Phương Nhất Chước khẩn trương lôi kéo Thẩm Dũng hỏi, “Tướng công, là ai lấy đi?”
Thẩm Dũng cảm thấy có chút buồn cười nhìn nàng, “Ngươi không phải là Phươnglớn mật sao? Ngay cả con chuột còn không sợ, thế này thì sợ cái gì?”
“Không giống nhau…” Phương Nhất Chước nói, “Ta sợ những thứ không phải vật sống…”
Thẩm Dũng khóe miệng co rút, nói: “Sợ cái gì, nơi này là miếu đó.”
“Ách…” Phương Nhất Chước ngẩn người, nghĩ nghĩ một chút nói: “Đúng thế a.” Thế nhưng trong lòng nàng vừa buông lỏng, chợt nghe thấy không biết từ nơinào, hình như là bên trong bức tường… Truyền đến một tiếng cười khẽ.
Đêm hôm khuya khoắt, một tiếng cười không hề bình thường vang lên, ThẩmDũng cùng Phương Nhất Chước đều cả kinh da đầu lạnh toát. Thẩm Dũng vốnvẫn bình thường, bất đắc dĩ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Phương NhấtChước, liền bị nàng làm cho hoảng sợ, cũng kêu lên theo, hai người nhanh chân bỏ chạy… Vọt tới trong viện.
Động tĩnh ở đây đã kinh độngtới phòng nghỉ ngơi phía sau của nhóm ni cô… Dù sao Trường Nhạc am nàycũng không lớn lắm. Ngay sau đó có hai tiểu ni cô chạy tới, “Ai nha, hai vị thí chủ làm sao vậy?”
“Có, có…” Phương Nhất Chước chỉ về phía phòng bếp, một hồi vẫn không nói nên lời là có chuyện gì.
Hai tiểu ni cô liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người vỗ đầu, nói: “Hòathượng điên, có đúng là ngươi lại hù dọa người hay không?! Mau ra đây!”
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước nhìn nhau liếc mắt —— hòa thượng điên?!
Quả nhiên, sau khi tiểu ni cô kêu vài tiếng, hai bên trái phải của cánh cửa rách nách bên hông nhà bếp được mở ra, một hòa thượng gầy gò mặc quầnáo tả tơi, mặt đầy bụi đất đi ra. Chỉ thấy vóc dáng hắn không được coilà thấp nhưng gầy, tuổi tác khoảng bốn mươi năm mươi, đầu đầy tóc xámtrắng, trong bàn tay đen nhẻm cầm một cái bánh bột mì đã ăn hơn phânnửa, miệng há to cười khúc khích… Quả nhiên, là người điên.
“Hắn là ai vậy?” Phương Nhất Chước không hiểu nổi liền hỏi một tiểu ni cô.
“Chúng ta cũng không biết, thời điểm chúng ta tới hắn đã ở chỗ này rồi, hắnbình thường ở bên trong sài phòng (phòng chứa củi), thường hay trộm đồăn của thí chủ, các vị đừng trách hắn, bệnh điên của hắn rất nghiêmtrọng.”
“À… hai vị tiểu ni cô không cần lo.” Phương Nhất Chước vỗ vỗngực, tự nhủ với mình: là người là được, thiếu chút nữa dọa nàng cũngphát bệnh.
Thẩm Dũng nhìn tiểu ni cô, hỏi: “Vì sao trong miếu ni cô của các ngươi lại có hòa thượng?”
Mấy người tiểu ni cô tuổi còn nhỏ cũng đơn thuần, liền nói: “Không biết a,sư thái giữ hắn ở lại trong miếu này, hắn không thế nào đi ra ngoài,cũng bởi vì sài phòng và phòng bếp thông lẫn nhau, cho nên hắn là ngửithấy được hương vị mới ra ăn vụng.”
“À.” Thẩm Dũng cảm thấy hơingờ vực nhưng vẫn gật đầu, nháy mắt mấy cái với Phương Nhất Chước,Phương Nhất Chước lại đạp hắn một cái.
Thẩm Dũng xoa xoa bắpchân nhìn nàng, Phương Nhất Chước kéo hắn rồi quay ra nói với hai vịtiểu ni cô, “Vậy… chúng ta đi trước, đã quấy rối rồi.” Nói xong, kéoThẩm Dũng quay về phía thiền đường.
…
Về tới ngăn tủ lớn bên trong thiền đường nằm xuống, Thẩm Dũng miệng ngáp liên tục, tráilại Phương Nhất Chước nằm trong ngăn tủ, lật qua lật vẫn không ngủ không được…
Thẩm Dũng đang mơ màng chợt nghe thấy bên trên có tiếng“thùng thùng” vang lên, nhíu mày nói: “Này, ngươi ngủ thành thật chútnha, không có chút bộ dạng nào của tiểu cô nương cả.”
“Không ngủ được.” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm
“Làm sao lại không ngủ được?” Thẩm Dũng vừa ngáp vừa hỏi, “Lạnh à? Ta cho ngươi thêm chăn?”
“Không phải.” Phương Nhất Chước nói, “Tướng công, vị hòa thượng điên kia trên người có mùi rượu.”
“Ha ha.” Thẩm Dũng cười nói, “Ngửi thấy được sao, sư thái kia phỏng chừngcũng không phải người đứng đắn gì, lén lút vụng trộm ở trong miếu nuôidưỡng hán tử.”
“Ngươi đừng nói mò.” Phương Nhất Chước chăm chú nói, “Hòa thượng này là điên thật.”
“Ngươi làm sao biết được?” Thẩm Dũng có chút không hiểu: “Giả điên không phải rất dễ sao?!”
“Không phải.” Phương Nhất Chước giận dỗi nói ra một câu, cũng không lên tiếng nữa, buồn bực tiếp tục ngủ.
Thẩm Dũng chỉ thuận miệng đáp lại một câu, lại thấy Phương Nhất Chước độtnhiên không có động tĩnh gì nữa, duỗi tay xoa xoa mũi, tự nói… Nha đầukia thế nào nói ngủ là ngủ? Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trởmình tiếp tục đi gặp Chu Công.
Tầng trên, Phương Nhất Chước một tay nâng quai hàm, nghiêng người nằm ở trên đệm chăn, suy nghĩ phát ngốc.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dũng còn đang nửa tỉnh nửa mơ chợt nghe thấy bênngoài có tiếng chuông khua, còn có tiếng mõ cùng chuông đồng hòa lẫnnhau ồn ào khiến hắn chậm rãi mở mắt.
Ngăn tủ tuy rằng rộng rãi, đệm chăn cũng đủ ấm áp, nhưng dù sao cũng là trực tiếp ngủ ở trên tấmgỗ. Thẩm Dũng cảm thấy gân cốt toàn thân đau nhức, xoa phía sau lưngcùng thắt lưng, hỏi thăm người ở ngắn tủ ở phía trên, “Này, tỉnh chưa?”
Bên trên, không ai đáp lại.
Thẩm Dũng liền dứt khoát rụt lùi vào bên trong chăn, vốn đang muốn ngủ thêmmột chút nữa, thế nhưng bên ngoài lại có thanh âm tụng kinh niệm Phậttruyền đến, thế này chẳng phải lấy mạng của hắn sao. Nhanh chóng đứnglên, Thẩm Dũng ngẩng đầu nhìn lên ngăn tủ phía trên, chỉ thấy đệm chăntrong ngăn tủ của Phương Nhất Chước đã được gấp gọn gàng, có thể thấyđược người đã sớm rời giường đi.
Thẩm Dũng lúc này mới có chúttỉnh táo, cảm thấy được bụng kêu ầm ĩ, nhớ đến bánh bột mì tối hôm quacùng canh lại càng thêm đói bụng, có chút oán giận hòa thượng điên kia,tốt xấu gì cũng nên lưu lại cho hắn lưu một cái a.
Thẩm Dũng cảngười đứng dậy, chạy ra ngoài thiền đường, chuẩn bị đi phòng bếp xem cóhay không vài món cơm chay ngon, tốt nhất là Phương Nhất Chước nấu.
Nhưng mà Thẩm Dũng tìm trước ngó sau toàn bộ Trường Nhạc am vài lần, cũngkhông thấy được bong dáng Phương Nhất Chước. Hắn cảm thấy buồn bực,người đi nơi nào? Không phải là đi chỗ mẫu thân chứ? Đang nghĩ ngợi, hắn thấy Liên Nhi cầm hai cái bánh bao chạy tới, vừa gặm vừa ngân nga mộtđiệu hát dân gian.
Thẩm Dũng liền gọi nàng lại hỏi: “Liên Nhi, thấy Thiếu phu nhân đâu không?”
Liên Nhi nháy mắt mấy cái, nói: “Không gặp a, không phải còn chưa rời đisao? Lão phụ nhân nói để cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân nghỉ ngơithêm một chút mới khởi hành.”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, Liên Nhi hỏi lại: “Không thấy thiếu phu nhân sao?”
“Ách…” Thẩm Dũng lắc đầu, tự nói, nếu như để mẫu thân hắn biết không thấyPhương Nhất Chước, không đánh chết hắn mới lạ. Vội vàng nói, “À, khôngphải… Ngươi nói với phu nhân ở trong miếu khấn bái thêm chút nữa, chúngta rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong, Thẩm Dũng liền vội vã chạy ra khỏiTrường Nhạc am, bắt đầu tìm kiếm ở quanh núi. Hắn vừa tìm vừa hỏi thămngười qua đường, có thấy một nha đầu đôi mắt thật to, mặc áo màu vàngnhạt hay không.
Một đường vừa hỏi thăm vừa tìm kiếm, Thẩm Dũngtừ trước núi chạy đến phía sau núi, cuối cùng dừng lại tại một bên sườnnúi, tìm kiếm bóng dáng của Phương Nhất Chước.
Thẩm Dũng hai tay xoa xoa đầu gối khom lưng thở dốc, tự nói… Nha đầu này, không nói mộttiếng đã chạy lung tung không thấy bóng dáng, thật là… Cần hắn phảitrông coi như thế này, còn ra bộ dạng gì?!
Suy nghĩ như thếnhưng Thẩm Dũng vẫn hiểu được phải tiếp tục tìm, dù sao cũng là ở cùngvới hắn, nếu như tìm không thấy khẳng định cha sẽ làm thịt hắn.
Khi hơi thở đã ổn định hơn, Thẩm Dũng thẳng đứng dậy tiếp tục muốn chạy nhưng lại ngây ngẩn cả người…
Chỉ thấy trước mắt khoảng trống không có núi ngăn, phía trước là một đườngdốc, mà xa xa đó là toàn cảnh của Đông Hạng phủ, trong buổi sớm mặt trời vừa mọc. Đông Hạng phủ trước mặt hắn hiện tại yên tĩnh bình an đến lạthường, nơi nào là huyện nha môn, nơi nào là tửu lâu, đâu là phiêu hương viện, vừa nhìn đã nhận ra ngay…Giữa thành sông Đông Hạng uốn lượn lữnglờ trôi, nước sông chảy về phía đồng ruộng ở xa xa. Trên đồng rộng,những bông lúa xanh mượt vàng óng cuồn cuộn trong gió sớm.
ThẩmDũng đứng ở nơi đó, cảm thấy thật nhẹ nhõm thoải mái, không nhịn đượcvươn cả ngực cùng hai tay làm thành hình chữ đại (chữ đại: 大), thở ramột hơi thật dài, cảm giác mơ hồ lo lắng trong lòng giảm đi không ít.
Nhìn một hồi, hắn đang định tiếp tục đi tìm, lại nghe phía trên đột nhiêntruyền đến một tiếng than nhẹ… Thanh âm như vậy có chút quen thuộc.
Thẩm Dũng kinh ngạc, đảo mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không phát hiện rabóng người, có điều là vừa rồi hắn đích xác nghe được… Nghĩ tới đây,Thẩm Dũng vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy trên đầucó một tán cây lớn, là một chạc cây của cây hòe đại thụ. Trong một mảnhxanh biếc ấy, có một dải màu vàng nhạt như ẩn như hiện…
ThẩmDũng sửng sốt, níu lấy một nhánh cây khác bắt đầu trèo lên, đợi hắn leolên đến một cành có vẻ phù hợp liền vén ra tán cây um tùm che trước mặt. Quả nhiên! Chỉ thấy Phương Nhất Chước đang ngồi ở trên một cành cây thô ráp ghồ ghề, hai chân buông xuống, một cánh tay vịn vào một cành câybên cạnh, một tay nâng cằm, vị trí này nhìn thật là thoải mái.
Phương Nhất Chước ngồi yên, hai mắt nhìn về phía trước, giữa tán cây um tùm,có một lỗ hổng, vừa vặn có thể nhìn ra bên ngoài, cũng không biết cóphải là vừa rồi Phương Nhất Chước mới rẽ ra hay không.
Thẩm Dũng thấy nàng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, may mà không có việc gì… Có điềulà rất nhanh lại cảm thấy không hiểu, nha đầu điên này thế nào lại mộtmình ngồi trên đây?
“Này.” Thẩm Dũng gọi nàng một tiếng.
Phương Nhất Chước đang xuất thần, lại bị Thẩm Dũng gọi một tiếng, kinh ngạc nhảy dựng lên, xoay mặt nhìn hắn, “Tướng công?”
“Muốn mệt chết ta à?!” Thẩm Dũng tiếp tục trèo lên trên, ngồi xuống cành câybên cạnh nàng, khó hiểu hỏi, “Ngươi làm gì mà sáng sớm đã đến nơi nàycũng không nói một tiếng? Hại ta tìm thật vất vả!”
Phương NhấtChước nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn… Thẩm Dũng quay lại theo của tầmnhìn của nàng, chỉ thấy vừa vặn có thể nhìn thấy cửa miếu ở trên núi.
Phương Nhất Chước nói, “Ta nghĩ ngươi còn muốn ngủ thêm một lát… Hơn nữa,ngươi tìm ta thế nào lại không kêu lớn lên? Chỉ cần ở cửa miếu hô mộttiếng nương tử, không phải ta sẽ nghe được sao?”
Thẩm Dũnggiương miệng nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng đưa tay gãi gãi quaihàm, thầm mắng chính mình thật ngốc, chân rã rời đến muốn đứt, hận không sớm biết rằng hô một tiếng là giải quyết được chuyện.
“Ngươimột mình trên này làm gì?” Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước còn đang đờra, liền hỏi, “Ở đây có thể thấy được bảo vật sao?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, nâng cằm tiếp tục nhìn.
Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nàng, hỏi: “Này, từ thời điểm ngươi nhìn thấy hòa thượng điên tối qua, liền trở nên là lạ a?”
Phương Nhất Chước sau khi nghe được, giương mắt, giật mình nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng thấy vẻ mặt bất ngờ của nàng, liền sờ sờ mũi, nói: “Làm sao?! Ta cũng không ngốc, điểm ấy chẳng lẽ không nhìn ra sao?”
Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một hồi, sau đó giương khóe miệng nở nụ cười, xê dịch cái mông, ngồi vào sát vào bên người Thẩm Dũng, ôm lấy cánhtay, đầu gác ở trên vai hắn, nói: “Tướng công, ngươi thật có lòng.”
Thẩm Dũng quay mặt đi nhìn nơi khác, mặt nóng bừng, nói: “Nói đi.”
“Được rồi… Ngày hôm qua, ngươi không phải nói giả điên rất dễ sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng nói, “Uống nhiều rượu một chút, tùy tiện nổi điên,người khác đều không phân rõ thật giả, chiêu này sử dụng rất tốt.”
Phương Nhất Chước nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cha ta trước đây cũng như vậy, saukhi uống rượu vào sẽ vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng… Đến cuốicùng, chỉ còn lại chuông bạc của mẫu thân là nhận được, những thứ khácđều không nhận biết.”
“À.” Thẩm Dũng nói, “Cho nên ngươi nhớ ngươi cha ngươi ư?”
“Không phải…” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Ta vừa dậy sớm, nghĩ sẽ đi ra ngoài dạo chơi một chút…”
“Sau đó?” Thẩm Dũng hỏi, “Liền đi dạo đến nơi này?”
“Ta vừa mới nhìn thấy hòa thượng điên kia.” Phương Nhất Chước đột nhiên nói.
“A?” Thẩm Dũng sửng sốt, hỏi: “Hắn ở nơi nào?”
“Ta theo cửa miếu xuống đây, thấy hắn ở đúng chỗ này của ta ngồi, yên tĩnhnhìn ra bên ngoài.” Phương Nhất Chước nói, “Ngươi xem ở đây…” Vừa nóivừa đưa tay chỉ vào những chạc cây nơi ngồi: “Ngươi xem vỏ của chạc câyhai bên trái phải đã bị bong đi hết cả.”
“Đây là bị người ta làm bong ra đi… Hơn nữa hẳn là thường xuyên bị người ta ngồi lên, nói cáchkhác, bình thường luôn có người ngồi ở nơi này.” Thẩm Dũng cũng pháthiện thấy, nói: “Hắn là vì nhìn toàn cảnh Đông Hạng phủ phía trước nàyđi?”
Phương Nhất Chước hơi mặt nhăn mặt nhăn mũi, nói: “Có điều là có một chút kỳ quái nha.”
“Cái gì?” Thẩm Dũng nhìn nàng.
“Ngươi xem.” Phương Nhất Chước chỉ vào lỗ hổng trên tán cây, nói: “Từ đây nhìn ra Đông Hạng phủ một chút cũng không tốt, còn không bằng đứng dưới gốccây có thể thấy toàn bộ.”
Thẩm Dũng theo lỗ hổng kia nhìn ra ngoài… Một lát, đột nhiên sửng sốt, “Ôi chao?!”
“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước nhìn hắn.
“Ở đây nhìn ra ngoài không phải chỉ thấy tửu lâu xui xẻo kia thôi sao?”
Phương Nhất Chước nghe xong sửng sốt, cũng ngó ra nhìn một hồi, gật gật đầu,nói: “Đúng như ngươi vừa nói… Ở đây nhìn ra tửu lâu kia rất rõ ràngnha.”
“Vậy hòa thượng điên đó nhiều năm như vậy đều ngồi ở chỗnày nhìn tửu lâu?!” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước, nhỏgiọng hỏi: “Này, có còn nhớ ngày hôm qua tại trước mộ phần chúng ta tìmthấy cái nhẫn của chưởng quầy không?”
Phương Nhất Chước nghĩ đến lại có chút sợ hãi, ghé sát vào người Thẩm Dũng một chút, hỏi: “Ngươilà nói… Hòa thượng điên kia là hung thủ?”
Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Không phải rất nhiều điểm đáng nghi sao?”
“Đúng vậy… Chúng ta trở về đem việc này nói lại cho phụ thân, để cho người xử lý được không?”
Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Có điều là phải lập tức trở lại.”
“Đúng vậy!” Phương Nhất Chước cũng có chút lo lắng, “Ngươi nghĩ xem, hắn nếulà phát hiện chúng ta đã biết bí mật này, hắn có thể hại chúng ta haykhông?”
“Ách…Ta không phải lo cái này.” Thẩm Dũng xoa xoa bụng nói: “Là ta rất đói, ta muốn ăn thịt a!”
Phương Nhất Chước không nói gì nữa…
Sau đó, Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng vội vã chạy về trong miếu, phụngbồi Thẩm phu nhân trở lại nha môn tri phủ. Thẩm phu nhân bởi vì cầu xinmấy quẻ đều là những quẻ lành, bởi vậy tâm tình vô cùng tốt, vui vẻ theo hai con trở về.
Về đến phủ nha, Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước đi theo hắn đi nói chuyện với phụ thân, Phương Nhất Chước nói, “Ta đinấu thịt cho ngươi, ngươi tự mình đi nói chuyện với cha.”
ThẩmDũng lớn như vậy nhưng lại chưa từng cùng cha mình ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện bao giờ, có chút gấp gáp, “Ta… Vạn nhất ông ấy không tin ta thìlàm thế nào?”
“Sao có khả năng? Ngươi đi nói, ta sẽ nấu thịtngon nhất cho ngươi!” Phương Nhất Chước đẩy Thẩm Dũng đến trước cửa thưphòng rồi bỏ chạy. Thẩm Dũng xấu hổ đứng ở cửa, tiến cũng không được,lùi cũng không xong, đang do dự chợt nghe thấy Thẩm lão gia hỏi, “DũngNhi, ngươi đứng trước cửa làm gì?”
“Ách…” Thẩm Dũng bất chấp đi vào, nói: “Phụ thân… Ta ngày hôm qua… Tại Trường Nhạc am gặp một số chuyện.”
“Chuyện gì?” Thẩm Nhất Bác có chút không ngờ, Thẩm Dũng cho tới bây giờ chưa chủ động tìm hắn nói qua chuyện gì.
Thẩm Dũng ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Kiệt đã ở đó, bạo dạn liền tăng lên.
Thẩm Kiệt muốn đi ra ngoài, để cho hai người nói chuyện, lại bị Thẩm Dũngkéo lại, nói: “Ngươi không cần đi, là chuyện liên quan đến vụ án.”
“A?” Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt đều cả kinh, án mạng này bọn họ chính là không có một chút manh mối.
———————
Thời điểm Thẩm Dũng từ thư phòng của Thẩm lão gia đi ra hướng đến phía nhàbếp, trên tay là mười lượng bạc mà cha thưởng cho hắn. Hắn trước đây từtrong đó đi ra đều là bị đánh bầm dập, làm gì có tiền thưởng, vừa rồicha hắn còn khoa trương khen hắn nữa.
Thẩm Dũng suy nghĩ, nămlượng bạc giữ lại cho bản thân dùng, còn năm lượng cho Phương NhấtChước. Nghĩ lại nghĩ, quên đi, bản thân giữ lại ba lượng, bảy lượng cònlại cho nàng mua một đôi hoa tai, trước đã đáp ứng nàng.
Cách nhà bếp thật xa, Thẩm Dũng liền ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi, lập tức… Trong bụng mãnh liệt kêu lên.
Chạy đến cửa phòng bếp, chỉ thấy một đám hạ nhân nha hoàn bấu víu tại cửa bếp chảy nước miếng, Thẩm Dũng kích động chạy vào.
Quả nhiên, Phương Nhất Chước đang xào thức ăn… Cái hương vị kia, vừa ngửi đã thấy mùi vị của thịt.
“Nương tử, ngươi nấu thịt gì vậy?” Thẩm Dũng đi qua nhìn.
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, nói: “Ngày hôm qua ngươi ở trong chẳng phải ăn thức ăn chay sao? Hôm nay làm tất cả đều là thịt! Ba món rau trộn, bamón đồ ăn nóng, hai món điểm tâm, hai món canh, một cháo và cơm nóng.”Phương Nhất Chước cười nói, “Mười hai món ăn, dùng chính là lợn, bò, gà, vịt, bốn loại tên bảo ngự thịt mười sáu bảo vật”
“A, tên này thật có ý tứ a… Hương thơm chết.” Thẩm Dũng đã có chút không chịu nổi.
Phương Nhất Chước vừa đem thức ăn nóng ra nồi, vừa hướng về phía Thẩm Dũnggiảng, “Ba món rau trộn là hồng du bụng ti*, thịt bò hương cay, gà trắng nguội, vị rau trộn chua và cay, dễ ăn lại rất kích thích ngon miệng.”
Thẩm Dũng ngậm một miếng thịt gà luôn miệng khen ngon, Phương Nhất Chướccười đem món nóng đổ ra đĩa nói, “Món ăn nóng là khoai tây cung đìnhcách thủy thịt thăn, thịt xào khoai tây mềm; chao ngũ vị hương, da giònthịt nộn chao hương; hành tây hồng xào thịt bò, còn có thịt tô hành tâycay.”
“Ừ.” Thẩm Dũng hiện tại chỉ biết ăn cùng gật đầu.
Phương Nhất Chước lại tiếp tục bắc ra bên ngoài món điểm tâm, nói: “Điểm tâmmột là bánh bao rượu hoa điêu thịt bò và trứng, đem thịt bò ngon nhấtđặt trong rượu hoa điêu, sau đó cho vào trong dầu nóng lăn qua, hơn nữacòn có hành lá thái nhỏ và đậu, rắc lên trên thịt bò, dùng vừng trắnghương giòn ở bên ngoài vỏ bánh… này, cẩn thận kẻo bỏng a.”
“Không sao… ngon…” Thẩm Dũng vừa thổi vừa ăn, nói: “Ăn ngon, tiếp tục nói, cái này là gì?”
“Còn có hạt dẻ gạo nếp cùng thịt gà, sườn gà cuộn tại bên trong gạo nếp.”Phương Nhất Chước nói, “Hai món canh là, canh suông nước vịt, canh thịtbò bát tiên, cuối cùng còn có sườn lợn xào, cơm rang thông hương thịtbăm và trứng.”
Nói xong, Phương Nhất Chước vỗ vỗ hai tay, hướng về phía đám người bộ dạng như quỷ đói ở trước cửa nói: “Ăn cơm!”
“Vâng, thiếu phu nhân!” Mọi người đứng trước của phòng bếp trong Thẩm phủ đồng loạt đáp ứng, thanh âm đồng loạt lại vang… Chấn động cả cửa phòng bếp.