Một cơn đau quặn thắt ở bụng khiến Diệp Cửu tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ đang lướt về phía chân trời, tất cả những gì in vào mắt anh là một con chim mệt mỏi bay lượn trên các tầng mây.
Diệp Cửu bình tĩnh ngồi dậy lấy thuốc dạ dày đã lâu không dùng dưới bàn cà phê, một tay che bụng, một tay chống vào thành ghế sô pha cố gắng đứng dậy đi tìm nước.
Không ngờ bắp chân lại truyền đến đau nhức, tê dại đã lâu không cử động đã làm rối loạn động tác của Diệp Cửu. Cánh tay anh không giữ được lực, khiến toàn bộ đệm sofa bị xê dịch.
Diệp Cửu lại ngồi trên mặt đất, tờ giấy vẽ anh giấu vào khe hở giữa sô pha bị gió thổi xuống đất bay đến tay anh.
Anh duỗi chân đợi cơn tê dại qua đi, dựa lưng vào thành ghế sô pha rồi nuốt thuốc giảm đau vào trong miệng.
Khi cơn đau bụng qua đi, Diệp Cửu nhìn chằm chằm vào bản phác thảo trên tay vẫn chưa được họa nét trên khuôn mặt, ngón tay bất chấp mong muốn của chủ nhân muốn phác họa đường nét ấy, lấy ra một cây bút chì rồi bắt đầu tô các nét trên giấy vẽ theo trí nhớ, nhưng vẻ bàng hoàng giữa hai lông mày vẫn chưa tan đi trong chốc lát, bà ấy nói bà chính là mẹ ruột của anh?
Động tác trên tay anh vẫn không ngừng nhưng ký ức lại quay ngược về hai giờ trước:
Người phụ nữ tự nhận là mẹ ruột của anh ngồi đối diện với anh, mắt rưng rưng, môi và răng run lên vì kích động, lời nói có phần không mạch lạc, điều duy nhất bà ấy lặp đi lặp lại là, "Con trai, là mẹ đây."
Lúc đó anh nói cái gì? Cây bút chì trong tay Diệp Cửu đổ bóng một cách máy móc, suy nghĩ xem anh đã nói chưa, đặt bút xuống mới chợt nhớ ra bản thân mình không thốt nên lời, chỉ chết lặng tại đó giống như một con rối bị hỏng.
Cảnh tiếp theo trong trí nhớ là khi bóng lưng của Cố Vân Hề xuất hiện trong tầm nhìn của anh, bên tai liền vang lên tiếng nói "Dì ơi, dì có thể cho con xem bằng chứng trước được không? Dì không thể mới tới liền nói mình là mẹ đẻ của tiền bối chứ? Không có chứng cứ, chúng ta dựa vào cái gì có thể tin lời dì?." Tiếng nói ấy thành công phá vỡ cục diện bế tắc lúc đó.
"Đúng vậy." Người phụ nữ lấy mu bàn tay lau nước mắt, ánh mắt chăm chú nhìn vào anh, giọng ngập ngừng, "Vào 28 năm trước, mẹ đã giao đứa con một tuổi cho Cỏ Ba Lá, còn để lại một bản sao của Ngôi nhà cỏ như một ký hiệu."
Cỏ Ba Lá, đó là tên ban đầu của cô nhi viện nơi Diệp Cửu từng ở.
"Lý do là gì?" Cố Vân Hề chặn tầm nhìn của người phụ nữ, khẽ đảo mắt trấn an Diệp Cửu, cô đem anh bảo hộ phía sau như gà mẹ bảo vệ gà con, mở miệng hỏi một cách đầy khí thế.
Người phụ nữ đột nhiên giống như một cái máy hát đã chỉnh sang băng cát-xét, đôi môi bà run rẩy, giọng nói cũng trở nên khản đặc, "Mẹ, mẹ không nói được."
Cố Vân Hề định hỏi câu cuối cùng, nhưng Diệp Cửu đã đè cánh tay cô lại, anh nâng mắt nhìn người phụ nữ, "Vậy tại sao bây giờ bà lại đến tìm tôi?"
Khi anh hỏi điều này, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhưng ngữ khí nói ra không có một tia ấm áp, giống như một mũi tên băng cắm thẳng vào trái tim người phụ nữ, khiến bà ta càng không thể thốt lên lời, "Mẹ..... "
"Nếu bà không muốn nói thì đừng nói", Diệp Cửu cố tình bỏ qua sự im lặng của bà ta, "tốt bụng" nhắc nhở bà, "Vậy tôi cũng không ngại chờ, khi nào bà muốn nói có thể tới tìm tôi "
"Diệp...", Đôi môi của người phụ nữ mấp máy như thể còn có điều gì đó muốn nói.
Nhưng Diệp Cửu đã mở sẵn cửa mỉm cười làm ra vẻ mời chào, "Bây giờ tôi có một số việc riêng cần giải quyết, thứ lỗi không thể tiễn?"
Quay về hiện tại... Đôi mắt không còn tiêu cự của anh đảo qua bản phác thảo trên mặt bàn, vừa định đứng dậy lần nữa thì giọng nói của Triệu Lăng bỗng truyền đến, "A Cửu!"
Diệp Cửu chưa kịp phản ứng, bên tai đã vang lên tiếng đầu gối to lớn đập vào bàn trà nhỏ, anh lập tức rơi vào vòng tay mà gần đây đã trở nên quen thuộc.
Triệu Lăng lái xe đến tầng dưới nhà Diệp Cửu, chạy lên lầu gần như không ngừng nghỉ, khi đến cửa nhà anh, thấy cửa phòng vẫn đang mở, trong lòng liền hoảng hốt.
Khi Triệu Lăng bước vào cửa liền nhìn thấy những bức tranh vương vãi khắp sàn nhà và lọ thuốc không rõ tên trong tay của anh, Diệp Cửu ngồi dưới ánh hoàng hôn giống như một tinh linh đã mất hết màu sắc sắp hóa thành bọt biển. Hắn hầu như không có thời gian để nghĩ về chuyện đã xảy ra, chỉ theo sự lo lắng trong lòng mà gọi tên anh, "A Cửu!"
Vừa nhìn thấy anh, hắn chạy nhanh vài bước liền xông tới muốn đem người lưu lại nhân gian, hắn ngăn động tác đứng lên của Diệp Cửu vội vàng ôm người vào lòng, không ngờ lại đụng phải góc bàn trà nhỏ, cắn chặt môi dưới nuốt xuống âm thanh đau đớn, "Anh không sao chứ?"
Diệp Cửu nghĩ tới tiếng va chạm vừa rồi, hơn nữa hai tay Triệu Lăng đặt trên lưng anh đang run rẩy dữ dội, không biết hắn đã đụng phải chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi im tại chỗ, "Cậu có ổn không?"
Hai giọng nói cùng vang lên, nhưng cả hai đều lặng đi trong vài giây, rồi lại cười ra tiếng.
"Tôi không sao, cậu buông tôi ra được không?" Diệp Cửu nụ cười nơi khóe mắt còn chưa kịp biến mất.
Nghe thấy tiếng cười của Diệp Cửu, trái tim Triệu Lăng lại như cũ buông xuống, ánh mắt rơi vào lọ thuốc dạ dày trên bàn cà phê, hắn buông anh ra, bất đắc dĩ nói: "Anh lại không ăn cơm? "
Triệu Lăng nói xong không đợi Diệp Cửu trả lời, trực tiếp mở app gọi một bữa ăn nhẹ.
Diệp Cửu đem đủ loại giấy vẽ rải rác trên mặt đất chất thành chồng, còn định thu dọn đệm ghế sô pha, nhưng công việc của anh đã bị một đôi tay phía sau nhận lấy.
"Để em làm cho." Triệu Lăng nắm tay Diệp Cửu, đem đệm soà đặt về vị trí ban đầu, nhưng ánh mắt lại quét tới một vết nứt ở góc tường do ẩm ướt gây ra.
"Cậu vừa mới đụng vào đâu?"
Giọng nói của anh cắt ngang suy nghĩ về vết nứt của Triệu Lăng, hắn quay đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng của Diệp Cửu, ngón tay cái lướt qua khóe mắt anh, "Đừng lo lắng, em không sao."
"Vậy thì tốt rồi," Anh có chút bất đắc dĩ khẽ nhếch môi, nụ cười tựa hồ có chút vô cảm, "Hôm nay cậu không bận sao?"
Triệu Lăng trong lòng khẽ thở dài một hơi, đặt tay lên mu bàn tay của anh,: "Anh Cửu, em đã biết tất cả mọi chuyện."
"... À", nụ cười của Diệp Cửu ngưng đọng trên khóe miệng, đầu ngón tay hơi lạnh, đột nhiên im lặng bao trùm lên hai người.
Triệu Lăng nắm chặt đầu ngón tay anh, nghĩ muốn truyền nhiệt độ của mình sang cho anh.
Tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Anh chàng giao hàng mặc đồ vàng với thẻ APPtag trên lưng đứng ở cửa và lớn tiếng nói vọng vào nhà, "Xin chào, đồ ăn đã tới."
Triệu Lăng buông tay Diệp Cửu ra, nhận lấy đồ ăn đã đóng gói rồi đóng cửa lại, đặt ngay ngắn bát đũa lên bàn trà nhỏ trước mặt Diệp Cửu, "Anh ăn cơm trước đi."
"Tôi không muốn ăn lắm." Diệp Cửu trầm giọng nói, nghe có chút mờ mịt, "Cậu biết từ khi nào?
"Một thời gian trước, Vân Hề nói với em rằng có người lẻn vào sau cửa tiệm, vì vậy em đã nhờ người theo dõi điều tra."
Triệu Lăng cẩn thận dùng thìa khuấy cháo, muốn đút cho anh nhưng Diệp Cửu vẫn cúi đầu im lặng từ chối.
Hắn suy nghĩ một chút, đặt hồ sơ mà Tiêu Thận Ngôn đưa cho hắn lên bàn. "Đây là kết quả điều tra." Hắn nắm chặt bàn tay đang muốn duỗi ra của anh, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Diệp Cửu môi mỏng khẽ mở, "Anh ăn xong rồi em sẽ đưa cho anh xem nhé. "
Triệu Lăng vòng qua tay anh múc một muỗng cháo gắt gao đặt bên môi Diệp Cửu, đôi mắt đen láy âm thầm biểu thị không cho anh từ chối.
Ánh mắt Diệp Cửu đảo qua bàn trà, anh mở miệng ăn hết cháo, trong bụng trống rỗng giờ đây đã trở nên ấm áp hơn, suy nghĩ trì trệ trong đầu dường như lại chuyển động.
Diệp Cửu vươn tay định lấy tập hồ sơ, ngay khi sắp lấy được, lại giống như bị điện giật mà lùi lại, đẩy tập hồ sơ về phía Triệu Lăng, "Quên đi, tôi..."
"Anh đang sợ cái gì?" Ngón tay cái của Triệu Lăng đè xuống môi dưới của Diệp Cửu.
Hắn thản nhiên nhìn Diệp Cửu, đôi mắt màu hổ phách kia tràn đầy dao động, giống như ánh mắt của một con nai con mới sinh, hắn vươn tay ôm lấy vai anh, lặp lại câu hỏi của mình trầm giọng nói: "Anh đang sợ cái gì? "
Diệp Cửu theo động tác của hắn vùi đầu mình vào hõm vai của Triệu Lăng.
Một lúc sau, ánh trăng bàng bạc thay thế màu đỏ hoàng hôn làm tông chủ đạo của căn phòng, màu trắng bạc xuyên qua khe hở trên cửa sổ, giống như một chiếc áo giáp khoác lên lưng Diệp Cửu, che chở cho sự mong manh nhất thời của anh.
Sau đó Triệu Lăng mới nghe thấy giọng nói nhàn nhạt như muỗi kêu của Diệp Cửu, "Tôi không hiểu, tại sao bây giờ bà ấy mới đến tìm tôi?"
——Yêu và hận đã sớm trôi theo năm tháng, lời nói của Diệp Cửu chỉ xen lẫn sự mệt mỏi, sự mệt mỏi sâu thẳm không nơi nào có thể che giấu được.
Vào lúc này, trái tim của Triệu Lăng giống như một quả bóng bay nhanh chóng bị thổi phồng lên, khát vọng được bảo vệ cứ vờn quanh trong đó, cảm xúc phức tạp và xa lạ cuối cùng cũng bùng phát theo một tiếng nổ, tất cả đều biến thành tình yêu nhỏ bé hòa tan vào từng tế bào, trở thành bộ phận mà Triệu Lăng không thể thiếu dù chỉ một cái.
Triệu Lăng vỗ nhẹ vào lưng anh khẽ ngâm nga bài hát ru, cho đến khi Diệp Cửu chìm vào giấc ngủ yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Cửu vừa mở mắt liền nhận ra có gì đó không ổn, tay phải chống mặt bàn thường nằm sấp, cũng không phải gối mềm trên giường, mà là giống như... một người?
Diệp Cửu đột ngột mở mắt ra, cố gắng nhìn người bên cạnh, trên đầu liền truyền tới một câu "Buổi sáng tốt lành", giọng nói mang theo nụ cười rất quen thuộc.
Anh ghép lại những mảnh ký ức của mình, mơ hồ nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua, lúc này mới tỉnh táo lại, từ bên người Triệu Lăng ngồi dậy khẽ mỉm cười, "Chào buổi sáng."
Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo động tác của anh rồi nhân lúc người kia không để ý khẽ hôn trộm lên làn môi hồng ấy.
Tựa như nhiều năm trước đây hắn vẫn luôn là cái đuôi nhỏ sau lưng anh, hắn vươn tay lau sạch kem đánh răng trên khóe môi Diệp Cửu.
Hai người vẫn cười nói như bình thường tựa như chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng, cho đến thời điểm phải tách ra.
Cả hai đều ăn ý đều ngậm miệng không nói gì về phần hồ sơ liên quan đến Diệp Cửu.
Diệp Cửu vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc, mặc dù vậy anh vẫn cố gắng hết sức làm tiệm cà phê thoạt nhìn vẫn trông như thường ngày.
Cho đến khi khi một vị khách quen vô tình hỏi, "Ông chủ, chuông cửa ở đâu rồi?"
Ngón tay anh lướt qua cốc cà phê thoáng dừng lại, nhưng khi ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi vẫn rất hoàn hảo, "Mấy ngày trước gió lớn rớt bể còn chưa kịp thay cái mới. "
Cố Vân Hề đang bưng khay cà phê thừa dịp mọi người không chú ý liền xen vào đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
Chỉ là khi ánh mắt của cô quét về hướng anh, bắt gặp ánh mắt của Diệp Cửu liền vô thức dời tầm mắt đi nơi khác.
Diệp Cửu âm thầm để ý phản ứng của cô, sau khi vị khách rời đi thấy Cố Vân Hề đang quay lưng lau quầy pha chế anh khẽ gọi một tiếng, "Vân Hề, hôm nay..."
Khi Diệp Cửu vừa mở miệng, ánh mắt cô đảo loạn khắp nơi.
Còn chưa đợi anh nói xong liền liếc mắt nhìn bé gái đang đẩy cửa đi vào, cô như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, "Tiền bối, có khách đến rồi, em đi qua xem."
Cô vừa nói vừa đi tới tủ quầy, nhìn mấy viên kẹo dâu còn sót lại trong túi có chút chần chừ có nên lấy ra hay không.
Diệp Cửu vươn ngón tay nắm lấy túi kẹo, đổ kẹo vào trong lòng bàn tay cô, "Không phải nói đi tiếp đãi khách à, sao còn đứng ở chỗ này?"
Cố Vân Hề cầm kẹo dâu tây, cười cười với anh rồi quay người đi về phía cửa, xắn váy ngồi xổm bên cạnh bé gái, tay cầm kẹo đung đưa trước mặt nó, "Tiểu Tĩnh Phù, đây là kẹo em thích nè."
"Cảm ơn chị", bé gái vươn tay nhận lấy viên kẹo nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa, chỉ để lại hai bím tóc đuôi ngựa cho Cố Vân Hề ngắm nghía.
"Em đang nhìn gì thế? Em đang đợi ai sao?" Cố Vân Hề đứng bên cạnh nó cùng nhau nhìn ra cửa.
Trong lúc cô đang thắc mắc, một người phụ nữ mặc quần áo đơn giản vội vàng đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy cô bé liền thở phào nhẹ nhõm, "Niếp Niếp, con đợi mẹ một chút nhé."
"Mẹ ơi," cô bé mỉm cười bổ nhào vào lòng người phụ nữ, cầm trên tay viên kẹo mà Cố Vân Hề vừa đưa, chìa ra trước mặt người phụ nữ như một món quà, "Vừa rồi chị này cho con kẹo, con đã ngoan ngoãn nói cảm ơn. "
"Tĩnh Phù thật ngoan." Tay người phụ nữ xoa nhẹ mái tóc của cô bé, mỉm cười với Cố Vân Hề đầy dịu dàng, khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Cửu, nụ cười trên môi hơi cứng lại cô khẽ cúi đầu xuống.
Diệp Cửu bắt gặp ánh mắt của cô, "Thì ra là cô", anh nhận ra người đứng ở cửa lúc này chính là người anh gặp trong hẻm ngày hôm đó.
Cố Vân Hề ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, cô vươn tay nắm lấy tay Tĩnh Phù, chỉ về hướng Diệp Cửu, "Tiểu Tĩnh Phù, mẹ em có chuyện muốn nói với anh kia, em cùng chị đi chơi nhé?"
"Dạ," Tiểu Tĩnh Phù trong miệng ngậm kẹo, mơ hồ kêu một tiếng.
Người phụ nữ thầm cảm ơn Cố Vân Hề, sau khi nhận được một cái nhìn khích lệ, cô đi đến rìa quầy pha chế, nghiêm túc cúi đầu cảm ơn Diệp Cửu, "Cảm ơn sự giúp đỡ của anh ngày hôm đó."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Diệp Cửu mỉm cười ngăn cản động tác của cô, lại không biết tên đối phương nên chẳng biết xưng hô như thế nào.
Người phụ nữ dường như nhận ra điều này, cô ngẩng đầu lên tự giới thiệu mình, "Tôi tên là Trần Lăng, tôi từng là trợ lý tại một phòng tranh nhỏ."
Khi Trần Lăng nói, tay phải vẫn luôn ôm chặt lấy cánh tay trái cả người cô dường như có chút căng thẳng.
Diệp Cửu đặt một ly cà phê trước mặt cô, cẩn thận nhỏ một ít nước chanh vào, nhìn cô khẽ nói, "Cô ngồi xuống nói chuyện đi."
Trần Lăng nhìn người thanh niên trước mắt, tuy bóng lưng cô chật vật nhưng lại rất quật cường, dựa vào trên ghế đẩu cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Diệp Cửu không thúc giục Trần Lăng nói chuyện, chỉ im lặng làm việc của chính mình.
Vị cà phê hòa cùng trái cây và tiếng nước chảy nhẹ nhàng làm dịu đi sự lo lắng của Trần Lăng. Cô đan hai tay xung quanh cốc cà phê khẽ nói, "Tôi và chồng, à, không đúng bây giờ đã là chồng cũ của tôi."
Ngay khoảng khắc đó, cô đột nhiên rất muốn kể, những lời giấu kín từ tận đáy lòng lúc này rất cần một nơi để bày tỏ, vừa lúc người đối diện là một người tốt lại không thân quen, vì vậy không phải lo lắng về việc bị nhiều người biết.
Giọng điệu của Trần Lăng có chút lúng túng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Diệp Cửu, cô lại cúi đầu nhìn bóng hình của chính mình ở giữa những gợn sóng cà phê, nói tiếp, "Tôi quen biết hắn qua một buổi coi mắt, người mai mối nói rằng gã là người đàng hoàng có thể cùng nhau vun vén gia đình, tôi lúc ấy cũng sắp 30 tuổi gặp nhau vài lần ấn tượng về hắn cũng không tệ liền..."
Diệp Cửu không cắt ngang lời của Trần Lăng mà chỉ đặt công việc trong tay xuống và ngồi đối diện với cô, ánh mắt dịu dàng chăm chú lắng nghe.
"Hắn đối xử với tôi rất tốt." Giọng người phụ nữ có chút do dự, đột nhiên ngẩng đầu lên như muốn thuyết phục ai đó, nhìn Diệp Cửu nhấn mạnh, "Hắn thật sự rất tốt với tôi".
Diệp Cửu nhìn vẻ hoảng sợ cùng lo lắng trên mặt Trần Lăng, chỉ cười khẽ, nhẹ nhàng đáp, "Ừ."
"Chỉ là sau khi uống rượu..." Trần Lăng hung hăng cắn chặt môi dưới, trên mặt lộ vẻ cô đơn, đôi môi run rẩy nhưng cũng không nói tiếp, "Sau khi tỉnh lại hắn sẽ xin lỗi tôi, cuộc sống mà nhẫn nhịn một chút là được, nhưng đứa nhỏ nhà tôi... "
Lời nói của cô ngắt quãng thanh âm đè ép cực thấp, nhưng vẫn để Diệp Cửu hiểu được nguyên nhân và lý do cho sự lựa chọn của cô.
Người phụ nữ trước mặt chắc chắn là một người mẹ tốt, Diệp Cửu trong lòng rút ra một kết luận.
"Xin lỗi anh, tôi lại nói năng linh tinh rồi", Trần Lăng lộ ra vẻ ảo não, ngẩng đầu uống cạn tách cà phê đã hòa cùng nước mắt trong lòng, đối Diệp Cửu nở nụ cười khổ, "Cảm ơn vì cà phê của anh."
Trần Lăng vừa nói vừa đặt 20 tệ xuống quầy pha chế rồi đứng dậy chào tạm biệt.
"Làm phiền cô chờ một chút."