Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Quyển 2 - Chương 22: 《 Nơi nhìn đến, tâm duyệt ngươi 》



Hai người không liên quan bị lão phượng hoàng vung cánh hất bay ra bìa rừng đào, hai mặt nhìn nhau, thậm chí không kịp cảm thụ trong ánh mắt phức tạp của nhị vị Thượng Thần có sát khí bị mình sơ ý bỏ lỡ hay không.

Nhưng lúc chật vật rơi xuống đất, bọn họ ngược lại hơi cảm may mắn, tưởng như sống sót sau tai nạn.

Chỉ mong sau này đừng bị tính sổ.

Mê Cốc gian nan bò từ trên mặt đất dậy, xoa eo nhe răng trợn mắt với Tất Phương, đang lúc Tất Phương cho rằng hắn bị ngã choáng váng, sốt ruột muốn an ủi, Mê Cốc lắp bắp nói: "Này, nhiều năm như vậy... thật là... vất vả cho ngươi."

Đối mặt với ánh mắt đồng tình sâu sắc của Mê Cốc, Tất Phương chỉ cảm thấy đầy bụng lo lắng vừa rồi hoàn toàn cho chó ăn. Mệt cho y còn tưởng vật nhỏ này ngã thật, còn sốt ruột mà tình ý chân thành, trăm triệu không nghĩ tới hóa ra mình mới là kẻ đáng bị đồng tình nhất.

"A, ta cảm ơn ngươi quan tâm." Tất Phương kéo kéo khóe miệng, vỗ vỗ mông tìm chỗ quen thuộc ngồi xuống.

"Aiiii, nói thật..." Mê Cốc bày ra vẻ vô cùng hiếu học, đuổi theo Tất Phương hỏi thăm: "Tình huống này có phải ngươi đã tập mãi thành quen rồi không?"

Tất Phương nhàn nhạt giương mắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nói phải cũng phải, nói không phải cũng không phải: "... Chắc là vậy."

Chiết Nhan Thượng Thần luôn thích khoe khoang quân thượng nhà y trước mặt người khác, hận không thể chiêu cáo Tứ Hải Bát Hoang ai ai cũng biết hai người bọn họ có bao nhiêu tốt đẹp, Chân Chân nhà mình ở trước mặt mình có bao nhiêu dịu hiền ngoan ngoãn, nhưng cụ thể "tốt" cỡ nào thì luôn luôn cất giấu.

Đặc biệt là lúc có người khác, Thượng Thần nhà y cho dù muốn cùng quân thượng thân mật cũng biết dừng trước giới hạn, ôm ôm là động tác theo thói quen, hôn môi cũng có, nhưng đó là một loại thích và thiên vị rất lý trí. Dù kìm nén không được, giấu không được, trong lúc lơ đãng để lộ ra, nhưng nhất cử nhất động đều là đúng mực, thân cận mà không lố lăng, bằng phẳng đối mặt với người khác.

Còn phần thân mật sâu hơn, Chiết Nhan Thượng Thần nhất định không chấp nhận được người khác nhìn tiếp, cho dù là một nụ hôn hơi ướt át, hắn cũng muốn giấu đi mà hưởng dụng. Dáng vẻ mềm mại của tiểu hồ ly nhà hắn, người khác ai cũng không thể nhìn.

Thế cho nên, phần lớn thời gian, Tất Phương đáng thương bị đuổi ra ngoài. Rừng đào to như vậy chỉ có ba người bọn họ, nhưng mà hắn vẫn thường thường bị nhốt ở ngoài bìa rừng.

Mà tình cảnh mới vừa rồi kia, hiển nhiên chỉ tư thế thôi cũng khiến người xem mặt đỏ tai hồng, cảm thấy nếu muộn một bước, không chừng là có thể chứng kiến cả những việc chỉ phát sinh trong kết giới. Nhưng thực tế chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, bọn họ cũng chỉ thấy loáng thoáng thôi.

Việc này làm sao mà xác định? Nhìn qua thì chỉ đơn thuần là động tác thân mật thường thấy, nhưng bầu không khí bao quanh tư thế kia lại như bập bùng ngọn lửa, đại khái đang là thời điểm không nên bị quấy nhiễu...

Tất Phương vốn cũng không muốn rối rắm điểm này, nhưng nó lại liên quan đến chất lượng cuộc sống tương lai thậm chí là an toàn sinh mệnh của chính mình.

Còn nhớ lần đó trên mây lành, tuy cũng suýt bị đông đảo người bắt gặp, nhưng Chiết Nhan Thượng Thần che chở quân thượng nhà y cực kỹ, tầng mây bao trùm, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo hình bóng dựa vào nhau, người ngoài cũng không nhìn ra được cái gì, dù sao cũng có phát hiện trước, người tới tuy biết đó là tình thế cái gì, chung quy cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng dù vậy, ánh mắt đang từ lúc động tình khó khăn lắm rút ra, vẫn không thể tránh khỏi dấy lên một luồng ác ý khát máu.

Lúc ấy y đứng gần, thấy rất rõ ràng, bây giờ nhớ lại ánh mắt cái kia, Tất Phương vẫn còn kinh hãi. Là người đã từng chứng kiến thủ đoạn của Chiết Nhan Thượng Thần, y sẽ không vì người này thoái ẩn nhiều năm mà thật sự quên đó là sự tồn tại thế nào.

May mắn, may mắn khi đó quân thượng nhà y chỉ dùng một động tác đã xua tan mạt lệ khí gần như điên cuồng kia, y thậm chí cũng chưa kịp thấy rõ Chiết Nhan Thượng Thần đang thế nào, đôi mắt lạnh băng kia chớp mắt đã trở nên thâm thúy, đựng đầy dịu dàng và tình yêu.

Lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt ấy, y cho rằng trong đó không hề chứa đựng bất cứ thứ gì, dù là tình người ấm lạnh, hay là sinh mệnh.

Loài chim thần phục phượng hoàng là bản tính trời sinh, lúc y bị Chiết Nhan thuần phục cũng không biểu hiện kháng cự cỡ nào, thậm chí trong lòng còn âm thầm vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo. Y cho rằng đây là sự tuyên dương với mình, là mình đáng được nhận. Nhưng bản tính hoang dã trong xương cốt lại không cho phép y dễ dàng nhận chủ, y muốn tận mắt chứng kiến một chút thực lực của chủ nhân tương lai, y muốn đối phương biết, mình cũng có đủ năng lực để trở thành phụ tá đắc lực của đế vương.

Cứ việc khi đó bậc đế vương mà y tôn sùng đã tự mình phong pháp khí, từ đây thoái ẩn tam giới không hỏi hồng trần.

Lúc y bị đạp dưới chân, hơi thở thoi thóp rồi lại quật cường mà nhìn thẳng vào cặp mắt hờ hững kia, y từ trong đôi mắt đó nhìn thấy bản thân mình như một con kiến.

"Từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của ngươi. Ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó." Y nghe thấy Chiết Nhan nói như vậy.

Phải liều chết phản kháng, y nghĩ vậy, bất chấp ngay từ đầu y đã thừa nhận hắn.

Nhưng vì sao lại không?

Không phải bởi vì sợ chết, mà là... Y nhìn vào đôi mắt cao cao tại thượng đang nhìn xuống mình kia, sâu trong nội tâm cảm thấy, thần minh mà y thờ phụng phải nên là như thế này.

Nếu có thể bị sờ đến bả vai, thì dù đứng cao đến mấy, cũng không thể đạt đến tầm cao khiến người ngước nhìn. Mà thần minh quan sát chúng sinh, nhẹ nhàng vừa nhấc chân, vạn vật thế gian liền bị đạp dưới chân.

Sau đó, y đã bị thần minh tròng vào cổ một dây thừng đỏ thẫm dắt tới trước mặt tiểu Bạch Chân còn chưa cao bằng nửa người mình, làm lễ vật.

Chỉ nửa ngày, hình tượng thần minh Chiết Nhan trong lòng y xuất hiện một vết nứt cực lớn. Thần minh sẽ không thiên vị bất luận một sinh linh nào, nhưng Chiết Nhan sủng nịch Bạch Chân gần như là cố chấp, thậm chí không có giới hạn.

Y bắt đầu hối hận mình không liều chết chống đỡ, cũng thận trọng suy xét có nên lấy cái chết tỏ rõ cõi lòng hay không.

Nhưng quay đầu thấy trong cặp mắt thâm thúy kia trừ thêm một tia hứng thú dạt dào ra, kỳ thật vẫn không gợn sóng, y lại tự thuyết phục mình.

Thần minh cũng sẽ tịch mịch, lúc tịch mịch cần một món đồ chơi để tiêu khiển, rất hợp lý.

Sau đó... Đến trước khi "thần minh" trong lòng y hoàn toàn rách nát, y đã bị thuần phục, bị Chiết Nhan, bị Bạch Chân, bị hai người họ, trong khói lửa nhân gian, không liên quan đến thiên tính, hoàn toàn thần phục.

Y cũng từng là thần thú một phương khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật, giờ lại thành chim hoàng yến nuôi trong nhà.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Mê Cốc thấy Tất Phương một lúc lâu vẫn không đáp lại, liền chọc chọc cánh tay y.

"Hửm?" Tất Phương phục hồi tinh thần lại, chợt nghĩ, kỳ thật như bây giờ cũng không có gì không tốt. "Một ít việc vặt thôi, ngươi mới vừa nói cái gì?"

"Ta nói..." Mê Cốc lặp lại: "Nếu quả thực như thế, ta cũng không tiện ở lại rừng đào."

Suy nghĩ Tất Phương trôi xa, trì độn một lát mới vừa trở về chỗ cũ: "Kỳ thật cũng không ngại gì. Lấy tính tình của Chiết Nhan Thượng Thần, chuyện có thể nhìn thì không sợ ngươi nhìn, chuyện không thể nhìn, sẽ không cho ngươi có cơ hội thấy."

Như lúc này đây, hẳn là vẫn chưa chạm đến điểm mấu chốt, Chiết Nhan Thượng Thần phát tác như thế, có lẽ chỉ là cảm thấy bọn họ quá chướng mắt thôi, nếu không cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

"Ta cảm thấy thân thể nhỏ bé này của ta đánh một phát là gãy ngay!" Mê Cốc co quắp gãi gãi đầu: "Sẽ chịu không nổi Chiết Nhan Thượng Thần thỉnh thoảng ghét bỏ một hồi như vậy."

Tất Phương liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, không tỏ ý kiến: "Ngươi nhìn ta này, quen là được rồi."

Thực tế trước kia mỗi lần y bỏ nhà ra đi, đều không phải là do phản nghịch hay thói hoang dã, trong đó có rất ít là bị quân thượng uy hiếp, còn lại là bị chủ nhân ám chỉ. Truyện Dị Năng

Mỗi khi Chiết Nhan Thượng Thần muốn tận hưởng thế giới riêng hai người, cảm thấy y tồn tại chướng mắt, liền sẽ hàm súc lại không uyển chuyển mà đuổi y đi.

"Tất Phương à, nếu không chịu ngồi yên, thì ra ngoài đi dạo một chút đi."

"Tất Phương, ta luyện đan thiếu một vị Lộ Cốt, ngươi đến Để Sơn tìm giúp ta đi. Cũng không cần dùng gấp, ngươi về trễ chút cũng không sao."

"Tất Phương, sự vụ của Bắc Hoang chất thành núi rồi, ngươi thay Chân Chân đi một chuyến đi."

"Tất Phương, ngươi giúp Chân Chân canh chừng Bắc Hoang bớt đi, đều là mấy việc vặt, không đáng phiền Chân Chân vất vả. Nếu có gì quan trọng, ngươi đến xin chỉ thị là được."

Đủ loại các kiểu.

... Y quen quá rồi! Đến giờ cũng không cần Chiết Nhan Thượng Thần phí miệng lưỡi nữa, tính tự giác của y rất cao.

Chỉ là lần này trở về quá không khéo!

Mê Cốc không biết khúc chiết trong đó, chỉ cho rằng sự thâm trầm của Tất Phương giờ đây là bị Chiết Nhan Thượng Thần quanh năm suốt tháng mài giũa ra, càng thêm đồng tình với y: "Ngươi như vậy thật đáng thương!"

"..." Tất Phương bị chọc cười: "Ngươi lấy đâu ra tự tin mà nói ta đáng thương? Ngươi trông còn đáng thương hơn cả ta?"

"Ngươi nên cười nhiều hơn, như vậy rất đẹp." Cho dù ở Thanh Khâu nhìn quen sắc đẹp, tiểu mộc tinh vẫn không tránh khỏi bị nụ cười rực rỡ này làm thất thần, đến lúc lấy lại tinh thần mới ý thức được mình vừa nói gì, lập tức đỏ lỗ tai, vội vàng cúi đầu vò vò quần áo của mình: "Ta nói là... cứ lạnh mặt suốt, dọa người lắm."

Tất Phương nghiêng đầu nhìn đầu tóc lộn xộn của Mê Cốc, đè nén xúc động muốn kéo một phen: "Dọa người? So với Chiết Nhan Thượng Thần vẫn tốt hơn một chút, ta cũng sẽ không dùng cánh hất bay ngươi."

Kỳ thật Chiết Nhan Thượng Thần vẫn tương đối nhân từ, rốt cuộc được tình yêu thấm đẫm ngần ấy năm, đã không quá có thể nhìn ra bóng dáng tàn nhẫn độc ác như năm đó.

Chiết Nhan vốn cũng không muốn làm cái gì, đêm trước làm tàn nhẫn như vậy, cũng phải cho Bạch Chân cơ hội thở dốc chứ. Chỉ là bị trêu chọc nóng nảy, muốn đòi công bằng thôi.

Công bằng còn chưa đòi được, lại đột nhiên bị người quấy rầy, hắn tất không chịu bỏ qua, vì thế liền không chút nghĩ ngợi đuổi đi kẻ không liên quan, tiếp tục hung hăng ức hiếp Bạch Chân một hồi mới khó khăn lắm vừa lòng.

Có lẽ là bị Chiết Nhan mê hoặc ý thức, qua suốt hai ngày, tiểu thúc thúc không xứng chức Bạch Chân này mới nhớ ra cháu gái mình đang có thai, mà Mê Cốc tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng vào lúc này, nhưng Mê Cốc lại xuất hiện ở rừng đào, đúng là khác thường.

Vì thế gọi Mê Cốc tới hỏi mới biết, Phượng Cửu đã xuống thế gian một mình.

Tính tình Phượng Cửu thế nào chàng biết, nhìn thì dễ nói chuyện, kỳ thật trong xương cốt vẫn giống hệt họ, rất cố chấp, người trong nhà phỏng chừng cũng không khuyên nổi nàng.

"Tứ thúc cũng biết, tiểu điện hạ luôn luôn không chịu ngồi yên, sao sẽ chịu thành thật ở yên trong động Hồ Ly nơi nào cũng không đi? Hơn nữa không biết vì sao, gần đây vị Tư Mệnh Tinh Quân kia rất ân cần lui tới động Hồ Ly, tiểu điện hạ vì thế rất buồn rầu." Mê Cốc lại nói: "Tiểu điện hạ không muốn nhốt mình trong động Hồ Ly, lại không muốn để vị kia biết sự tồn tại của đứa bé này, vì thế dứt khoát bỏ chạy xuống thế gian, tiêu dao tự tại."

Bạch Chân hận sắt không thành thép: "Nó thì tự tại, nhưng không có ai ở bên chăm sóc, xảy ra chuyện gì thì làm sao? Nó cho rằng vẫn như trước hay sao?"

"Nha đầu này, luôn không biết nặng nhẹ." Chiết Nhan thấy Bạch Chân nhọc lòng như vậy, đến gần ôm lấy bả vai chàng vỗ vỗ, xem như trấn an, trong lòng lại khí thế càng thịnh: "Đã sắp làm mẹ rồi, còn không biết trưởng thành!"

Bạch Chân bất đắc dĩ thở dài: "Đúng là nghịch ngợm quen rồi."

"Chân Chân, cũng không cần quá mức lo lắng, nó đã để ý đến đứa bé này, hẳn cũng biết trân trọng chính mình." Chiết Nhan giơ tay vuốt chân mày chàng hơi hơi nhăn lại: "Đừng nhíu mày, ta không thích."

Mê Cốc và Tất Phương liếc nhau, biết đến lúc nên phát huy tính tự giác, vì thế vội vội vàng vàng lui xuống.

Bạch Chân kéo tay xuống Chiết Nhan, nhìn thẳng vào hắn, Chiết Nhan tức khắc ngầm hiểu, hơi hơi ngửa đầu đặt một nụ hôn lên giữa mày chàng.

Bạch Chân lúc này mới mặt mày hớn hở: "Thôi, ta cũng không thể mọi chuyện đều nhọc lòng thay cho nó. Ở trong nhà bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, thực sự áp lực vô cùng, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt."

Chiết Nhan liên tục gật đầu: "Đúng thế, dù sao nó cũng không vô dụng đến mức chịu thiệt trong tay phàm nhân, ngươi yên tâm đi."

"Ngươi nói lời này, ta lại không cảm thấy an ủi được chút nào." Bạch Chân nhăn mũi, đẩy Chiết Nhan ra ngồi xuống tiếp tục khắc tượng.

Hai hôm nay bọn họ đều đang làm cái này.

Chiết Nhan mang một khúc gỗ từ Côn Luân Hư về, vẫn luôn muốn khắc một bức tượng gỗ lớn chút bày trong phòng, có thể làm Bạch Chân liếc mắt một cái nhìn ra tâm ý của hắn.

Cứ việc tâm ý của hắn Bạch Chân không cần nhìn không cần nghe cũng có thể cảm thụ được vạn phần, cũng không thể ngăn cản hắn muốn nói cho chàng nghe, làm cho chàng xem.

Bức tượng gỗ đã có hình dáng, là một cặp hồ ly và phượng hoàng nô đùa dưới tàng cây, tiểu hồ ly ăn vạ trên lưng phượng hoàng, chín cái đuôi giao triền với lông đuôi phượng hoàng, lại bướng bỉnh duỗi móng vuốt nhỏ muốn chạm vào mào của phượng hoàng. Phượng hoàng hơi hơi duỗi cánh, để ngừa tiểu hồ ly rơi từ trên lưng mình xuống, cũng thành thật quay đầu qua, cái đầu cao ngạo cúi xuống, lấy thái độ thành kính tự đưa mào của mình đến dưới móng vuốt nhỏ kia.

Hỏa phượng hoàng tôn quý nhất trong thiên địa, chỉ cúi đầu duy nhất vì tiểu hồ ly của hắn.

Việc chạm khắc những chi tiết nhỏ kế tiếp mới tốn nhiều công phu nhất, nhưng Chiết Nhan vô cùng kiên nhẫn.

Tượng người nhỏ của Bạch Chân lại không tốn công sức mấy, giờ chỉ cần tạo hình dung mạo thượng một phen, thêm tân trang là được.

Chừng một canh giờ sau, Bạch Chân buông dao khắc, ôm đôi tượng gỗ tới trước mặt Chiết Nhan: "Chiết Nhan, ngươi xem, có giống không?"

Chiết Nhan giương mắt nhìn, bất đắc dĩ cười nhẹ: "Chân Chân, chẳng lẽ ngươi khắc ngược à?"

Đôi người gỗ một đứng một ngồi, chỉ mặc áo trong, hẳn là đang muốn rời giường. Người đang ngồi đôi tay ôm chặt bên hông một người khác, đầu cọ bụng, dường như chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hướng về phía đối phương làm nũng. Mà người đứng kia, đầu cúi xuống, mặt mày dịu dàng nhìn người trong lòng mình.

Không thể không nói, tác phẩm này vô cùng tinh xảo, quả thực sinh động như thật, có điều trong mắt Chiết Nhan, lại có phần chênh lệch với thực tế.

Trước đó, Chiết Nhan vẫn luôn cho rằng người đứng là hắn.

"Mới mấy ngày ngươi đã quên không sót chút gì rồi à?" Bạch Chân hừ một tiếng, nhắc nhở: "Hôm Mặc Uyên thu đồ đệ ấy, lôi kéo ta không cho rời giường không phải ngươi hay sao?"

"A... Là ta." Chiết Nhan gật đầu nhận, nhưng hắn nhớ rõ đây là cảnh trong chăn, hơn nữa tư thế so với bức tượng này càng thân mật hơn rất nhiều.

Khi đó rõ ràng là hắn hôn lên bụng nhỏ của Bạch Chân, bởi vì lúc hắn đưa bàn tay vào áo trong của Bạch Chân vuốt ve, cảm giác rốt cuộc nhiều thêm vài phần thịt, không chỉ hình dạng xương cốt rõ ràng nữa.

Lúc ấy hắn cảm động cực kỳ.

Mà Bạch Chân lại lấy phương thức hàm súc kỷ niệm một màn này, hiển nhiên khi đó chàng cũng nhất định vô cùng say mê.

Nếu nói chính xác, Bạch Chân vẫn yêu nhất lúc Chiết Nhan hôn lên ngực trái mình, nhưng động tác có ý nghĩa phi phàm với chàng, không thể dễ dàng lấy ra tiêu khiển.

"Chân Chân..." Chiết Nhan lại có chút tiếc nuối với phương thức biểu đạt hàm súc của Bạch Chân, híp mắt hơi hơi mỉm cười: "Ta đang làm nũng đấy à?"

"Ta thấy đúng là ngươi là được rồi." Bạch Chân rất thích Chiết Nhan đối làm nũng với mình, tuy như vậy đồng nghĩa với dung túng Chiết Nhan được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng không thể không thừa nhận, bất luận là "dung túng" hay là "được một tấc lại muốn tiến một thước", chàng đều cực kỳ hưởng thụ.

Cũng không phải chàng không khắc được cảnh triền miên dưới chăn, chỉ là cảm thấy không cần trắng trợn đến vậy, có đôi khi muốn nói lại thôi ngược lại càng có vài phần ý cảnh.

Chiết Nhan nhướn nhướn lông mày, cũng không biết nghĩ tới cái gì, cười nói: "Ừm, Chân Chân nói đúng thì là đúng."

Bạch Chân vô cùng vừa lòng Chiết Nhan thức thời, ánh mắt rũ xuống, thấy bức tượng gỗ hắn đang khắc kia, trong lòng khe khẽ thở dài.

Chiết Nhan thật sự yêu chàng tha thiết.

Bạch Chân không muốn Chiết Nhan cúi đầu xưng thần trước bất kỳ ai, ngay cả khi người đó là chính mình, nhưng chàng lại có thể hoàn toàn đồng cảm với tâm ý của Chiết Nhan, chỉ vì chàng cũng đặt Chiết Nhan trong lòng như vậy. Cũng chính vì như thế, chàng sẽ không, cũng không thể có nửa phần cự tuyệt tâm ý của Chiết Nhan.

Chàng thừa nhận và chấp nhận, mới là đáp lại mà Chiết Nhan hy vọng có được nhất.

Tuy phần cảm động đó ngọt ngào đến mức ngực trướng đau, nhưng vui vẻ cũng là thật sự vui vẻ, mỗi khi nhìn thêm một lần, lại như nghe Chiết Nhan thổ lộ thêm một lần, ngọt ngấy đến người ý loạn thần mê.

Chiết Nhan ngoéo ngón tay Bạch Chân một cái: "Đợi nó hoàn thành rồi, ta muốn đặt ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng."

Bạch Chân dần dần đỏ lỗ tai, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Tới đêm, Chiết Nhan lôi kéo Bạch Chân vào nhà từ sớm, đóng cửa lại, ngồi xuống mép giường, vẫy vẫy tay với Bạch Chân đang chuẩn bị thay quần áo: "Chân Chân, lại đây."

Bạch Chân rầm rì đi qua: "Gấp cái gì!"

Chiết Nhan ôm chặt eo Bạch Chân, hai mắt lấp lánh: "Cho vi phu làm nũng."

"Hả?" Bạch Chân ngây ra một lúc, chỉ chớp mắt, Chiết Nhan đã cởi đai lưng chàng xuống, tay từ vạt áo sờ soạng đi vào, Bạch Chân lúc này mới nhận ra cái mà Chiết Nhan gọi là "làm nũng" là có ý gì, lập tức mặt đỏ lên. "Này..."

Không đợi Bạch Chân đẩy ra, Chiết Nhan đã vén lớp áo trong mỏng manh kia lên, vùi đầu vào bụng chàng bụng nhẹ nhàng liếm một chút.

"..." Hai chân Bạch Chân mềm nhũn, mười ngón tay thon dài ôm gáy Chiết Nhan, bẻ cũng không được, ấn cũng không xong: "Chiết Nhan, ngươi..."

"Suỵt..." Chiết Nhan ngẩng đầu nhìn chàng: "Ta biết ngươi thích." Nói, còn vén xiêm y chàng sang hai bên, lộn xộn treo trên cánh tay không rơi xuống, càng tôn lên Bạch Chân phá lệ mê người.

Loại chuyện này Chiết Nhan ngày thường cũng làm không ít, nhưng lần này lại làm Bạch Chân cảm thấy hết sức thẹn thùng.

Nhưng chỉ cảm thấy thẹn trong nháy mắt, chàng đã trầm luân trong "làm nũng" của Chiết Nhan.

Chiết Nhan sờ soạng từ vòng eo mảnh khảnh đến sau mông Bạch Chân, đại khái là xúc cảm quá tốt, đơn giản xoay người chàng qua, một tay kéo xiêm y vướng bận ra sau, liếm vào hõm eo xinh đẹp kia.

Bạch Chân cúi đầu nhìn về phía nơi nào đó đang hưng phấn trên người mình, âm thầm may mắn tư thế quay lưng lại ít nhất không cần sợ nó sẽ chọc đến cằm Chiết Nhan.

Mặc dù chỗ kia Chiết Nhan sờ cũng sờ rồi, nếm cũng nếm rồi, nhưng lấy tư thái trực tiếp như vậy bày ra dưới mí mắt hắn, Bạch Chân vẫn sẽ rất thẹn thùng.

"Ư..." Mông đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cắn một cú,Bạch Chân run bắn lên, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ kích thích phía sau, rồi lại thấy một bàn tay to từ phía sau duỗi ra bao bọc lấy chỗ kia...

Một tay khác của Chiết Nhan hơi dùng sức, Bạch Chân liền mềm chân ngã vào lòng Chiết Nhan.

Chiết Nhan hơi hơi đĩnh động vòng eo, dùng cái Bạch Chân quen thuộc kia đỉnh đỉnh chàng, lại há mồm cắn lên đầu vai mượt mà một chút, khẽ cười nói: "Chân Chân, sau này ta cũng làm nũng như vậy với ngươi, được không?"

"..." Bạch Chân cắn răng trừng mắt liếc hắn một cái, lại đỏ mặt nói không ra lời.

Đây là cam chịu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv