Bất ngờ bị thiếu nữ bóp cổ, Vân Khinh ánh mắt có vài phần bất an. Nàng chợt nhận ra người trước mặt là Hàn Băng Vô Tình nhưng lại không phải Hàn Băng Vô Tình. Ánh mắt cùng cử chỉ xa lạ nhất là sát ý mà thiếu nữ phát ra đối với nàng không phải Hàn Băng Vô Tình mà nàng quen biết.
Tay bóp cổ Vân Khinh hơi hơi dùng sức, thiếu nữ lạnh lùng hỏi lại một lần nữa:"Ngươi là ai?"
Vân Khinh dùng một tay chưa bị chế trụ giữ lấy bàn tay thiếu nữ đang bóp cổ mình, gian nan nói ra câu hoàn chỉnh:"Tỷ là … Vân Khinh. Chẳng lẽ muội nhận ra ta sao."
"Vân...Vân... Khinh... Vân...Khinh...Vân Khinh." Thiếu nữ trong ánh mắt lạnh băng một mảnh, miệng lẩm bẩm khó khăn lặp lại hai từ này.
Bỗng nhiên, thiếu nữ thả lỏng tay chế trụ Vân Khinh xoa xoa giữa mày. Sau đó, thiếu nữ buông lỏng bàn tay chế trên cổ Vân Khinh, hai tay ôm đầu, vẻ mặt có vài phần thống khổ.
Được buông ra, Vân Khinh ho khan hai tiếng, nàng ngồi xụi lơ trên mặt đất nhìn Hàn Băng Vô Tình ôm đầu đau đớn lăn lộn trên giường. Nàng rất lo lắng nhưng không dám tiến lên bởi nàng nhận thấy trên người Hàn Băng Vô Tình phát ra một thứ gì đó vô cùng mãnh liệt làm nhân tâm run sợ.
Thứ đó là cái gì?
Quan sát một lúc, Vân Khinh cả kinh:"Trên người Vô Tình sao có thể có sát khí cùng lệ khí nhiều như vậy?"
Khi nàng hoang mang lo lắng đang muốn truyền tin cho Vân Lạc thì đột nhiên phát hiện sát khí cùng lệ khí trên người Hàn Băng Vô Tình kì tích biến mất.
Thực ra cũng không phải là biến mất mà là bị bạch y thiếu nữ dần dần thu hồi.
Vân Khinh đứng dậy mới nhận ra y phục của bản thân đã bị mồ hôi ướt đẫm dính sát người. Hảo hảo đầu tóc cũng bị làm cho rối loạn giống như ổ gà. Bộ dáng vô cùng chật vật.
Bất quá, nàng không quan tâm những thứ này. Điều nàng quan tâm nhất bây giờ lúc này là bạch y thiếu nữ trên giường lúc này như thế nào.
Vân Khinh lảo đảo đi đến mép giường. Nãy giờ nàng cũng không bị thương nhưng vừa rồi Hàn Băng Vô Tình quá đáng sợ, nàng bị khí thế của muội ấy doạ chân mềm. Đến bây giờ đứng dậy bước đi, chân vẫn còn đang không ngừng run rẩy. Nói ra kể cũng thật mất mặt.
Một chút ngoài lề.
"Vô Tình a. Tuy là cảnh rồi vừa tác giả viết tỷ bị dọa chân mềm hơi khoa trương nhưng tỷ xác thực bị muội vừa rồi dọa chân mềm." Vân Khinh vỗ ngực lòng còn sợ hãi.
Hàn Băng Vô Tình:"..."