"Người tới hẳn là tạm thời không muốn lấy mạng bọn họ." Hàn Băng Vô Tình chỉ vào một người trong số đó:"Tỷ xem, hắn hô hấp vững vàng, hơi thở không một chút hỗn loạn có thể thấy được là đang chìm sâu vào giấc ngủ. Nếu người tới muốn lấy mạng bọn họ thì một khi hắn hoàn toàn nhắm lại mắt cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai."
Vân Khinh trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc:"Chiếc chuông cửa kia như vậy lợi hại?!!"
Hàn Băng Vô Tình lắc đầu:"Chân chính lợi hại là người chế tạo và điều khiển chiếc chuông đó."
Vân Khinh minh bạch gật đầu, ánh mắt nhìn về phía chiếc xa giá đi tới có vài phần ngưng trọng cùng đề phòng.
Chỉ trong khoảnh thời gian ngắn ngủi trao đổi của Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình, chiếc xa giá đã tiếp cận cửa sổ nhã gian mà hai nàng đang ngồi. Chiếc xe lơ lửng giữa không trung, song song với tầm nhìn của hai nàng.
Cũng nhờ thế mà các nàng càng thấy rõ được độ tinh mĩ từ chất liệu đến cách thiết kế của chiếc xa giá hình như một nụ hoa diễm lệ này. Nhìn từ bên trong, chiếc xe như được tạo thành từ vô số cánh hoa mỏng đỏ rực ghép lại. Mỗi cánh hoa đều được làm từ loại vải vô cùng hiếm có tạo thành, nhìn kĩ có thể nhìn thấy những nét thêu chìm bằng chỉ đỏ trên đó.
Vân Khinh nhìn chằm chằm chiếc xa giá vô cùng hoa lệ và chói mắt này chợt nhớ đến tiếng chuông gió mà mình nghe được liền ngẩng đầu nhìn chiếc chuông gió phía trên.
Chiếc chuông gió cũng mang cùng một màu với chiếc xa giá. Nó làm từ bốn chiếc chuông với chiếc chuông hơi lớn ở chiếc và ba chiếc chuông nhỏ phía dưới tạo thành thế chân vạc. Bốn chiếc chuông đều vô cùng tinh xảo, đỏ tươi và tràn đầy dụ hoặc lực lượng.
Vân Khinh nhìn chiếc chuông gió, ánh mắt có vài phần dại ra như người mất hồn.
"Vân Khinh tỷ." Đột nhiên, một tiếng nói như thanh tuyền mát lạnh vang lên bên tai Vân Khinh giúp nàng khối phục thần trí.
Nhìn sang Hàn Băng Vô Tình rồi một lần nữa nhìn lại chiếc chuông gió, Vân Khinh không còn cảm thấy mê mang như lần đầu và nàng cũng nhận ra chiếc chuông gió cũng ngừng lại từ bao giờ.
Vân Khinh thấy vậy liền cởi bỏ phong bề thính giác liền nghe được tiếng của Hàn Băng Vô Tình:"Người tới sao không lộ diện."
Từ trong xa giá vang ra một thanh âm cợt nhả của nam tử:"Xem ra ngươi đối ai cũng không một chút khách khí a. Bất quá chúng ta lại gặp mặt..." (Mọi người đoán được ai chưa???)