Suốt mấy hôm nay trong lòng Phượng Minh luôn có một dự cảm bất an. Loại dự cảm này hệt như lúc mười năm về trước, khi Thái miếu xuất hiện đoạt đi đạo căn của hắn.
- Các ngươi đánh hơi được ta, lại muốn tìm đến sao?
Phượng Minh cười lạnh. Từ lúc hắn quyết định lộ ra thiên tư thì đã tính đến chuyện này.
Tuổi thọ của hắn chỉ còn ba năm. Nếu sống ẩn dật ba năm thì cũng phải chết, chi bằng trong nguy nan tìm ra một đường sinh cơ, tranh đấu tới cùng.
Người Thái miếu vì bị lời nguyền không thể trực tiếp ra tay với hoàng tộc, cũng đành đứng sau bức màn xúi giục kích động các thế lực khác, hay chính hoàng tộc tự đấu đá tàn sát lẫn nhau. Lần theo các đầu mối này, sẽ có thể tìm ra dấu vết của chúng.
Với tu vi thông thiên của Vô Nhật đế, hắn tin tưởng ông ta đã sớm lần ra toàn bộ, chỉ là im lặng quan sát chờ đợi. Chiếu theo tính cách của ông ta, dù hoàng tộc đấu đá nhau chết hết ông ta cũng không quan tâm, trừ phi người Thái miếu động vào thất công chúa, đến khi đó mới phải gánh chịu cơn thịnh nộ thật sự.
Rốt cuộc tu vi của Vô Nhật đế có thể đối kháng được với Thái miếu hay không?
Thông qua hai cuốn sách giới thiệu về tam châu còn lại của Thanh Thiên tử. Phượng Minh biết được tu luyện giới hiện nay gồm có tổng cộng chín cảnh giới chung. Dù hình thức tu luyện mỗi tộc khác nhau nhưng vẫn không nằm ngoài chín cảnh giới này.
Khai Nguyên
Hoá Hình
Ngưng Thần
Vô Nhai
Sinh Tử
Phong Vị (Tiên, Ma, Yêu, Thần, Quỷ)
Pháp Thân
Ứng Kiếp thập tinh
Giới Chủ
Thi Thánh, Vu Chủ, Chân Tổ đều bắt buộc phải có tu vi Giới Chủ mới được lên ngôi. Đa phần họ đều sẽ được nhận truyền thừa từ tổ địa, thúc đẩy tu vi tăng vọt. Ngoài ra rất ít người đủ khả năng tu luyện đến cảnh giới này.
Thanh Thiên tử là Ứng Kiếp cảnh không rõ mấy tinh. Nhưng tu vi đó đã đủ tung hoành khắp Nhân giới không chút e ngại, chẳng qua ông ta khiêm tốn không muốn phô trương mà thôi.
Vậy còn Vô Nhật đế, vị kỳ nhân núi Tử Mang, họ là cảnh giới gì? Điều này thật khó phỏng đoán. Mọi chuyện kéo đến quá dồn dập, Phượng Minh phải lo giải quyết vấn đề sơn chiến, không thể đến Thanh Thiên tông thỉnh giáo tường tận.
Ngay hôm đó, hắn tới Đan sơn tìm Âu Dương Hoa.
Quả nhiên đã là ma tử thì đều có chỗ hơn người. Không cần Phượng Minh trình bày, Âu Dương Hoa đã biết ngay hắn đến đây nhằm mục đích thuyết phục mình bỏ cuộc ở sơn chiến.
- Ta hỏi ngươi ba câu, nếu thoả mãn được, ta sẽ đồng ý từ bỏ sơn chiến...
Âu Dương Hoa rót ra hai tách trà, nhìn Phượng Minh chậm rãi nói.
Phượng Minh đã chuẩn bị tâm lý trước nên không hề bất ngờ:
- Mời Đan tử!
- Câu đầu tiên, ta muốn nghe rõ đan đạo của ngươi là gì? Để biết dựa vào đâu mà ngươi trở thành đệ nhất ở Đan môn.
Ánh mắt Âu Dương Hoa lộ ra vẻ chờ mong.
Phượng Minh điềm tĩnh nâng tách trà lên uống, thuật lại một lần nữa những gì đã nói với Tô Mịch.
Âu Dương Hoa nghe xong không khỏi thở dài, trở nên thất thần:
- Đây mới đúng là đệ nhất đan đạo. So với loại đan đạo lấy ý niệm gieo vào thương khung, sáng tạo thế giới này của ngươi thì loại đan đạo hợp nhất người và đan của ta chỉ như rơm rác.
- Không nên nói như vậy!
Phượng Minh mỉm cười:
- Thật ra đại đạo muôn ngả về một. Nếu trên thế gian có thứ đạo nào nhỏ bé thì đó chính là lòng người. Trong mắc của Âu Dương huynh, đan chỉ là đan, người chỉ là người. Còn trong mắt ta, đan là cả thế giới, người chính là ý niệm. Đan đạo chúng ta không khác nhau, thứ khác duy nhất chính là lòng ta rộng hơn huynh.
Âu Dương Hoa sửng sờ, lông tóc toàn thân dựng đứng như vừa bị sét đánh qua người. Phải mất nửa canh giờ sau gã mới bửng tỉnh lại, nét mặt vẫn chứa sự hoảng hốt.
- Đan đạo chỉ có một, là lòng ta nhỏ bé hơn ngươi sao?
- Đây có được tính là một câu hỏi không?
Phượng Minh đặt tách trà xuống.
- Ta đồng ý từ bỏ sơn chiến.
Âu Dương Hoa đứng dậy vái Phượng Minh ba vái, sau đó cười lớn:
- Ơn truyền đạo dù chỉ một câu cũng xứng được ta bái lạy. Phượng huynh, hai câu hỏi kia ta giữ lại, ngày sau sẽ tìm huynh. Hy vọng huynh sẽ ghi nhớ đã từng thiếu nợ ta.
- Không cần phiền phức như vậy. Chỉ cần là vấn đề về tu luyện, ta sẵn sàng chia sẻ cho bất kỳ ai, bất kỳ lúc nào... Dù đó có là Tô Hà...
Đột nhiên Phượng Minh ôm quyền cúi đầu nói tiếp:
- Còn một việc nữa hy vọng Đan tử giúp đỡ cho…
Nhìn Phượng Minh tỏ vẻ rất thành khẩn, Âu Dương Hoa vội đỡ tay hắn:
- Độc Cô huynh cứ nói, chỉ cần trong khả năng, ta sẽ dốc sức hoàn thành.
Phượng Minh thở dài:
- Tuy lần so kè này ta vẫn tự tin dành chiến thắng trước Ngụy Thư Diệp nhưng thực tế ra sao vẫn rất khó nói. Nếu lỡ như ta không thành công, hy vọng huynh sẽ giúp ta chiếu cố đến Minh Quá Long của Thanh Thiên tông.
- Huynh định cùng thất công chúa rời khỏi Vô Nhật vương triều ư?
Âu Dương Hoa trợn mắt. Nhờ có Phượng Minh mà Nhất Niệm tông thay đổi hằng ngày, không còn là tông môn bị lép vế so với Thất Sát tông và Nghịch Hành tông nữa, tinh thần chúng đệ tử cũng nhiệt huyết hẳn lên. Bây giờ hắn nói muốn đi, Âu Dương Hoa thật sự tràn đầy tiếc nuối.
Phượng Minh vỗ vai Âu Dương Hoa:
- Huynh yên tâm, đó chỉ là nếu như, ta không nói mình sẽ thất bại. Cho dù có rời đi cũng không sao, Nhất Niệm tông vẫn luôn là nhà của ta, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi…
Âu Dương Hoa gật đầu.
Sau khi Phượng Minh đi thật lâu, Âu Dương Hoa vẫn đứng bất động một chỗ, ánh mắt nhìn về nơi hắn đã mất dạng, đáy lòng tràn đầy phức tạp.
-------------------------
Kế đến tất nhiên là phải tới Huyết sơn tìm Mã Tư Thuần.
Chuyến bái phỏng này còn căng thẳng hơn là đến Nhất Niệm sơn.
Mỗi lần nhớ tới câu mà Mã Tư Thuần nói lúc ở Mộng Thai là mồ hôi hột của Phượng Minh bắt đầu tuôn ra như suối, lòng thấp thỏm lo âu không biết nàng ta có cậy tu vi cao hơn mà làm gì mình không.
Tiến vào trong toà các, nhìn lên ba bức tranh vẽ dạ xoa treo trên tường, Phượng Minh hồi tưởng lại cách đây ba tháng, Mã Tư Thuần từng bắt hắn phải đứng yên bất động trong bốn ngày ròng rã, đạo tâm suýt nữa sụp đổ. Khi đó hắn ôm hận định tìm cách trả thù nàng, nhưng trong binh biến Đế đô, chính nàng ta là người giải vây cho hắn khỏi Tô Hà. Từ đó về sau, ác cảm của hắn với Mã Tư Thuần cũng biến mất hoàn toàn.
- Huyết tử, hôm nay Độc Cô Minh tới bái phỏng là có chuyện muốn nhờ!
Không cần tiến vào mật đạo bên trong bức tranh, Mã Tư Thuần đã ngồi sẵn trước mặt hắn, giống như Âu Dương Hoa, nàng cũng đã đoán được ý đồ của Phượng Minh.
- Nói cho ta một lý do thuyết phục.
Đôi môi anh đào của Mã Tư Thuần khẽ mấp máy khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải cảm thấy rung động.
Phượng Minh biết sức quyến rũ của tứ đại mỹ nhân Nam Thiệm rất lớn nên không dám lơ là, cố tình cúi mặt xuống đất, còn dùng cánh tay đang ôm quyền hành lễ tự che mắt mình lại.
- Nếu Huyết tử chịu thua, ta sẽ thiếu nàng một ân tình, mai sau có dịp nhất định báo đáp…
- Ân tình?
Mã Tư Thuần đột ngột đứng dậy chộp lấy cánh tay của Phượng Minh khiến hắn giật thót.
- Đừng làm càn, ta là tu sĩ Sinh Tử cảnh!
Phượng Minh lắp bắp, cố hù dọa Mã Tư Thuần.
- Thì sao? Tưởng ta sợ ngươi chắc?
Một cơn gió nhẹ từ đâu thổi vào, vén mái tóc phủ kín trước mặt của Mã Tư Thuần lên cao, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mĩ như ánh hoàng hôn buổi chiều. Nét đẹp của Mã Tư Thuần không cao sang quý phái như Từ Vi, không quyến rũ gợi cảm như Mộc Tiểu Nhu, cũng không dịu dàng êm đềm như Trần Ngọc Kỳ. Ở nàng có một vẻ gì đó yêu dị, nguy hiểm… bị đôi mắt liễu sắc như dao cạo nhìn chăm chú, Phượng Minh không khỏi nổi da gà toàn thân.
- Cô… cô muốn làm gì? Ta sắp có vợ rồi, đừng manh động!
Mã Tư Thuần không đáp, chỉ lặng lẽ hôn lên môi hắn. Sau đó đẩy mạnh hắn té xuống đất, còn mình vẫn đứng yên, tay quẹt lên môi đánh giá.
- Mùi vị nam nhân quá tệ! Sư phụ nói dối ta. Hôn nam nhân không có cảm giác hưng phấn như người miêu tả… Ngươi cút đi, ta đồng ý nhận thua ngươi trong sơn chiến.
- Hả? Đơn giản vậy à?
Phượng Minh ngẩn ra.
- Còn chưa cút?
Mã Tư Thuần lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Đợi đến lúc hắn rời đi hoàn toàn, Mã Tư Thuần vẫn đưa tay sờ môi mình, lẩm bẩm:
- Hay là do hắn không phải nam nhân xuất chúng trong số mệnh của ta như sư phụ đã tiên đoán? Nếu hắn đúng là người đó thì khi hôn hắn, tu vi ta phải bùng phát trở thành Phong Vị cảnh mới phải?