Long Liễm Thần vỗ vỗ đầu nàng nói: “Muốn tới Thái y viện học y không?”
“Không muốn!” Nàng kiên quyết không nhập bọn cùng đám lão già thông thái rởm kia.
“Vậy sau này đừng sưu tầm dược liệu nữa. Dùng thuốc mà không đúng, thuốc giải cũng sẽ biến thành thuốc độc.”
Long Hiểu Vân nghe vậy mặt xanh mét, “Thật hay giả vậy, nghiêm trọng như thế sao.”
Long Liễm Thần nhướng mày, liếc nhìn cái hòm thuốc trên bàn thản nhiên nói, “Sao muội không thử một lần.”
“Đừng! Còn lâu muội mới chịu làm người thử thuốc!”
Long Liễm Thần lắc đầu cười cười, nói: “An phận một chút, đừng gây họa.”
“Người ta gây họa hồi nào đâu chứ.” Giọng Long Hiểu Vân cãi lại vì chính mình vô cùng nhỏ, có thể thấy được nàng chột dạ cỡ nào.
Long Liễm Thần không nói gì tiếp, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp.
“Tam ca, huynh làm sao vậy? Sao nhìn muội như vậy?”
Long Liễm Thần thở dài một tiếng, nói: “Hiểu Vân, đến phủ Thái phó ở vài ngày, được không?”
“Tại sao chứ?” Trong đôi mắt trong suốt của Long Hiểu Vân tràn đầy nghi ngờ.
“Muội đáp ứng ta là được, tam ca sẽ không hại muội.”
“Muội không muốn!” Đáy mắt Long Hiểu Vân nhuốm đầy bi thương, mím chặt môi dưới với vẻ mặt quật cường.
“Hiểu Vân, đừng bướng bỉnh.”
“Muội không có bướng bỉnh.” Long Hiểu Vân ngồi xuống cúi đầu lí nhí nói: “Lần nào cũng vậy, xem người ta như bóng mà đá tới đá lui. Nếu đã vậy, chi bằng trực tiếp về phủ công chúa của muội cho xong. Ít nhất sẽ không giống kẻ lang thang suốt ngày cuốn gói hết chạy Đông rồi chạy sang Tây.” Nói xong vô cùng uất ức mà ửng hồng vành mắt.
Long Liễm Thần cảm thấy hết sức bàng hoàng với lời nói của nàng, dường như bản thân đã xem nhẹ cảm nhận của nàng. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thấy hơi tự trách, đi tới trước mặt nàng cúi người xuống dỗ dành, “Đừng giận nữa. Là tam ca không tốt, không nghĩ tới cảm nhận của muội. Muội không muốn đi phủ Thái phó, thì đừng đi nữa.”
“Thật sự có thể không đi?” Long Hiểu Vân bĩu môi như cũ.
“Ừ. Về sau muội sẽ ở lại Đông cung, không cần đi đâu nữa.”
“Cũng không cần dời tổ nữa phải không?”
Long Liễm Thần bật cười, “Nha đầu muội thật là, sao lại nói chuyện như thế chứ.”
Long Hiểu Vân lè lưỡi, “Vốn là vậy mà. Lúc thì huynh bảo muội ở Đông cung, lúc lại bảo muội tới cung Phượng Tê, lần trước còn gạt muội tới ngự thư phòng của phụ hoàng ngủ một đêm.”
“Đó là việc ngoài ý muốn.” Long Liễm Thần chột dạ gãi gãi mũi.
“Đừng gạt muội. Rõ ràng là huynh cố ý.”
“Việc này... Đêm đã khuya rồi. Vi huynh cần nghỉ ngơi.” Nói xong, Long Liễm Thần đào thoát thật nhanh.
“Này... Tại sao lại như vậy. Người ta còn chưa bắt đầu oán trách đâu đấy.” Long Hiểu Vân thấy y đã sớm biến mất vô ảnh vô tung rồi mới không cam lòng không nói thêm nữa.
***
Ngày hôm sau, một tiếng aaaa vang dữ dội phá vỡ sự yên tĩnh nơi tẩm cung của Long Hiểu Vân. Rốt cuộc ai to gan lớn mật khiến cho đường đường một vị công chúa được hoàng thượng, hoàng hậu và cả thái tử sủng ái nhất phát điên lên như thế?
Từng người trong đám cung nữ thái giám chờ ngoài cửa che miệng cười trộm, công chúa lại bị “đánh đập” nữa rồi.
“Trần Minh Hiên, ngươi lặp lại lần nữa?”
“Hạ quan phụng mệnh của thái tử đến đây bảo vệ công chúa.” Trần Minh Hiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Ngươi... Các người... ” Long Hiểu Vân tức giận đến mặt cũng đỏ bừng lên, ngón trỏ chỉ vào Trần Minh Hiên khẽ phát run, “Rõ ràng là huynh ấy phái ngươi tới giám thị ta.”
Sắc mặt Trần Minh Hiên vẫn bình tĩnh, không hề phủ nhận.
“Ta... Ta có Long Thất bảo vệ là đủ rồi, không cần ngươi.”
“Thứ lỗi, thần khó vâng mệnh.”
“Ngươi...” Tam ca thật xảo trá, mới tối hôm qua còn đồng ý rằng nàng không cần đi phủ Thái phó, hôm nay liền chuẩn bị cho người nào đó của phủ Thái phó đến, còn nói cho văn hoa là...bảo vệ. Cái này cùng với việc ở phủ Thái phó khác nhau chỗ nào chứ?
Càng nghĩ càng giận, Long Hiểu Vân không khỏi lớn tiếng nói, “Trần Minh Hiên! Ngươi đừng tưởng rằng tam ca không cho phép bổn cung dùng thân phận công chúa lên mặt với ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm! Bổn cung nói cho ngươi biết, mặc kệ nói thế nào, ngươi là thần tử, bổn cung là công chúa, ngươi đừng khinh người quá đáng.”
“Hạ quan chỉ phụng mệnh làm việc.”
“Ngươi... Hừ! Ta đi tìm Tam ca.”
“Thái tử đã rời cung rồi.”
“Ngươi đừng nói hưu nói vượn, tối hôm qua ta còn gặp huynh ấy.”
Trần Minh Hiên nhướng mày, thản nhiên nói, “Lúc thái tử đi người còn đang ngủ.”
“Đi đâu hả? Bao giờ về?”
“Đi Nam Lăng rồi. E rằng không về ngay được.”
Long Hiểu Vân nghe vậy liền im lặng cúi đầu, một lát sau từng giọt nước mắt rớt xuống.
“Cô...Chuyện này...” Trần Minh Hiên luống cuống.
“Ngươi đi ra ngoài.”
“Hiểu Vân...”
“Ngươi đi ra ngoài!” Long Hiểu Vân quát, “Ta là người, là muội muội ruột thịt của hắn, không phải phạm nhân, cũng chẳng liên quan tới người đi đường Ất, Giáp, Bính gì đó!”
Thấy thế, Trần Minh Hiên càng thêm luống cuống, muốn an ủi lại sợ phản lại tác dụng, đành phải thôi.
Long Hiểu Vân đóng cửa lại, gục xuống bàn, nhỏ giọng khóc nức nở, “Cứ như vậy mà đi không nói tiếng nào, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng. Trong mắt của huynh rốt cuộc có người muội muội này hay không? Ba năm trước đại ca đi Bình Tây cũng không một lời từ giả, kết quả cuối cùng chính là hộ vệ mang tin tức đại ca rơi xuống vách đá chết thảm về, hài cốt cũng không còn. Vậy mà hôm nay, huynh cũng không từ mà biệt.”
Nói tới đây, Long Hiểu Vân đã không thể tiếp tục được nữa, nấc nghẹn thành tiếng. Hồi lâu sau từ từ ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, Trần Minh Hiên xuyên qua tấm giấy trên của số yên lặng nhìn người ở bên trong, nhỏ giọng thì thầm, “Hiểu Vân, không phải huynh ấy không quan tâm cô, ngược lại rất là quan tâm. Nếu không phải lo lắng cho cô ở trong cung bị tiểu nhân ám toán, thì huynh ấy đã không bảo ta ở lại chỗ này rồi? Đã mất đi một đại ca, vì vậy huynh ấy không muốn mất thêm một muội muội nữa. Trong lòng huynh ấy còn khổ sở hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.”
***
Cung Phi Phượng.
“Tiểu thư, nghe nói thái tử rời cung rồi.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, tay vẫn không ngừng vẽ tranh, không chút để ý hỏi, “Đi đâu vậy?”
“Không biết. Chỉ nghe nói đã đi ngay sáng sớm hôm nay.” Thấy Phượng Triêu Hoa không phản ứng gì, Lục Bình lại nói, “Nghe nói công chúa làm rất ầm ĩ.”
“Công chúa?”
“Dạ, chính là tiểu công chúa ở Đông cung đó.”
Phượng Triêu Hoa cười cười, nói: “Phải nói là, tiểu công chúa được thái tử gia nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng.”
“Tiểu thư, hình như cô rất hâm mộ nàng ấy nha.” Lục Bình trêu ghẹo nói.
Phượng Triêu Hoa có chút lúng túng, gương mặt cơ hồ nóng lên, cũng may là lúc này đang khom người vẽ tranh, người khác không thể phát giác được.
Phượng Triêu Hoa điềm nhiên nghiêm túc vẽ tranh, thản nhiên nói, “Ta có năm người ca ca.” Ngụ ý là nàng không thiếu huynh trưởng thương yêu, càng sẽ không hâm mộ công chúa.
Lục Bình cười trộm hai tiếng, nói sang chuyện khác, “Tiểu thư, tối hôm qua cô làm sao để thái tử gia bỏ đi?”
Phượng Triêu Hoa để bút xuống, nhướng mắt vô cùng bình tĩnh nói, “Y chê giường quá nhỏ.”
“Phì...” Lục Bình cười đến cong mắt nói: “Tiểu thư, lý do này rất tệ.”
“Vậy sao?” Phượng Triêu Hoa cầm bức họa Nhàn Đình Vãn Thu vừa vẽ xong lên, nhẹ nhàng thổi khô vết mực duy trên giấy Tuyên Thành nói: “Y không cẩn thận bị kim may trên giường đâm phải.”
“Không cẩn thận?” Lục Bình cười càng to hơn.
Phượng Triêu Hoa hờ hững “Ừ” một tiếng rồi thu hồi bức họa.
“Thái tử gia cũng thật là yếu ớt. Bị kim đâm có một chút đã bỏ chạy rồi.” Lục Bình cố ý mỉa mai.
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ nói, “Chớ ba hoa nữa.”
Vừa dứt lời, Tiểu Trụ Tử liền chạy tới thông báo “Thái tử phi nương nương, Lại bộ thị lang cầu kiến.”
“Mời hắn đến đại sảnh, bổn cung sẽ ra liền.”
“Vâng.” Tiểu Trụ Tử lui ra.
“Ah, không phải xưa nay Lại bộ thị lang cùng thái tử gia như hình với bóng sao? Tại sao thái tử gia đi Nam Lăng mà y lại còn ở lại Kinh Thành?” Lục Bình thầm nói.
Phượng Triêu Hoa cười nói, “Đâu phải lúc nào hắn cũng bám đuôi thái tử, có gì lạ đâu chứ.” Nói xong liền đi vào trang điểm.
***
Mười lăm phút sau.
“Trần đại nhân.” Phượng Triêu Hoa thản nhiên nhẹ giọng chào hỏi rồi ngồi xuống vị trí chủ vị.
Trần Minh Hiên đứng dậy hành lễ, “Tham kiến thái tử phi.”
“Đứng lên đi.” Khẽ giơ tay lên, Phượng Triêu Hoa nói: “Hôm nay Trần đại nhận tới tìm bổn cung có chuyện gì?”
“Chuyện này...” Trần Minh Hiên khó xử liếc qua Lục Bình theo hầu Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa nhếch môi cười nhẹ nói: “Trần đại nhân cứ nói đừng ngại.”
Thấy nàng như thế, Trần Minh Hiên cũng không cố kỵ thêm nữa, lấy ra một cây kim nói: “Người có biết cây kim may này không?”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, lạnh nhạt nói, “Là vật phòng thân của bổn cung.”
“Tại sao?” Hắn ám chỉ chuyện nàng dùng kim đâm thái tử.
“Cái gì?” Phượng Triêu Hoa vẻ mặt mờ mịt.
“Tại sao muốn dùng cái này công kích thái tử?”
“Công kích thái tử?” Phượng Triêu Hoa giống như giật mình, ngay sau đó vẻ mặt ung dung trả lời, “Lỡ tay.”
Lục Bình ở phía sau nghe vậy vội vàng cúi đầu cắn chặt môi, chỉ sợ không cẩn thận khiến tiếng cười bật ra khỏi miệng. Câu trả lời của tiểu thư luôn làm cho người ta nghẹn cười.
Trần Minh Hiên cau mày, “Lỡ tay?” Hắn nghe lầm chăng?
Phượng Triêu Hoa bình thản ung dung nâng ly trà lên uống một hớp, nhướng ánh mắt vô cùng thật thà lên phun ra hai chữ, “Đúng vậy.”
“Vậy tại sao trên kim lại có độc?”
“Nếu như không có độc, thì sao còn gọi là vật phòng thân chứ.”
So với những đối đáp trôi chảy của Phượng Triêu Hoa, Trần Minh Hiên ngược lại có chút quẫn bách, hắn đến để vấn tội thay cho thái tử, nhưng vì sao một chút khí thế cũng chẳng có? Còn nàng ngược lại từng câu lý lẽ thẳng thắn từng chữ khí thế hùng tráng.
Trần Minh Hiên trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Dùng kim độc đâm Thái tử bị thương, đó là đại bất kính.” Những lời này, cũng chẳng có bao nhiêu uy hiếp.
Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng nói: “Bổn cung dùng vật phòng thân công kích môt người đàn ông xa lạ đột nhiên bò lên giường mình, có tội gì?”
“Ngài là Thái tử.”
“Trước giờ thái tử gia chưa từng đến cung Phi Phượng, mà bổn cung cũng chưa từng thấy qua dung mạo thái tử gia bao giờ, thế thì làm sao phân biệt được người đột nhiên xuất hiện kia là kẻ xấu hay là phu quân?” Phượng Triêu Hoa dừng một chút rồi nói tiếp, “Huống chi, xung quanh tối om, coi như bổn cung biết rõ diện mạo của thái tử đi chăng nữa, cũng không thể nào nhận ra người đó là thái tử.”