*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi ngày trôi qua thật êm ả. Lớp mười hai là một lớp chuyển biến thật vi diệu. Nếu bạn nguyện ý, mỗi một ngày trôi qua bạn càng thêm vất vả vì phải chuẩn bị cho các kỳ thi, nếu bạn không muốn bạn có thể trải qua những ngày tháng sáng lạng, vui tươi như học sinh tiểu học. Mà Phương Chu lại không thuộc về bất kỳ loại người nào trong hai nhóm này. Dù hoàng cảnh nào, bất cứ lúc nào cậu cũng luôn tôn sùng quy tắc của chính mình. Cậu sẽ không bức mình mọi thứ phải đạt được xuất sắc nhất nhưng cũng không cam lòng ở phía sau người khác. Sinh hoạt cùng việc học, xã giao cùng ở chung, cậu sẽ vì chính mình tìm được một điểm cân bằng. Nhìn êm đềm như không gợn sóng kỳ thật nội tâm rất kiên trì. Cậu nhạy bén cùng trí tuệ, dù cậu có gặp trăm ngàn hoàng cảnh khác nhau cũng sẽ nhanh chóng tìm cho mình một cách thức sinh tồn thích hợp, hơn nửa còn rất thuần thục.
Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, một số ít thi đua sơ tuyển lục tục kéo màn ra. Phương Chu một lần nữa trở thành lựa chọn của các thầy, cô, nhưng tinh lực có hạn. Phương Chu cảm thấy, cùng với tham gia hỗn tạp mười mấy môn, chi bằng chuyên tâm chuẩn bị vài môn chính mình cảm thấy có tính khiêu chiến. Vì thế, khi giáo viên tiếng Anh tìm cậu, cậu không chút do dự đồng ý tham gia thi đấu tuyển chọn cuộc thi diễn thuyết Tiếng Anh toàn quốc.
"Tuy rằng thành tích dự thi của em vẫn luôn không tệ, đây là lần đầu tiên em tham gia loại thi đấu diễn thuyết nên chuẩn bị một chút."
Giáo viên Tiếng Anh Tùy Nhỉ Ôn chưa đến ba mươi tuổi, đã là vương bài Giáo viên Tiếng Anh của trường Nhị Trung. Tuổi trẻ xinh đẹp, không chỉ vì quần áo sang đẹp, mà còn có cách dạy học đa dạng, thật khác với các buổi học các môn học khác, lớp học không phải đang nghe nhạc Tiếng Anh, mà là đang xem phim Tiếng Anh nên danh tiếng vang dội trong học sinh và nhà trường.
Phương Chu vẫn không màng hơn thua "Em đã biết."
Tùy Nhỉ Ôn mở ra thư thông tin cuộc thi "Thời gian không còn nhiều. Em nếu không có thời gian nhiều cứ đến đây bàn luận, giữa trưa ngày mai em có thể đem bản sơ thảo đến không?" Bởi vì là sơ tuyển, đề tài là định chết nhưng thật ra tỉnh đi tuyển đề tinh lực.
"Dạ được. Cảm ơn cô" Phương Chu hơi hơi khom người.
??
Buổi tối, Phương Chu trước tiên là xem lại các Video diễn thuyết đoạt giải của mấy năm qua, tổng kết phong cách diễn thuyết. Bởi vì chưa từng có viết qua bản thảo diễn thuyết Tiếng Anh, lại tìm đọc rất nhiều tư liệu về kỹ xảo sáng tác, mới đặt bút viết.
Phương Chu biết Cảnh Trăn học Đại Học cùng Thạc Sĩ ở Mỹ, có một lần có lãnh đạo quốc gia sang Mỹ, lúc đó anh còn làm đại biểu Lưu Học Sinh đi theo phiên dịch. Nghĩ có hay không đi nhờ anh sửa, mà lại cảm thấy đây cũng chỉ là bản sơ thảo, chờ cô Tùy sửa xong rồi nhờ Cảnh Trăn xem, đỡ phải anh vì một chút không hài lòng mà bắt mình chép cả quyển từ điển Oxford a, không phải tự ôm cục đá thả vào chân mình sao. Vì vậy cẩn thận kiểm tra lại lần nửa, sửa lại mấy cái ngữ pháp sai liền cất vào.
???
Giữa trưa ngày hôm sau, Phương Chu đến nhà ăn xếp hàng lấy cơm, vội vã ăn mấy miếng liền về phòng học cầm bản thảo đi đến văn phòng tìm cô Tùy.
Tùy Nhỉ Ôn bởi vì tiết cuối cùng buổi sáng không có cho nên thừa dịp nhà ăn ít người, sớm ăn xong. Cô ngồi ở bàn đối diện cửa ra vào, thấy Phương Chu tới, thay cậu kéo ghế dựa bên cạnh ra.
Thời gian sửa bản thảo cũng không dài lắm. Bản nháp của Phương Chu ý nghĩ rõ ràng, chủ đề minh xác, kết cấu chặt chẽ. Chỉ có vài câu từ hơi cứng ngắt chút, Tùy Nhỉ Ôn chỉ điểm mấy chỗ. Phương Chu rất linh hoạt biến hóa, suy một ra ba, nhanh chóng nói xong. Lúc này những giáo viên khác cũng đã ăn cơm xong lục tục quay trở về.
"Cảm ơn cô, em biết phải sửa lại như thế nào rồi. Ngày mai vẫn thời gian này, cô xem có được không?" Phương Chu đứng lên.
Tùy Nhỉ Ôn cười "Được em! miễn em thấy không quá bận rộn. Cô biết cuối tuần em còn có thiết kế thực nghiệm hóa học cùng thi sơ tuyển thiên văn."
Phương Chu không có trả lời, có một số việc trong lòng mình hiểu rõ là được "Em đã biết. Em về lớp đây, đã làm phiền cô nghỉ trưa." Phương Chu đem ghế mình ngồi đẩy vào bàn, dựa vào ven tường cúi người chào Tùy Nhỉ Ôn một cái mới ra khỏi văn phòng.
??
Một giáo viên trung niên ngồi đối diện Tùy Lão Ôn đột nhiên thò đầu qua hỏi "Đây là Phương Chu? Học sinh kỳ tài Toán Học lớp 10A6 ?"
Hỏi chuyện là Thầy Chính Trị Trần Hiện Đống. Kỳ thật đã sớm tới tuổi về hưu, khi Cảnh Trăn còn chưa tiếp nhận trường đã được mời trở lại. Vốn dĩ giáo viên khoa chính trị học cũng không phải thực thể diện, cũng thường xuyên bị các giáo viên môn chính khác 'Đoạt khóa'. Nhưng từ mấy năm trước chính trị được đưa vào thi toàn quốc, tự nhiên liền không thể không coi trọng. Các giáo viên Chính Trị đều cảm thấy khó khăn đã qua ở trường học cũng được ngẩng đầu hơn. Loại tâm lý này, tại đây vị được mời trở lại giáo viên đồ cổ thể hiện đến đặc biệt vô cùng nhuần nhuyễn.
Khóe miệng Tùy Nhỉ Ôn hơi cười, cô ngày thường không có việc gì sẽ không kinh động vị 'Nguyên lão' ngồi đối diện này, đương nhiên có việc càng sẽ không.
"Đúng vậy! Tiếng Anh cậu ta cũng rất xuất sắc."
Tùy Nhỉ Ôn biết có nhiều người không hiểu biết Phương Chu, đều nói cậu là thiên tài này, kỳ tài nọ, chỉ theo bản năng muốn biện hộ cho cậu. Trên thực tế Phương Chu xác thật thiên tài, toán lý hóa luôn luôn đứng nhất, văn khoa có khi rớt xuống thứ hai, thứ ba... nói chung vẫn là một kỳ tài.
Trần Hiện Đống không quan tâm thành tích học tập của cậu, ông nhìn lướt qua màn hình máy tính trước mặt quay qua nói với Tùy Nhỉ Ôn.
"Cô có nghe nói không? Thông tin gia đình học sinh này trống không nha! Mẹ là một người quá cố, cha thì không biết. Đáng tiếc, học sinh xuất sắc như vậy lại không có ba mẹ, không biết sau này có đi sai đường hay không ?"
Trần Hiện Đống càng nói càng hăng say, có vài giáo viên ngồi đối diện xung quanh cũng thường quay đầu liếc nhìn về phía ông ta, thanh âm càng lúc càng vang lên.
"Còn có tin đồn, cậu ta là một thiếu gia của một đại gia tộc nào đó di lưu bên ngoài, sợ thừa nhận sẽ làm mất thanh danh. Mọi người xem mỗi cái giơ tay, nhấc chân khí chất bất phàm có chút nào giống gia đình người mẹ đơn thân dạy dỗ ra không? Cho nên mới nói, con cái là vô tội nhất, ưu tú như vậy, nếu không phải là vợ lẽ của người ta thì chắc là không ai muốn nhận! Làm mẹ lại hai mắt nhắm cái gì cũng mặt kệ, gánh nặng như vậy, nghiệt nợ như vậy, không phải chỉ còn mình cậu ta gánh lấy, ai!"
Trần Hiện Đống nói chuyện xưa giống như chính mình chứng kiến, nói đến sinh động như thật. Đắm chìm trong thế giới giả dối của ông ta cũng không có chú ý tới sắc mặt biến hóa của Tùy Nhỉ Ôn.
Nói xong cúi nhìn vào màn hình máy tính, toàn bộ văn phòng một mảnh yên tĩnh.
Một văn phòng văn khoa rất lớn, chứa hơn hai mươi thầy, cô, giữa trưa thường có rải rác vài học sinh tới tìm các thầy, cô nhiều ít sẽ có chút ồn ào, yên tĩnh giống như bây giờ có thể nghe được tiếng hít thở là lần đầu tiên.
Trần Hiện Đống bị ánh mắt nóng rực của mọi người nhìn không thể không ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tùy Nhỉ Ôn cách ông không xa, thấy cô môi hé mở, vẻ mặt kinh ngạc, mang theo chút thần sắc khẩn trương, hơi nghiêng người nhìn phía sau mình, liền theo ánh mắt cô quay đầu lại.
▪️▪️▪️
Phương Chu đĩnh bạt thân ảnh đứng cách ông ta khoảng ba thước, bản nháp trong tay gần như bị cậu vò nát, gân xanh cánh tay lúc ẩn lúc hiện. Cậu vốn có ý tưởng mới muốn quay lại cùng Tùy Nhỉ Ôn thảo luận.
Các thầy, cô đều ngây dại, ấn tượng Phương Chu trong bọn họ, bình tĩnh trước mấy ngàn người, tiến lui có độ, khiêm khiêm quân tử, phong thái ôn tồn lễ độ quý tộc. Hoàn toàn trái ngược lúc này cậu đứng còn muốn không vững, hai mắt sung huyết, cau mày, con ngươi tràn ngập tức giận.
Các thầy cô dạy cấp ba này hoặc nhiều hoặc ít đều gặp qua mấy nam học sinh tuổi nổi loạn ở trường học cùng thầy, cô bậm môi, trợn mắt, giương cung bạt kiếm, nhưng hôm nay bọn họ nhìn ra được, Phương Chu này không phải cáu kỉnh của tuổi nổi loạn mà là phẫn nộ cùng chán ghét từ trong xương cốt.
Trần Hiện Đống thật hoảng, tức khắc hoài nghi mình hôm nay có phải hay không không có uống thuốc trợ tim. Ông cho rằng mình là thầy giáo, là trưởng bối, càng không thể yếu thế trước mặt học sinh. Vì vậy ông nỗ lực dùng hai chân ổn định ghế xoay, tay vịn bàn công tác, nhìn thẳng vào đôi mắt Phương Chu.
Nhưng mỗi khi ánh mắt hai người chạm vào nhau không đến năm giây, Trần Hiện Đống không thể không dời đi ánh mắt của mình. Rốt cuộc, ông không thể tiếp thu bộ dạng mơ hồ, chật dật của mình, mở miệng nói.
"Phương Chu! Ha hả, thầy và cô Tùy của em mới vừa nói đến em, thật là một đứa nhỏ xuất chúng a."
Có một số người đã ngoài sáu mươi còn có thói quen, chính mình rơi xuống nước còn kéo mọi người xuống cùng, giống như một đứa nhỏ sáu tuổi.
Phương Chu không hề để lời nói của ông vào tai, vẫn trừng mắt nhìn ông năm giây, mới mở miệng, mỗi một tiếng nói ra như muốn phun từng cái răng của mình tới ông ta.
"Ông thầy giáo này, làm thầy người ta nên soi vào gương nhìn lại mình, sắc mặt ông như vậy khó tránh bị người khác hiểu lầm ông là học trò."
Chỉ một câu này đã làm tất cả mọi người trong văn phòng đều há to miệng, mặt đầy kinh ngạc ngoại trừ Trần Hiện Đống. Mấy học sinh cũng không dám lại xem.
Lời này ý vũ nhục quá nặng.
Phương Chu biết rõ 'Ông thầy giáo này' có ý gì... Từ trước cậu đã không quen nhìn Trần Hiện Đống làm người ung dung, ăn không ngồi rồi, còn lấy tuổi quảng cáo rùm beng 'Thâm niên' của mình. Nhưng cũng biết đó không liên quan gì đến mình, không trêu chọc nhau thì không sao, không nghĩ tới móng vuốt đó đã cào tới trên người mình.
Phương Chu so sánh ông ta có hơi trầm ổn hơn những người đồng tuổi với ông, nhưng cũng không có nghĩa là ông không có tính khí của mình.
Chỉ là đứa nhỏ mười lăm tuổi khí lực dồi dào, sao có thể chịu đựng người khác bàn tán, châm biếm thân thế sau lưng mình, huống hồ lúc vừa bước vào, cậu muốn biểu hiện từ vóc dáng đến lời nói đều đĩnh đạt đối với toàn bộ người trong văn phòng. Phương Chu biết nơi nào đau hướng nơi đó chọc.
Trần Hiện Đống không có làm Phương Chu thất vọng, hùng hổ, đập bàn, đẩy mạnh ghế chạy phăng đến bên tường phát ra tiếng va chạm lớn. Ông đưa ngón tay run rẩy chỉ vào mũi Phương Chu mà quát tháo.
"Em có chút lễ độ nào là một học sinh? Mới bước ra cửa lập tức quăn bỏ hết gia giáo sao?"
Phương Chu liếc liếc mắt nhìn ngón tay ông không chút khiếp sợ nào, giọng nói càng lạnh hơn.
"Ông lúc nói chuyện nên cẩn thận chút! Thầy không ra thầy, gia giáo nhà tôi là không cần lãng phí trên người không đáng."
Trần Hiện Đống đã tức giận tột cùng, trong cơn giận dữ bất chấp hình tượng thầy giáo hay gì rồi, duỗi tay nắm chặt tay Phương Chu.
"Mày nói cái gì?! Cái gì là người không đáng a! Tôn sư trọng đạo, không có người dạy mày sao? Hả?" Trần Hiện Đống vừa quát tháo vừa lôi kéo cánh tay Phương Chu.
Phương Chu chán ghét nhất chính là rõ ràng không chiếm lý, còn muốn dựa vào thân phận tới đàn áp người. Huống chi cậu nơi nào chịu để người tùy tiện động tay động chân với mình. Bước nhanh lên trước một bước, trở tay kéo mạnh rời khỏi tay Trần Hiện Đống 'Loảng xoảng' một quyền đánh mạnh vào ly thủy tinh nước vẫn còn non nửa đang để trên bàn, mảnh thủy tinh pha lẫn nước rơi đầy trên mặt đất.
Phương Chu vẫn như cũ chiếu thẳng trừng trừng nhìn người trước mặt.
"Tôi không đánh lão già yếu đuối bệnh tật, đây là tôn trọng cuối cùng."
Trần Hiện Đống lần này thật sự ngây ngẩn cả người, ông hoàn toàn không nghĩ tới muốn 'Thấy máu' để giải quyết xong việc. Nhìn nắm tay Phương Chu máu đã bắt đầu tí tách rơi xuống, Trần Hiện Đống mới hoảng hồn chuyện này chơi lớn rồi.
Trong văn phòng các thầy, cô không còn đứng xem kịch nửa mà nhanh chạy tới nhìn coi tay Phương Chu. Giờ phút này Phương Chu giống như khôi phục bộ dáng phản nghịch độ tuổi mười lăm, ai làm gì.... động tác kéo đẩy gì.... vẫn bất động, gắng gượng cái thân thể, căm tức trừng trừng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Trần Hiện Đống.
"Sao lại tức giận đến làm chuyện như vậy! Phương Chu, trò đùa này chơi quá lớn."
"Không được, trước nên cầm máu, mau đi phòng y tế."
"Phương Chu, mau đưa tay lên, buông xuống như vậy máu cầm không được."
"Trước lấy miếng vải băng sơ đi."
"Không được! Nên gắp lấy mấy mảnh kính ra trước, bằng không càng đâm càng sâu."
Mọi người, mỗi người một câu thật ồn ào, hỗn loạn. Phương Chu phảng phất như mắt điếc tai ngơ, đứng thẳng tắp.
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ, khẩn trương nắm lấy tay Phương Chu. Cách nắm lấy tay quen thuộc như vậy, cậu không cần nhìn cũng biết bàn tay kia thuộc về ai. Nói thật không phải cậu không muốn nhìn... mà là cậu không dám nhìn...
Vì thế, Phương Chu hôm nay lần đầu tiên cúi đầu.
Cảnh Trăn không nói một lời chỉ kéo tay Phương Chu xông thẳng phòng y tế.
Phương Chu hậm hực liếc bóng dáng Cảnh Trăn một cái, nếu tức giận, không vừa ý thì nói thẳng đi.
Cảnh Trăn bây giờ như ngọn núi lửa đang ùn ùn phun trào dưới lồng đất.
Các thầy, cô chứng kiến sự việc lòng còn sợ hãi, lại không dám ở sau lưng nghị luận, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, chỉ dùng ánh mắt trao đổi 'hôm nay, từ trường ở nơi nào không hợp nhau a!'