*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Càng làm cậu tuyệt vọng chính là gạt anh lén đi làm thêm bị bắt tới cục cảnh sát bởi chưa đủ tuổi đi làm còn chưa có bắt đầu phạt đâu.
Đại khái đánh mười mấy thước, cậu bé bắt lấy một cái khoảng cách vội vàng nói:
"Anh, em thật sự biết sai rồi. Em sẽ nỗ lực điều chỉnh lại tâm trạng."
Cảnh Trăn dừng lại thước, đứng lên.
Phương Chu rung lên dữ dội, anh không phải còn muốn đánh.
"Không phải nỗ lực mà là cần thiết."
"Vào đây." Anh vừa nói vừa đưa tay vổ vào eo cậu. Chính mình đi vào phòng ngủ.
Chờ Phương Chu vào phòng, Cảnh Trăn khóa lại cửa mới đi đến ngồi xuống sô pha nhìn nhìn Phương Chu vẫn đứng ở cửa, lên tiếng lần nửa "Lại đây."
Phương Chu bước lại, cho dù động đến thương phía sau cũng không dám chần chờ.
Cảnh Trăn nhìn một lược từ trên xuống dưới Phương Chu đang co quắp đứng.
"Một tuần lộn xộn, hồ nháo hơn phân nửa cũng bởi do anh nên cũng không phạt em nhiều. Thứ hai mang theo em đi gặp các thầy cô nhận lỗi, việc này coi như xong."
Phương Chu cắn cắn môi, hơi thở nặng nề chờ anh.
Thước trong tay Cảnh Trăn đều đều gõ vào lòng bàn tay mình, thanh âm thực chắc chắn.
"Bây giờ chúng ta nói tới việc hôm thứ sáu."
Phương Chu cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, không tự chủ được cơ bắp cả người đều căng thẳng lên.
"Anh! em biết sai rồi."
Cảnh Trăn nhẹ gật đầu, vui sướng tràn lên tới khóe miệng.
"Anh biết." Như là khẳng định, như đang trấn an, càng như đang chờ đợi.
Phương Chu nhéo nhéo nắm tay, thanh âm không lớn nhưng mang theo vài phần kiên trì.
"Anh phạt em đi."
Cảnh Trăn nghiêm túc hơn.
"Mấy roi."
Phương Chu do dự, suy xét một hồi, lén nhìn sắc mặt anh, nói :
"Năm mươi?"
Khóe miệng Cảnh Trăn cong lên, ánh mắt càng sâu nhìn về phía cậu bé vẫn im lặng không nói thêm lời nào.
Phương Chu cố giữ lại trái tim như muốn nhảy lên tới cổ họng, thật cẩn thận nói:
"Bảy mươi?"
Cảnh Trăn không tỏ ý kiến, mí mắt ngó xuống, cầm thước chỉ chỉ giường.
"Quần cởi, chống chỗ đó."
Ánh mắt Phương Chu nâng lên lại sụp xuống, chậm rãi bước đi.
Cậu tự nhận là sau khi trải qua một lần cởi quần bị đánh mình sẻ có thói quen sẻ không mắc cở nữa. Suy nghĩ cả một tuần cũng đoán trước được trận đòn này, ai ngờ giờ khắc này vẫn không bỏ xuống được thể diện. Mà anh phân phó xong cũng cũng không nhìn đến cậu, chỉ lo đùa giỡn thước vạn ác đáng ghét trên tay.
Cảnh Trăn không phải không biết Phương Chu là đứa nhỏ kiêu ngạo, bởi đã hạ quyết tâm chỉnh sửa ý nghĩ lỗi thời ngạo khí của cậu, nên giả đò không thấy bộ dạng con thỏ của cậu.
Phương Chu thấy anh không thèm để ý nhìn đến mình, cho dù có mười muôn vạn phục vẫn muốn được một chút quan tâm, để ý..... giờ thì hay rồi.....
Cuối cùng như đã hạ quyết tâm, cậu chau mày, nhấp môi, cái ót như muốn phun máu...... đem tay kéo xuống cả quần ở nhà cùng quần trong , nhưng cậu đã quên mông mình đã bị thương, bởi vì động tác hai chân cong lên rút ra khỏi quần mạnh quá làm đau đến toàn bộ thân mình phải nửa ngồi xổm xuống, thật lâu sau mới đứng lên, đem quần để trên giường bên kia.
Cảnh Trăn lúc này mới nâng lên mí mắt.
"Xếp lại đàng hoàng."
Mặt cậu bé lập tức đỏ hồng lên như bị đổ mực hồng lên mặt. Đành mượn sức lỗ tai đi qua cầm quần xếp gọn lại, chất lượng quần ngủ tốt mềm ở nhà cậu vẫn xếp ra được góc cạnh rỏ ràng.
Lại trở lại mép giường, cúi xuống thân mình, căng hảo, hô hấp dồn dập lên. Những lằn thước trên mông cậu thình lình hơi giật giật, dù cách lớp quần vẫn bị Cảnh Trăn đánh đến từng lằn đỏ thẫm.
Phương Chu kiêu ngạo nên không cho phép mình sờ, không cho phép mình nhìn một cái, nhưng cậu có thể cảm giác được là sưng lên rồi.
Cảnh Trăn bước lại đá đá cẳng chân cậu, thanh âm có chút bắt bẻ.
"Đứng lui về sau một chút."
Phương Chu theo lực đạo của anh mà dịch chân về sau, cậu cảm thấy thân mình cong thành một cái hình vòm, mông giống cái cống tế phẩm dâng cao lên, bởi vì đầu cúi xuống dưới có điểm sung huyết mặt càng đỏ hơn.
Cảnh Trăn lại dùng thước đè đè eo cậu điều chỉnh tư thế tới anh vừa lòng mới thôi, lạnh băng thước mới dán lên cái mông đầy màu sắc, không đợi cậu phản ứng.
'Bốp' một thước đập vào đỉnh mông, khiến cho Phương Chu run lên mạnh mẽ, thân mình bật lên một cái.
Đánh cách lớp quần mỏng, cùng đánh trực tiếp vào thịt vẫn khác nhau.
"Vì sao phạt em?" Cảnh Trăn lại đem thước lạnh lẽo dán vào mông nóng bỏng của cậu.
Phương Chu rung lên một cái, vội vàng nói :
"Em không nên đứng ở mặt đối lập với pháp luật."
Đáp lại cậu chính là mưa rền gió dữ mạnh mẽ ba thước, Phương Chu chưa kịp chuẩn bị, tay mềm nhũn nằm dài trên giường rồi cũng không kịp suy nghĩ tư thế mình xấu hổ đến nhường nào, chỉ có đau... đau đến như bị đánh tới cả trên mặt, miễn cưỡng liên lụy thương chịu đựng đau chống căng ở mép giường.
Cảnh Trăn nhìn cậu dọn xong tư thế, mới nói:
"Cơ chế quốc gia em còn dám đối với kháng, lá gan của em càng lúc càng lớn, trách không được người anh này tức nhiên em cũng không để ở trong mắt."
"Em không có!" Phương Chu chịu không nổi lời như thế, quay đầu lại thật mạnh.
Thước trong tay Cảnh Trăn liên tục quất xuống, đau đến cằm cậu muốn banh chạm vào xương hàm.
Cảnh Trăn đem một bàn tay đặt ở trên eo cậu, đè lại, quở trách:
"Quá dễ giải với em có phải hay không! Vẫn còn tranh luận! Chính mình đếm."
Vừa dứt lời, một thước lại quất xuống đỉnh mông. Cảnh Trăn tập võ từ nhỏ, tay cứng mạnh lợi hại.
"Một."
Phương Chu làm như cảm thấy đường còn rất dài, nhịn xuống không thể mới roi thứ nhất đã kêu la rồi, nhưng quá đau, đau xuyên tim.
Giơ tay, mang theo gió, rơi xuống.
"Hai."
Cậu cảm thấy với lực độ này, muốn ăn bảy mươi roi, quả thực là thiên phương dạ đàm đúng là mơ tưởng hão huyền mà.
"Ba!"
Phương Chu nắm chặt sàng đan, cố giữ thẳng đầu gối, không cho mình ngã xuống. Mà hai chân lại không chịu làm theo khống chế, cứ run run rẩy rẩy mãi.
'Bốp' lại một thước.
Phương Chu đã phân không rỏ thước rơi xuống vị trí nào nửa rồi, cậu cảm thấy bây giờ dù rơi ở nơi nào trên mông đều đau đến rất khốn khổ.
Hít một hơi thật sâu "Bốn."
Thước thật cứng, thực dày. Mỗi một thước như đánh tới xương cốt, như lạc vào lòng cậu.
"Năm!"
Mồ hôi như tràn ra tới, mỗi một lỗ chân lông như đang kêu gào. Đuôi tóc trên trán tích từng hạt mồ hôi lớn từng giọt, từng giọt tranh nhau rơi xuống khăn trải giường. Phương Chu lần đầu tiên cảm thấy giọt mồ hôi rơi xuống cũng phát ra tiếng như tiếng mưa rơi....
"Sáu." Thanh âm thật trầm, môi răng như gắng chặt vào nhau thật vất vả mới thốt ra lời.
Phương Chu thân mình run rẩy càng lúc càng mạnh, càng muốn nỗ lực bảo trì tư thế, càng không có sức lực, rung đến càng lợi hại hơn.
Cảnh Trăn dương tay, thước rơi xuống dán lên vết thương.
"Bảy." Giọng đếm của cậu bé tăng thêm giọng mũi rỏ ràng.
Không có lưu quá nhiều khoảng cách, lại một thước thật nặng trùng vào vết thước vừa rồi.
"Tám!" Phương Chu đau đến đầu lưỡi đều rung lên, lại không dám do dự.
Cảnh Trăn ngừng tay, Phương Chu nhìn thấy thước rũ xuống, hơi thở nhẹ hơn, biết tạm thời không bị đánh.
Ai ngờ đáy lòng vừa thả lỏng, tay cùng đùi như không có sức lực, toàn thân không còn vững chắc, tay cong, hai chân khúc khuỹu, trọng tâm không xong, quỳ ghé vào mép giường. Cả người mềm nhũn té ngã xuống, không có bất luận cái gì giảm sốc, đầu gối nện thẳng xuống mặt đất, đau đến nước mắt đang ở hốc mắt tức khắc rơi mạnh xuống.
Phương Chu như đứa bé bị rớt vào đầm lầy, vừa động liền liên lụy đến muôn vàn đau xót, thân mình càng ngày càng nặng như bị gắng ngàn cân sắt vào người không thể động đậy.
Cảnh trăn nhìn đứa nhỏ trên mặt đất, thanh âm đã không còn độ ấm.
"Anh không phải đã cẩn thận nói với em gia pháp quy củ. Tư thế hỏng rồi phạt lại từ đầu."
Phương Chu biết Cảnh Trăn không phải đang lúc nói đùa, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên từng trận mất mát, cố kìm nước mắt, gắt gao nắm chặt sàng đan cố chống đứng lên.
Tư thế tuy không phải không chê vào đâu được tiêu chuẩn quân nhân, đôi tay áp chặt vào thân, đầu hơi cúi, gót chân khép lại, mũi chân tách ra bộ dáng cung kính.
"Tám roi coi như đã qua. Phương Chu! Anh tưởng chính em cũng rõ ràng, đây là cái sai thái quá đến hoang đường như thế nào, nếu là muốn đánh sợ rằng tám mươi roi đều không quá..... Nhưng mà....."
Cảnh Trăn giơ giơ lên thước "Tương lai cuộc đời em, không thể vĩnh viễn yêu cầu gia pháp ước thúc. Không đáng một loại sai, không phải bởi vì em sợ hãi bị đánh, mà là bởi vì em có phán đoán thị phi của em, em biết hành vi nào mới không hổ thẹn đối với một thân ngạo khí này."
Thương phía sau bị một tia gió lạnh tưới qua, máu trong lòng giống như bị rút cạn bị trời đông lạnh lẽo đông cứng lại .
Phương Chu lần đầu tiên cảm thấy gia pháp cũng không phải là một đồ vật đáng sợ, thậm chí cậu cảm thấy có chút may mắn, chính mình mỗi khi trước khi phạm đến sai nghiêm trọng lại được anh một phen kéo trở về.
Phương Chu tưởng cậu thật sự minh bạch hiểu rỏ ý tứ của anh, cậu sẽ không lấy thân thử nghiệm chuyện ngu xuẩn này nữa, không phải cậu sợ ai gia pháp, mà là cậu thật sự biết đó là sai.
Cảnh Trăn chỉ chỉ chổ Phương Chu vừa mới chống, ý bảo cậu dọn lại tư thế, nói:
"Còn có cái gì sai."
Phương Chu cố gắng nhớ lại nội dung anh vừa nói qua, tìm từ nói :
"Em không nên chỉ vì cái trước mắt đi làm công mà phải an tâm đi học."
Cảnh Trăn biết bây giờ cậu đã sợ sẻ không báo ra con số không biết trời cao đất dày bảy mươi nửa, hỏi :
"Bao nhiêu."
Phương Chu dừng một chút, tay nắm thật chặt sàng đan.
"Năm roi"
Đáp lại cậu chính là một thước sắc bén cắt chồng đè nặng lên vết thương cả củ lẫn mới, trên mông Phương Chu lập tức hiện lên một lằn đỏ thẫm to đùng.
Phương Chu cảm thấy phía sau như bị xé rách ra, thân mình khuynh về phía trước, miệng không dám lơ là.
"Một."
Lại là một thước quất chồng lên vết thương vừa rồi, vết thương đau khủng khiếp hơn...
"Hai!"
Vì che dấu nghẹn ngào, kiêu ngạo cậu bé kêu lên.
Cảnh Trăn đợi phập phồng trên lưng Phương Chu nhỏ chút, mới dương tay.
"Ba."
Phương Chu đau đến không tự chủ được mà cong đầu gối, lập tức nhớ tới lời Cảnh Trăn vừa mới nói liền ép mình giữ vững tư thế. Chỉ tiếc phản ứng thân thể có đôi khi cũng không chịu làm theo khống chế, đầu gối thẳng, cánh tay lại cong, eo cũng đỉnh lên.
Nhìn đứa nhỏ cố gắng duy trì tư thế, Cảnh Trăn không có lại uy hiếp, hai roi tiếp theo nhanh, tàn nhẫn dừng ở nơi tiếp giáp mông chân.
Phương Chu cảm thấy như bị đánh bay mất hồn phách, trong đầu trống rỗng, chỉ có cảm quan là chân thật đau đớn như bị phóng đại vô tận.
"Năm!"
Như dùng hết sức lực toàn thân, nặng nề bật giọng đếm ra tới.
Cảnh Trăn khoanh tay nhìn đứa nhỏ chết chống, không có lại huấn, chỉ lẳng lặng chờ hô hấp cậu bình tĩnh trở lại.
Khi tiếng thở dốc nặng nề qua đi, Phương Chu mới cảm nhận được bầu không khí thật trầm mặc, không đợi anh đặt câu hỏi tự mình đã nói tiếp.
"Còn có em không nên tuyên bố muốn nuôi sống chính mình, không cần tiền trong nhà."
Cảnh Trăn liếc mắt nhìn cậu.
"Ăn cơm cũng không lấy tiền trong thẻ ?"
Phương Chu cảm giác rất rỏ ràng thân thể của mình không chịu khống chế rung lên.
Kỳ thật là một học sinh, lại là Cảnh gia tam thiếu gia, ngoài ngẫu nhiên cùng bạn học ăn bửa cơm, mọi thứ khác trong nhà đều có hết, đúng là không có gì để mình cần đến tiền, chỉ là Cảnh Trăn bắt được trọng điểm.....
"Dạ!.." Tiếng Phương Chu nói ra đã gần như không thể nghe thấy.