Mọi người khiếp sợ vì cảnh tượng vừa xảy ra, lòng tham lam cũng bị đè xuống. Có thần đan dĩ nhiên rất tốt, nhưng quan trọng là còn mạng để xài hay không?
Âu Dương Hoa cười lạnh:
- Vị công tử này rất giàu có, chắc hẳn không phải kẻ vô danh tiểu tốt ở Đế đô. Các vị muốn chọn y liều mạng thì chẳng khác gì tự sát. Nhưng huynh đài, việc hôm nay Âu Dương Hoa ta nhớ kỹ. Nếu ngày sau có duyên gặp mặt, nhất định sẽ phải nói chuyện rõ ràng. Cấm Đan lệnh của ta từ ngày bước vào đan đạo đến nay vẫn chưa dùng đến!
- Hy vọng sẽ gặp!
Người đội mũ trùm dường như không quan tâm đến lời uy hiếp, vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lời Âu Dương Hoa khiến nhiều người hiểu ra. Sự giàu có của người đội mũ trùm vượt xa ma tử hay ngũ phẩm Đan sư của một tông môn. Ngoài hoàng thất ra thì còn người nào làm được như vậy? Muốn giết hoàng thất đoạt đan sao? Đúng là chán sống mà!
Những tiếng thở dài não nề vang lên, mọi người lần lượt rời khỏi tầng bốn.
Phượng Minh và Điệu Vong Vô Nguyệt cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi. Nhưng Phượng Minh đột nhiên thấy Tiểu Linh Nhi nhìn mình mỉm cười, quay đầu đi ba bước rồi xoay người lại tiếp tục nhìn mình.
- Ám hiệu sao?
- Hả? Huynh nói cái gì?
Điệu Vong Vô Nguyệt hỏi. Phượng Minh lắc đầu:
- Không có gì! Huynh xuống trước đi. Ta muốn đi đại tiện!
- Được, đi thẳng ra phía sau tấm màn màu đen là tới chỗ. Nhanh nhé, ta chờ phía dưới.
Điệu Vong Vô Nguyệt đi thẳng một lèo xuống lầu.
Người trong đại sảnh rời đi hết, chỉ còn sót lại người đội mũ trùm, Phượng Minh, Tiểu Linh Nhi và Lý chưởng quầy.
Đến lúc này Tiểu Linh Nhi và Lý chưởng quầy mới bước tới trước mặt người đội mũ trùm hành lễ:
- Bái kiến Tam hoàng tử!
Người đội mũ trùm giở mũ ra, lộ ra diện mạo là một người đàn ông tầm ba lăm tuổi, mắt rồng mũi rồng, tướng mạo thật sự quá xuất chúng. Phượng Minh đột nhiên cảm thấy Minh Quá Long ở U Lam thành tuy là thường nhân nhưng không kém tam hoàng tử này về độ điển trai là bao. Nếu cho gã ta đi đóng giả hoàng thất cũng hợp lý lắm.
Sau khi để Tiểu Linh Nhi và Lý chưởng quầy lui ra. Tam hoàng tử nhìn thẳng vào mắt Phượng Minh, cất giọng trầm:
- Ta là anh ruột cùng cha cùng mẹ của Đông Hoa. Là người ngươi có thể tin tưởng. Mấy chục năm qua ta luôn trấn thủ ở Bạch Vân thành Liêu quận. Nghe tin muội muội về tới Đế đô, ta cũng muốn về thăm muội ấy. Chỉ là gặp được người ca này mà muội ấy chẳng thèm đoái hoài gì, liền bảo ta tới gặp ngươi. Phượng công tử, ta nghe kể rất nhiều về ngươi. Thời đại phong quang của ngươi đã đi qua rồi. Xem ngươi đi, tu vi cũng thấp đến đáng thương. Đối thủ của ngươi, Bạch Vô Thiên giờ đã là tể tướng Đại Lương, tu vi Vô Nhai cảnh trung kỳ. Dù hiện tại ngươi có thể đông sơn tái khởi, tu luyện trở lại nhưng phải mất bao nhiêu năm mới đuổi kịp Bạch Vô Thiên?
Phượng Minh trầm mặc. Những điều Tam hoàng tử nói hoàn toàn đúng. Mười năm trước hắn không cách biệt bao nhiêu với Bạch Vô Thiên, nhưng mười năm sau đã cách nhau tới bốn cảnh giới. Ngộ tính Bạch Vô Thiên lại cao vô cùng. Tới khi mình đột phá Vô Nhai cảnh có khi đối phương đã trở thành đại năng Phong Vị rồi. Hắn lấy gì báo thù đây?
Tam hoàng tử hỏi:
- Ta muốn biết đạo căn của ngươi còn không?
- Không còn. Trước đây khi thấy kẻ khác thi pháp thì mọi nguyên lý cho đến đại đạo của y ta đều nhìn thấu, bây giờ không được như vậy nữa. Có lẽ đặt cạnh các thiên tài hiện nay cũng không bằng.
Phượng Minh trả lời thật lòng. Tam hoàng tử cười nhạt:
- Vậy ngươi lấy cái gì để đông sơn tái khởi? Ngay cả tư cách làm việc đó ngươi cũng không có?
Phượng Minh nói:
- Bạch Vô Thiên và Lăng Vân hiện tại cũng giống như ta năm xưa, sở hữu quá nhiều thứ, bọn chúng sẽ có khuyết điểm trong tính cách. Ta thì chẳng còn gì để mất, đó là điểm mạnh nhất của ta.
- Ăn nói hàm hồ, chỉ như vậy mà muốn Đông Hoa hy sinh thanh xuân vì ngươi sao? Nếu ngươi không thuyết phục được ta thì hôm nay đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây!
Tam hoàng tử đứng dậy chỉ tay thẳng vào mặt Phượng Minh. Từ sát khí tỏa ra trên người y, Phượng Minh hiểu y không hề hù dọa. Một người ca ca thấy em gái của mình đặt niềm tin sai chỗ hiển nhiên sẽ tức giận, muốn giết kẻ đó để thay đổi em gái mình.
Phượng Minh hiện tại đã không còn là Phượng Minh mười năm trước. Từ lúc hắn khôi phục ký ức ở U Lam thành đến nay, hắn đã không ngừng suy nghĩ và phân tích những chuyện từng xảy ra với mình. Thậm chí tình hình Nam Thiệm suốt mười năm qua hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay qua lời kể của Hoàng Trung và Trần Ngọc Kỳ. Bây giờ hắn không có đủ thực lực và tài lực là đúng, nhưng không có nghĩa hắn chưa có hướng đi trong tương lai cho riêng mình.
- Việc đầu tiên mà ta muốn làm là tìm cách hoàn thiện Thai Quang hồn còn thiếu sót. Thế gian rộng lớn, chắc chắn phải có phương pháp nào đó chữa khỏi. Nếu không có, ta sẽ tự mình sáng tạo ra phương pháp này.
Tam hoàng tử lắc đầu:
- Đạo căn không còn, ngươi lấy gì sáng tạo?
Phượng Minh đáp:
- Đạo căn? Cái gì là đạo căn? Cái gọi là đạo căn theo ta thấy đơn giản là thiên tư bẩm sinh của một người. Vì thiên tư của ta nghịch thiên đến mức dễ dàng hiểu được đại đạo nên mới bị gán cho cái danh tự là đạo căn mà thôi. Ta không giống với Nguyệt Thiền tiền bối, trong người ta đã tồn tại sẵn huyết mạch Vu Thần. Ta có thể tu luyện, chỉ là đáng lý phải tu vu pháp chứ không phải linh pháp!
Ngừng một lát hắn nhìn sâu vào mắt tam hoàng tử, cười đầy ẩn ý:
- Nếu Tam hoàng tử thật sự muốn giết ta thì ngay từ đầu đã ra tay rồi! Không việc gì phải cố tình mua mấy món đồ ta thích với giá thật cao để lấy lòng. Vấn đề tuổi thọ của ta, Tam hoàng tử đã thay ta giải quyết, không phải sao?
Giữa người thông minh với nhau không cần lòng vòng. Tam hoàng tử chẳng qua là muốn thử xem Phượng Minh có còn ý chí muốn vùng lên nữa hay không. Nếu ý chí hắn đã bị mai một thì giết đi cũng được.
- Ồ, thú vị! Xem ra tuy mất đạo căn nhưng ngươi cũng không ngu ngốc lắm!
Tam hoàng tử nói:
- Thứ bổn hoàng tử xem trọng ở ngươi chính là sức hiệu triệu những thành viên cũ của Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện. Năm xưa tuy bảy phần Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện bị diệt ở Thạch thành Cửu Thiên vương triều, song mười năm qua có một số kẻ đã xây dựng được thế lực rất đáng gờm. Điển hình là Trương Cuồng và Tam Tần của Thanh Thiên tông, còn có Sơ Tuyết và Phương Úc Khanh. Trong đó Phương Úc Khanh có gốc gác thuộc Kim Tiền bang ở Linh Tiên tông. Gia tộc của gã vì muốn giữ lại huyết mạch Hoang Thần ở bên ngoài nên vẫn chu cấp rất nhiều tài lực cho gã. Nếu Phượng Minh ngươi xuất hiện, biết đâu sẽ lại hiệu triệu được họ.
Nhắc đến Tam Tần, Phượng Minh nhớ tới năm xưa mình từng dùng kế khích tướng đuổi khéo Tam Tần đi. Bây giờ gặp lại không biết gã có dùng một kiếm trực tiếp đâm chết mình không nữa.
Khả dĩ nhất vẫn là Trương Cuồng. Phượng Minh từng cứu mạng gã. Việc hiệu triệu dễ nói.
Còn Phương Úc Khanh nằm trong thập cường Thanh Vân sơn năm xưa. Ấn tượng duy nhất của Phượng Minh với gã là sự nhát gan đến cực điểm. Sự nhát gan này còn nhiều hơn cả Tam Tần. Mười năm không gặp chưa rõ gã thế nào, nhưng Phượng Minh không có quan hệ sâu với gã, khả năng chèo kéo cũng thấp.
Sơ Tuyết thì…
- Dễ nói, dễ nói! Những người này ta đều có thể hiệu triệu. Chỉ là trước khi hiệu triệu phải cho họ thấy ta thật sự có thực lực! Nhưng Tam hoàng tử thấy rồi đấy, hiện tại Phượng Minh ta thân cô thế cô, còn đang cố gắng tu luyện lại, chắc phải chờ thêm vài năm nữa!
Nghe Phượng Minh nói vậy, Tam hoàng tử đột nhiên nheo hai mắt lại thành một đường chỉ. Nhìn bộ dạng tươi cười tự tin của Phượng Minh, Tam hoàng tử cảm thấy hắn không có vẻ gì là đang nói dối.
- Hừ, vài năm ta chờ không nổi! Đây là Ích Thọ đan, Vân chi và một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch. Ngươi mau cầm lấy đi chuẩn bị mọi thứ! Ta cho ngươi thời hạn một năm phải hiệu triệu được thế lực cũ của Phong Kiếm và Hắc Thủ. Nếu quá một năm ta vẫn chưa thấy có gì thay đổi, dù chân trời góc biển ta cũng sẽ truy sát ngươi!
Tam hoàng tử ném cho Phượng Minh một chiếc túi trữ vật màu vàng. Đây là túi trữ vật thượng phẩm, không gian bên trong nhiều gấp mười lần túi trữ vật bình thường. Sau khi đưa một tia ý niệm vào đó dò xét, quả nhiên Tam hoàng tử không nói dối, số linh thạch có thể khiến Điệu Vong Vô Nguyệt bất tỉnh mà chết chất thành một đống cao như núi trong đó. Ngoài ra Ích Thọ đan và Vân chi, hạt châu thần bí, cùng lỉnh kỉnh pháp bảo đều đủ.
Khóe môi Phượng Minh thoáng nhếch lên một nụ cười sâu kín, nhưng nụ cười này rất nhanh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt mừng rỡ đầy tham lam. Hắn ôm túi trữ vật vào lòng, sau đó còn đưa lên mũi hít lấy hít để.
- Từ nay về sau nguyện trung thành với Tam hoàng tử, dù núi đao biển lửa cũng quyết không từ…
Tam công tử dần cảm thấy kẻ trước mặt có chút chán ghét. Hóa ra cũng chỉ là một kẻ ham tài, gã thầm nhủ.
- Thời gian gấp gáp, Phượng ta xin cáo lui!
Phượng Minh khom lưng bái tạ Tam hoàng tử một cách đầy kính cẩn. Sau khi nhận được cái xua tay của Tam hoàng tử thì hắn liền lui xuống dưới cầu thang.
Phượng Minh rời đi một lúc lâu thì Lý chưởng quầy và Tiểu Linh Nhi xuất hiện. Lý chưởng quầy hỏi Tam hoàng tử:
- Chủ công, kẻ này tin được không? Thời gian của chúng ta không còn nhiều, phía Thái tử và Nhị hoàng tử đang rục rịch hành động rồi! Trong cung truyền về tin tức bệ hạ đã đóng cửa bế qua mấy tháng nay. Dù đã quá thời hạn bệ hạ đề ra nhưng vẫn không thấy người xuất quan… Trong việc này nhất định có ẩn tình!
Tam hoàng tử lạnh lùng nói:
- Chờ Đông Hoa vào cung thăm dò xong sẽ có câu trả lời. Chính vì thời gian gấp rút nên ta không thể không tin hắn. Mượn lực lượng cũ của Phong Kiếm và Hắc Thủ đối phó với Lăng Vân. Ta nghe nói Lăng Vân đã vào thành rồi, nhưng chưa rõ y theo phe nào. Gần như bát đại vương gia Vô Nhật vương triều đều bỏ nơi đóng quân mà tụ tập về kinh thành, chắc chắn sắp có binh biến diễn ra. Mọi việc phải tiến hành thật nhanh! Tiểu Linh Nhi, ngươi bí mật theo dõi Phượng Minh. Nếu hắn có hành động lạ quy hàng Thái tử hoặc Nhị hoàng tử thì giết luôn không cần báo lại! Nhận tiền của ta đơn giản như vậy sao? Một ngàn vạn linh thạch này phải đánh đổi rất nhiều đấy…