiến một căn bếp nhỏ ở nơi này sao?"
Hàn Băng Vô Tình gật đầu.
"Muội muốn ăn gì chỉ cần bảo nhà bếp ở đây làm là được hà tất tự mình động thủ đâu." Vân Khinh vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ.
"Tỷ bỏ được không ăn những thứ ta làm sao?" Hàn Băng Vô Tình liếc khối bánh hoa quế trên tay Vân Khinh ý vị thâm trường nói.
"Cái này..." Vân Khinh bị câu hỏi của thiếu nữ trước mặt làm khó xử. Nàng do dự nhìn thiếu nữ rồi nhìn khối bánh hoa quế chưa đầy một nửa trên tay trong lòng tiếc nuối nhưng miệng lại nói:"Bỏ được."
Sau đó nhỏ giọng bổ sung thêm câu:"Dù sao cũng không thể để những việc nhỏ này ảnh hưởng đến việc tu luyện của muội."
"Nga? Tỷ làm sao biết được những việc này sẽ làm ảnh hưởng hưởng tới việc tu luyện của ta đâu? Trái lại, khi làm những việc này đối với ta cũng là một loại tu luyện." Hàn Băng Vô Tình đạm nhiên rót thêm cho Vân Khinh một chén trà.