Vân Khinh ánh mắt hơi ám, giọng nói có chút buồn bã:"Điều huynh nói muội đều biết chính là muội vẫn không nhịn được muốn ngăn cản muội ấy a."
Vân Lạc thở dài, đưa mắt nhìn lên không trung (thực chất là nhìn trần nhà) nói:"Ta cũng giống muội, muốn đặt muội ấy xuống cánh chim của mình để che trở. Đáng tiếc, cánh chim của chúng ta quá nhỏ bé hay nói cách là chúng ta chưa đủ cường để bảo hộ muội ấy. Có lúc, ta cho rằng cánh chim của mình để đủ dài, đủ rộng để che mưa chắn gió cho muội và Vô Tình nhưng sau một số lần ta nhận ra mình đã sai."
Vân Khinh ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Lạc chờ hắn nói tiếp.
Lời nói tiếp theo của Vân Lạc làm Vân Khinh không khỏi giật mình:"Thì ra từ trước đến nay vẫn là Vô Tình đang chiều cố huynh muội chúng ta."
Vân Khinh nghe vậy chợt như hiểu ra cái gì nhưng trong lòng vẫn mơ hồ không rõ. Nàng nhìn Vân Lạc, muốn nghe hắn giải thích rõ hơn.
"Muội vẫn không hiểu sao? Trong những lần chúng ta gặp nguy hiểm đều có thể hoá nguy thành an, chẳng lẽ muội không thấy kì lạ, cũng chưa từng nghi ngờ quá?" Vân Lạc đặt ra câu hỏi cho Vân Khinh nhưng hắn biết mình đã nói đủ rõ ràng.
"Chẳng lẽ..." Vân Khinh nói không thành lời. Nàng cũng đã từng cho rằng mình đã đủ khả năng để bảo hộ Hàn Băng Vô Tình nhưng hôm nay Vân Lạc lại nói cho nàng biết hết thảy chỉ là suy nghĩ của nàng. Nàng từng bước nỗ lực biến cường đều có Hàn Băng Vô Tình phía sau hỗ trợ. Nàng cho rằng mình đã đủ cường để giúp Hàn Băng Vô Tình nhưng kì thật nàng ấy lại luôn là người đứng sau âm thầm giúp đỡ, bảo hộ nàng.
Vân Khinh buồn bã cúi đầu, trong lòng nàng hiện lên một tia mất mát. Vốn dĩ nàng biết dù mình có cố gắng thế nào thì cũng không thể vượt qua được Hàn Băng Vô Tình nhưng nàng không cam tâm a. Vì cái gì mà nàng không thể cường thêm một chút? Vì cái gì nàng luôn là người được Vân Lạc và Hàn Băng Vô Tình bảo vệ?
"Hảo muội muội, chúng ta nên tin tưởng Vô Tình. Nếu là chuyện muội ấy muốn làm thì chắc chắn sẽ thành công." Nghe được lời này của Vân Lạc, Vân Khinh tựa hồ đã nghĩ thông suốt. Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười:"Huynh nói đúng, muội nên tin tưởng nàng."
Giúp Vân Khinh giải toả khúc mắc, Vân Lạc chuẩn bị rời khỏi thì Vân Khinh lại nói thêm:"Mặc dù biết là phải tin tưởng nàng nhưng muội không yên tâm để nàng đến Nhiếp Chính Vương phủ một mình."