Công Tôn đại nương nói :
- Bây giờ ngươi có thể giết ta được rồi, vì lý lẽ là ta muốn trốn đi hoặc chống lại sự bắt bớ.
Kim Cửu Linh đáp :
- Lần này Đại nương nói đúng lắm.
Công Tôn đại nương nghiến răng nói :
- Sau khi ta chết rồi vụ này sẽ thành tử vô đối chứng và ngươi vĩnh viễn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Công Tôn đại nương nói tiếp :
- Nay ngươi đã đạt được tâm nguyện đó.
Kim Cửu Linh đáp :
- Hãy còn thiếu một chút.
Công Tôn đại nương hỏi :
- Vì ta chưa chết chứ gì?
Kim Cửu Linh thở dài đáp :
- Bản tâm tại hạ muốn để Đại nương sống thêm mấy bữa, vì Đại nương là một mỹ nhân hiếm có. Đáng tiếc hiện giờ tại hạ phát giác ra nên giết sớm Đại nương đi là hơn.
Công Tôn đại nương trợn mắt nhìn hắn, đột nhiên cười rộ.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Đại nương nhận ra cái chết là chuyện đáng cười ư?
Công Tôn đại nương đáp :
- Chết thì có gì đáng cười, cái đáng cười chính là ngươi.
Kim Cửu Linh “Ủa” một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Công Tôn đại nương tiếp :
- Ngươi quay đầu nhìn lại sẽ rõ ngươi có phải đáng cười không?
Kim Cửu Linh không nhịn được quay đầu về phía sau, bất giác toàn thân hắn lạnh toát như té xuống hố băng. Hắn ngó thấy Lục Tiểu Phụng đứng sững không hiểu từ lúc nào?
Lục Tiểu Phụng nhìn hắn mỉm cười nói :
- Tại hạ là Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng là Lục Tiểu Phụng chứ không phải là Lục Tiểu Heo.
Người đứng ở cửa chân chính là Lục Tiểu Phụng, còn ai muốn kêu bằng Lục Tam Đãn hay Lục Tiểu Trư cũng mặc.
Tại sao Lục Tiểu Phụng lại đến đây một cách đột ngột? Kim Cửu Linh không thể tin được, vì là chuyện rất phi lý.
Hắn không tự chủ được thốt ra một câu ngớ ngẩn :
- Hiện giờ ông bạn đang ở ngoài xa tám mươi dặm kia mà?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Coi bề ngoài giống như vậy.
Kim Cửu Linh nhìn ống trúc trong tay nói :
- Tại hạ vừa tiếp được cái này từ Nam Hải gởi tới bằng phi cáp truyền thư.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ biết rồi.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Công tử biết rồi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chim bồ câu đó quả đã được Kim Tổng quản huấn luyện kỹ càng và giao cho Mạnh Vỹ.
Kim Cửu Linh ngơ ngác không hiểu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng trong thư viết : Lục mỗ đã qua đó, rồi đi về phía Tây?
Kim Cửu Linh ấp úng :
- Sao công tử... lại biết?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ biết rõ vì phong thơ chính tay tại hạ viết ra.
Kim Cửu Linh càng kinh hãi hơn hỏi :
- Công tử viết ư? Viết hồi nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Mới viết đêm hôm qua.
Rồi chàng mỉm cười giải thích :
- Chiều hôm qua tại hạ đã viết truyền thư ước hẹn với Tổng quản đến hội diện tại chỗ ở của Xà Vương. Cái đó Tổng quản biết rồi.
Kim Cửu Linh gật đầu.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Chiều hôm ấy tại hạ đã ngó thấy tự tích của Mạnh Vỹ. Kiểu chữ của gã rất dễ học, vì nét bút rất vụng về. Học người viết tốt mới là chuyện khó, còn bắt chước chữ xấu thì dễ ợt. Lúc gã thả phi cáp, tại hạ thừa cơ lấy trộm một ống đồng, một tờ giấy viết thơ, chờ gã lên giường ngủ rồi đi mò bắt con chim bồ câu của gã.
Kim Cửu Linh nghe tới đây da mặt xanh rờn.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đêm hôm qua tại hạ giao chim cho một người bạn trú ngụ ở Nam Hải dặn y chiều hôm thả chim ra.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười giải thích tiếp :
- Vì tại hạ đã tính trước, khi gặp nhau rồi, Tổng quản tất nghĩ cách ly khai tại hạ để thừa cơ hạ sát Công Tôn đại nương đặng bịt miệng.
Kim Cửu Linh không nhịn được hỏi :
- Công tử cũng tính đúng là tại hạ dặn Mạnh Vỹ chờ ở bên đó để báo cáo hành tung của công tử ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nam Hải là đường tại hạ phải đi qua mà Mạnh Vỹ lại là thổ công ở đó. Kim Tổng quản vốn tính cẩn thận, nếu tại hạ chưa đi xa, chẳng khi nào hạ thủ một cách khinh xuất.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Nhưng nơi đây...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Nơi đây quả là bí mật, sự thực tại hạ khó mà kiếm ra được.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Ai dẫn công tử tới đây?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cũng con chim đó.
Kim Cửu Linh lại thừ người ra.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ống trúc hở miệng, chim bay gió thổi phát ra tiếng vo vo. Từ chiều hôm nay, tại hạ chờ sẵn trên thành lâu đón trước, biết rõ con chim kia bay đến tìm Tổng quản. May ở chỗ khinh công của tại hạ không đến nỗi kém cỏi.
Kim Cửu Linh da mặt xanh lè biến thành trắng bợt hết ngó Công Tôn đại nương lại nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng hai vị đã ngấm ngầm giao thông với nhau?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp :
- Kim Tổng quản có điều nghĩ chưa tới.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Chẳng lẽ công tử đã nghi ngờ Kim mỗ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Mãi đến lúc Xà Vương chết, tại hạ mới bắt đầu nghi ngờ Tổng quản.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Kim Tổng quản có nhớ lúc chúng ta phát giác ra Xà Vương chết, trên tiểu lâu chẳng có đèn lửa chi hết?
Kim Cửu Linh gật đầu, nhưng hắn chưa hiểu điểm này quan trọng chỗ nào?
Lục Tiểu Phụng liền giải thích :
- Trên lầu không đèn lửa đủ chứng minh Xà Vương chết trước khi trời tối, lão chưa thắp đèn đã bị người khác hạ độc thủ.
Kim Cửu Linh đột nhiên da mặt cứng đơ như xác chết. Hắn chẳng bao giờ ngờ tới chút sơ sót này lại thành mấu chốt trọng yếu để phá án.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Công Tôn đại nương mà thực tình ước hẹn Xà Vương đến hội diện ở Tây Viên thì chẳng khi nào lại đến giết lão trước lúc phó ước. Do đó tại hạ liền nghĩ tới hung thủ hạ sát Xà Vương nhất định là người khác chứ không phải Công Tôn đại nương.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Công tử ngờ ngay cho tại hạ ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chưa nắm vững, nhưng chỉ nghĩ tới Xà Vương có thể đã nhờ Tổng quản làm việc giùm.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì chỉ có Tổng quản mới uy hiếp được Xà Vương nên chịu giúp lão. Khi lão kiếm bức địa đồ trong Vương phủ cho tại hạ, lấy được rất dễ dàng. Một tấm bản đồ tỉ mỉ như vậy mà một lão hán quê quyết không đủ thần thông kiếm được mau lẹ, trừ phi lão cấu kết với Tổng quản trong Vương phủ.
Kim Cửu Linh môi miệng lợt lạt, trán toát mồ hôi.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Tổng quản dùng giải đoạn thắt chết Xà Vương là để giá họa cho Công Tôn đại nương, nhưng có biết đâu chính cái đó lại biến thành chứng cớ gỡ tội cho y.
Kim Cửu Linh không nhịn được lại hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì lúc Đại nương giao thủ với tại hạ, dây thao buộc kiếm của y bị tại hạ hớt đứt. Giải đoạn đó chẳng phải mỗi lúc mà kiếm được, nhất là trong lúc hoang mang y làm gì mà có cơ hội để kiếm dây.
Kim Cửu Linh tắc họng không thốt nên lời.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói :
- Chỉ một chút sơ hở là đủ khiến cho cuộc đề phòng chu mật bị vỡ tung. Huống chi không phải chỉ sơ sót có một điểm.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Còn gì nữa?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tổng quản bố trí hai gian nhà kia kể ra rất cao minh, nhưng lại quên một điểm.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Điểm nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Mỗi con người đều có một hơi hướng đặc biệt. Nếu xiêm áo đó Công Tôn đại nương đã mặc qua thể nào cũng để hơi hướng lại.
Công Tôn đại nương mỉm cười xen vào :
- Rất nhiều người khen ta là một nữ nhân thơm phức.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tổng quản không chịu để Hoa Mãn Lâu tham dự vào vụ này có khi cũng sợ bị gã phát giác ra điều bí mật đó, nhưng Tổng quản lại chưa hiểu chính tại hạ cũng học được bản lãnh này của gã.
Chàng mỉm cười nói tiếp :
- Khi tại hạ quan sát sự vật không những chỉ coi bằng mắt mà còn ngửi bằng mũi.
Công Tôn đại nương lại cười nói :
- Vì thế cũng nhiều người bảo ngươi là con chó săn.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Tổng quản cố ý chế tạo cái hộp gỗ truyền tin lại giả vờ trúng độc để một mình tại hạ đi. Đó thật là những cao chiêu, đáng tiếc Tổng quản còn sơ sót một điều.
Bây giờ Kim Cửu Linh lẳng lặng mà nghe chàng nói chứ không hỏi xen vào.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Mạnh Vỹ vốn là kẻ quê kệch, đến chữ tiểu triện còn chưa hiểu thì làm sao nhận ra được Chung đỉnh văn tự ở trong hộp? Huống chi sau khi Tổng quản trúng độc, gã chẳng quan tâm chút nào. Đó cũng là một chuyện phản thường.
Công Tôn đại nương xen vào :
- Gã lại rất nhiều tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra mười vạn lạng bạc.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ đã tính toán : Phần lương bổng của gã để nguyên, không ăn xài một đồng nào, cũng phải năm sáu chục năm mới dành dụm được mười vạn lạng bạc.
Công Tôn đại nương mỉm cười nói :
- Không ngờ ngươi lại tính toán tinh vi đến thế!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng tại hạ chưa nắm vững, bởi lẽ Tiết phu nhân đã bảo người thêu hoa mẫu đơn vào tấm đoạn hồng nhất định là nữ nhân, vì thế...
Kim Cửu Linh không nhịn được hỏi :
- Vì thế làm sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế tại hạ lấy mảnh đoạn hồng ra coi kỹ hồi lâu...
Tấm đoạn này bị Tư Không Trích Tinh lấy cắp rồi Tiết Băng đem đến Thê Hà Am đặt dưới gầm pho tượng Thuần Dương chân nhân. Sau cùng tấm đoạn lại trở về tay Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Tại hạ phải coi mất một giờ mới khám phá ra điều bí mật.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Công tử khám phá ra điều chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ nhận thấy lỗ kim ở cánh hoa mẫu đơn thô hơn một chút liền nghĩ đến cánh hoa thêu hai lần chỉ, rút đi một lần, hãy còn một lần nữa.
Chàng mỉm cười nói tiếp :
- Lúc người khác coi thấy Tổng quản thêu hoa, thực ra là Tổng quản rút đi một lần chỉ. Như vậy bông mẫu đơn do nữ nhân thêu mà tên đại đạo thêu hoa lại không phải là nữ nhân.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Còn gì nữa không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Còn một điểm nữa là Tổng quản không nên bắt Tiết Băng đưa đi.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Về sau tại hạ biết ra Tiết Băng là bát muội của Công Tôn đại nương. Dù Công Tôn đại nương đúng là tên đại đạo thêu hoa tất cũng không hạ thủ đối với bát muội.
Công Tôn đại nương hỏi :
- Sao ngươi biết thị là bát muội của ta? Điểm này chính ta cũng chưa hiểu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cũng vì cái bàn tay đó.
Công Tôn đại nương hỏi :
- Bàn tay nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bàn tay của Tôn Trung.
Đoạn chàng giải thích :
- Tiết Băng chặt tay Tôn Trung mà bàn tay đó lại về phòng Tiết Băng. Cái bàn tay không thể tự mình bò đi làm sao tới đó được : Ngoại trừ một người chị em trong bọn đi giày đỏ, chẳng ai biết chặt tay người khác rồi lại đem bàn tay về nhà.
Công Tôn đại nương hỏi :
- Ngươi ngó thấy cái bọc gói mũi người của Tam nương mới nhớ đến bàn tay kia phải không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
- Y mới gia nhập vào tổ chức của các vị, quên mất mỗi năm phải đem một cái gì về để phúc trình. Khi y nhớ ra mới đến lấy cái bàn tay đứt kia đem về. Đáng tiếc lúc ra đi vội vàng y lại bỏ quên bàn tay ở nhà không đem theo.
Chàng thở dài nói tiếp :
- Tại hạ đã hỏi cái bàn tay đó sao lại đến phòng y, thì y trả lời một cách hàm hồ vì không muốn cho tại hạ biết y có mối liên quan với các vị.
Công Tôn đại nương nói :
- Nhưng ngươi đã đoán ra rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Mãi tới lúc Đại nương nói : “Bát muội không đến đâu”. Tại hạ mới nghĩ ra bát muội của Đại nương nhất định là Tiết Băng.
Kim Cửu Linh đột nhiên cười lạt nói :
- Lý do này không đứng vững.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lý do không đứng vững thật nhưng đối với tại hạ cũng đủ rồi.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Đủ thật không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lý do tuy đủ, nhưng chứng cớ thì còn thiếu.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Công tử chưa có một chứng cứ nào hết.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế tại hạ nhất định phải yêu cầu Tổng quản tự mình thừa nhận, mới nghĩ ra biện pháp “Đặt vào đất chết để cầu sống”.
Kim Cửu Linh hỏi :
- Đặt vào đất chết để cầu sống là thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ biết Tổng quản nhất định chờ cho đến lúc kế hoạch của mình thành công, tức là lúc Công Tôn đại nương hết đường sống, mới nói rõ sự thực trước mắt y. Tại hạ liền đặt y vào tử địa để Tổng quản coi y như người chết rồi.
Công Tôn đại nương nhăn nhó cười nói :
- Biện pháp này tuy công hiệu nhưng cực khổ hơn cho ta. Hành tội cách này, ta chưa từng chịu bao giờ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Điểm trọng yếu nhất là tại hạ tuyệt không cho Đại nương phong thanh một chút gì trước, đồng thời không để ai nghi ngờ chúng ta đã mặc nhiên đồng đội với nhau.
Công Tôn đại nương nói :
- Trong đám thư muội của ta có một tên do Kim Tổng quản đưa vào.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế mà tại hạ phải diễn kịch trước mặt họ.
Công Tôn đại nương nói :
- Cho đến bây giờ, họ cũng chưa hay chính ta nguyện ý đi theo ngươi mà vẫn tưởng là ta thua ngươi thật.
Lục Tiểu Phụng cười ồ.
Công Tôn đại nương trợn mắt lên nhìn chàng nói :
- Đừng cười nữa! Một ngày kia ta sẽ lại tỷ thí với ngươi cũng trong ba trận để định hơn thua, thử coi ngươi mạnh hay ta mạnh.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên đại nương bản lãnh cao cường, còn tại hạ bất quá là kẻ ngu xuẩn.
Công Tôn đại nương nói :
- Ngươi quả là kẻ ngu xuẩn. Trực giác của ta vẫn coi ngươi là kẻ ngu xuẩn nhưng cũng cảm thấy có chỗ hay.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại hạ cũng có chỗ hay ư?
Công Tôn đại nương mỉm cười đáp :
- Hẳn thế. Có lúc ngươi biến thành người thông minh một cách đột ngột không ai ngờ tới.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Tại hạ cũng cảm thấy có chỗ bất ngờ mình không tự hiểu mình được.
Công Tôn đại nương cười đáp :
- Chẳng phải ngươi tự mình không hiểu mà là kẻ khác không hiểu.
Mụ ngó Kim Cửu Linh bằng khóe mắt nói tiếp :
- Tỷ như thằng cha này hiện giờ hắn chẳng hiểu ra sao. Hắn không biết vì lẽ gì đột nhiên ngươi biến thành người thông tuệ.
Lục Tiểu Phụng lại cười rộ.
Kim Cửu Linh bất giác thở dài sườn sượt nói :
- Quả Kim mỗ đã đánh giá công tử quá thấp.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có khi tại hạ...
Kim Cửu Linh chặn lời :
- Kim mỗ trước nay vẫn coi công tử là người bạn tốt, là kẻ hảo tâm. Không ngờ công tử lại đi câu kết với tên đại đạo thêu hoa để hãm hại Kim mỗ.
Lục Tiểu Phụng bất giác dừng tiếng cười. Chàng giật mình nhìn hắn chằm chặp tựa hồ hắn là con người mà chàng chưa gặp bao giờ.
Kim Cửu Linh dựng mặt lên nói tiếp :
- Đáng tiếc là các vị muốn hãm hại thế nào cũng bằng vô dụng. Từ ngày Kim mỗ mười ba tuổi đã vào cửa công, tới nay gần ba chục năm chưa hề làm việc gì phạm pháp. Bất luận các vị nói sao tuyệt đối không một ai tin tưởng.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng vừa rồi Tổng quản đã tự thú nhận.
Kim Cửu Linh cười lạt :
- Kim mỗ thừa nhận cái gì?
Lục Tiểu Phụng chưng hửng, không biết nói thế nào. Cho tới bây giờ chàng vẫn chẳng có một chút chứng cứ gì.
Kim Cửu Linh dĩ nhiên đã nhìn rõ. Hắn nói tiếp :
- Chẳng lẽ Kim mỗ thừa nhận chính mình là tên đại đạo thêu hoa? Trong thiên hạ làm gì có người ngu dốt đến thế? Các vị đem câu này nói ra ngoài há chẳng khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm?
Hắn lạnh lùng nói tiếp :
- Huống chi hai ban bộ khoái ở Dương Thành và Nam Hải đều biết tên đại đạo thêu hoa chính là Công Tôn đại nương. Bây giờ các vị có giết Kim mỗ, quan nha cũng họa hình thông tư khắp thiên hạ để truy nã, chẳng sớm thì muộn các vị sẽ bị bắt.
Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười nói :
- Cuộc chiến này coi bộ Tổng quản thắng rồi.
Kim Cửu Linh nghiêm nghị nói :
- Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt. Xưa nay há có bao giờ tà thắng được chính, công đạo nhất định trường tồn. Vì vậy các vị nên ngoan ngoãn theo Kim mỗ về chịu án là hơn.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Tà không thắng chính, công đạo trường tồn. Ai ngờ Tổng quản cũng hiểu rõ đạo lý này.
Kim Cửu Linh đáp :
- Dĩ nhiên Kim mỗ hiểu lắm, lại hiểu hơn nữa là bất cứ các vị giở trò gì cũng bằng vô dụng.
Kim Cửu Linh nói tiếp :
- Trước kia ta...
Lần này hắn bị Lục Tiểu Phụng chặn lời :
- Tổng quản tưởng những lời vừa rồi của Tổng quản ngoài Công Tôn đại nương và tại hạ ra, người ngoài không ai nghe thấy nữa ư?
Kim Cửu Linh biến đổi sắc mặt mấy lần nhưng hắn khôi phục vẻ trấn tĩnh được ngay đáp :
- Kim mỗ chẳng phải kẻ đui điếc. Nếu gần đây có người nào khác cũng đừng hòng che giấu được tai mắt của Kim mỗ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ biết tai mắt Tổng quản rất minh mẫn, chỉ vừa rồi sơ hở trong lúc nhất thời đắc ý quá quên hết mọi chuyện, nên không phát hiện ra tại hạ. Bây giờ mà có kẻ khác bén mảng tới trong vòng năm ba trượng cũng đừng hòng qua mặt được Tổng quản.
Kim Cửu Linh cười lạt. Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Tổng quản còn biết dù có người ẩn trong vòng năm ba trượng, cũng chẳng thể nào nghe rõ Tổng quản đã nói gì?
Chàng không chờ Kim Cửu Linh mở miệng lại nói tiếp :
- Có điều đáng tiếc, mấy nhân vật này lại khác người thường.
Kim Cửu Linh “Ủa” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Những nhân vật này lỗ tai còn bén nhọn hơn Tổng quản. Tuy Tổng quản không nghe thấy họ mà họ lại nghe thấy Tổng quản.
Kim Cửu Linh lại thay đổi sắc mặt.
Lục Tiểu Phụng cười lớn hô :
- Bây giờ các vị có thể xuất hiện được rồi.
Chàng chưa dứt tiếng cười, trên mái ngói có tiếng động vang lên. Ba phụ nhân áo xanh dắt ba người đàn ông đui mắt từ trên nóc nhà nhảy xuống tiến vào.
Nhác trông ba phụ nhân áo xanh diện mạo tựa hồ giống hệt nhau, nhưng nhìn kỹ lại liền nhận ra bọn họ đều đã hóa trang.