Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 80



Điệu múa này hoàn toàn mới lạ đối với người Nam Triều. Một điệu múa hoàthuận, vui vẻ, còn rất có sức cuốn hút. Một vài thị vệ bắt đầu lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, Viêm Đế nhìn thấy vậy, tươi cười nói: “Nếu thái tửBắc Triều đã học kiếm vũ của Nam Triều ta, vậy các ngươi cũng lên sânkhấu học tập những dũng sĩ Bắc Triều, không cần câu nệ tiểu tiết!”

Đám thị vệ thấy Hoàng đế ủng hộ, liền xông hết lên học múa. Nhất thời,trong bãi săn ngập tràn tiếng nhạc, tiếng giậm chân, còn có tiếng lửatrại reo vui tí tách.

Viêm Đế nheo mắt, ngồi một bên uống rượu. Khó có dịp thoải mái giống như hôm nay, hoàn toàn không bị bó buộc như những buổi yến hội khác, các đạithần ngồi dưới, vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu ngon, chỉ một lát sau,đều bắt đầu ngà ngà say.

Trong khoảnh khắc đó đã có biến cố phát sinh.

Ai cũng không chú ý tới, lửa trại sắp tàn, mấy tên thị vệ đang định đếnchâm thêm củi. Đúng lúc này, một cơn gió kì dị thổi qua, lửa trại bịluồng khí bá đạo đó dập tắt hoàn toàn.

Trời đất nháy mắt tối sầm lại, chỉ có ánh sáng từ tro tàn lửa trại với mấycây đuốc u ám. Mấy tên thị vệ vội vàng chất cùi đốt, đúng lúc đó, từngđợt tiếng sói tru truyền tới, hết sức thê lương. Ban đêm yên tĩnh giữavùng rừng núi, tiếng sói tru cũng không có gì đáng sợ, có ngọn núi nàomà không có một tới hai con sói. Cho dù là một đàn sói, bọn họ đôngngười như vậy, cũng không có gì phải sợ. Hơn nữa, những con mãnh thú đãsớm bị trục xuất khỏi đây.

Nhưng sau một loạt tiếng sói tru, lại có một tiếng kêu gào kì dị vang lên, nghe tiếng động thì cách chỗ bọn họ không xa.

Hồi Tuyết ngừng kéo đàn, tất cả mọi người ngừng hoạt động, thị vệ nắm chặtbinh khí, vây quanh Viêm Đế, cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Đa số những người đang say rượu, đã tỉnh táo lại mấy phần.

Tiếng kêu gào này, không phải hổ, không phải vượn, càng không phải sói, báo,mà là tiếng người Gấu. Khi Hoa Trứ Vũ còn ở Tây Cương, đã từng một lầndẫn thuộc hạ đi sâu vào trong rừng rậm nhìn thấy một dạng quái vật nhưvậy, chỉ là chưa từng chính thức giao thủ. Người dân Tây Cương kể lại,từ thời tổ tiên đã căn dặn, người Gấu này là dị thú do Thần Nông nuôidưỡng từ thời thượng cổ. Vô cùng to lớn, có thể một tay xé đôi trâurừng, không những thế nó còn rất cơ trí, ngay cả hổ, báo, sói đều sợ nó. Nghe nói những nơi có người Gấu đi qua, những loại vật khác đều biếnmất không chút tăm hơi, ngay cả sói hoang cũng sợ hãi loại dị thú này.Nếu có ai đi đường một mình gặp phải nó, khả năng còn sống bằng không.Bảo sao tiếng chó sói hú vừa nãy lại thê thảm như vậy.

Hoa Trứ Vũ không ngờ núi Thanh Thành có thể xuất hiện loài dị thú này. Cóvẻ như những thị vệ đại nội đang bảo vệ Viêm Đế chưa từng gặp qua ngườiGấu, cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng cánh tay cầm kiếm đa phần run rẩy, bạo gan xông vào trong rừng rậm.

Hoa Trứ Vũ vội vàng ngăn những người này lại, nói: “Chưa xác định rõ tìnhhình, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Toàn thân người Gấu cứng rắnnhư đá, đao kiếm bình thường không thể tác động tới nó. Nếu những thị vệ này hồ đồ xông lên, thì chính là tự tìm đường chết.

Nhưng những thị vệ này sao có thể nghe theo lời của một tiểu thái giám, aicũng vội vàng muốn thể hiện trước mặt Viêm Đế, liền đưa tay đẩy Hoa TrứVũ ra, quát lớn: “Tránh ra, tránh ra...... Đừng cản trở chúng ta hộgiá.”

Nhưng vào lúc này, tiếng sói tru tắt ngúm, chim chóc đậu trên cây vỗ cánh bay tán loạn. Có một bóng đen to lớn xuất hiện.

Trăng sáng trên cao, ánh trăng hòa với ánh đuốc giúp người ta mơ hồ nhìnthấy, con dã thú này còn lớn hơn cả Gấu đen, trên mặt mọc đầy những chùm lông lớn, có vẻ xảo quyệt hơn so với loài Gấu đen ngu ngốc, bước châncủa nó vô cùng nhanh nhẹn, nhưng cũng đầy mạnh mẽ như hổ báo, chạy vềphía đám người.

Hơn nữa, con người Gấu này rất nhanh nhạy, dường như nó biết chỗ của ViêmĐế có đông người canh giữ nhất, nên tránh xa Viêm Đế, xông thẳng tớiphía Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương đang tái mặt vì sợ hãi.

Khang vương vừa mới tỷ thí với Hoàng Phủ Vô Song, đang ngồi một góc uống mấychén rượu. Xung quanh chỉ có mấy tên thị vệ. Mấy tên thị vệ vừa thấyngười Gấu xông tới, liền cầm đao kiếm đâm vào người nó. Nhưng da của nó, là loại da đao thương bất nhập. Đâm vào nó không khác gì như đâm phảitảng đá, trong nháy mắt vũ khí đã gẫy thành hai mảnh.

“Đừng đâm loạn, toàn thân nó cứng như đá, chỉ có vị trí túm lông trắng dướicằm mới là chỗ trí mạng của nó!” Hoa Trứ Vũ cao giọng hét lớn.

Lúc này mọi người mới biết người Gấu lợi hại tới mức nào, mấy tên thị vệxung quanh sợ hãi né ra ngoài. May mắn, trong số thị vệ đứng cạnh HoàngPhủ Vô Thương có một người võ công không kém, xông lên trước bảo vệHoàng Phủ Vô Thương, một tay cầm trường kiếm đâm về phía người Gấu.Nhưng muốn tìm cơ hội hội đâm trúng túm lông màu trắng kia thật không dễ dàng gì. Hắn vừa tấn công người Gấu, vừa hô lớn với Hoàng Phủ VôThương: “Vương gia, chạy mau lên!”

Hoàng Phủ Vô Thương vốn là người nhát gan, sắc mặt còn ốm yếu tái nhợt, lúcnày đã bị người Gấu dọa cho run rẩy. Hắn hoảng hốt chạy ra ngoài. Chiếcchân trái vốn đang có dấu hiệu khởi sắc lại hiện ra mấy phần khậpkhiễng.

Người Gấu vừa thấy hắn chạy đi, liền giờ tay tát thẳng vào tên thị vệ đangngăn cản, đuổi theo chụp tay đánh vào lưng Hoàng Phủ Vô Thương. Đúng lúc nó vung tay lên, thì Hoa Trứ Vũ cũng vừa nhảy tới, kéo Hoàng Phủ VôThương về phía mình, giảm nhẹ thương tổn. Hoàng Phủ Vô Thương ói ra mộtngụm máu, rồi ngất xỉu.

Hoa Trứ Vũ ôm Hoàng Phủ Vô Thương lùi lại hai bước, vừa đặt hắn xuống, đãcó một trận gió đánh úp xuống đầu, người Gấu đã nhanh chóng chạy tới.

Trong tay Hoa Trứ Vũ không có vũ khí phòng thân, dựa vào khinh công của nàng, muốn chạy thoát cũng không khó, nhưng nếu nàng tránh ra ngoài, HoàngPhủ Vô Thương phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.

Tuy Khang vương với Hoàng Phủ Vô Song là đối thủ của nhau, còn là con traicủa kẻ thù, nhưng Hoa Trứ Vũ ân oán phân minh, không muốn người thiếuniên vô tội phải chết một cách oan uổng.

Đám thị vệ đã khôi phục lại tinh thần, kéo cung cài tên, nhưng không thểngắm chính xác vào vị trí yếu hại của nó, rừng mưa tên chỉ bắn trúng dathịt bên ngoài. Toàn thân người Gấu chi chit vết thương, nhưng chỉ làvết thương ngoài da, không những không làm nó bị thương, mà càng khiếnnó thêm nổi giận, trong mắt lộ ra hung quang, xông tới chỗ Hoa Trứ Vũ.

Trong một khoảnh khắc, Hoa Trứ Vũ rút một chiếc mũi tên bên hông Hoàng Phủ Vô Thương ra, nắm chặt trong tay, thầm vận nội lực vào đầu mũi tên. Nànggiơ cao hai cánh tay che khuất mũi tên, trong mắt người ngoài chỉ thấynàng đang đánh tay đôi với nó. Nhưng thân hình người Gấu rất cồng kềnh,hung dữ mạnh mẽ, giống như sắp bẻ gãy cánh tay nàng.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, có một bóng người màu tím xông tới, nhanh tới mức khiến người ta không kịp nhìn rõ.

Khoảng cách ở chỗ Tiêu Dận ca múa cách Hoa Trứ Vũ hơi xa. Lúc người Gấu vừaxuất hiện, hắn đã chạy tới chỗ Hoa Trứ Vũ, ai ngờ, còn chưa kịp đến chỗnàng, thì đã xảy ra biến cố.

Hơn nữa, lúc này hoàn toàn đã không có cách bức người Gấu thoái lui. TiêuDận thi triển khinh công, bay tới chỗ Hoa Trứ Vũ, kéo Hoa Trứ Vũ vàolòng, nhưng không kịp rời đi, chỉ có thể xoay người lấy thân mình bảo vệ Hoa Trứ Vũ, dùng chính lưng mình nhận lấy bàn tay cứng hơn cả đá củangười Gấu.

Hoa Trứ Vũ nghe thấy tiếng xương vai Tiêu Dận vỡ vụn, mặc dù có nội lực hộ thể, nhưng hắn vẫn bị thương.

Cũng trong chớp mắt đó, mũi tên trong tay Hoa Trứ Vũ xé gió đâm tới, đâmthẳng vào túm lông trắng dưới cằm người Gấu. Nó kêu gào một tiếng, thânhình ngửa ra sau, ngã quỵ xuống đất. Tiếng thê thảm không ngừng vanglên, âm lượng càng lúc càng thấp, cuối cùng dừng hẳn.

Cằm là nhược điểm trí mạng của người Gấu, là nơi mềm mại nhất cơ thể nó.Nhưng khi Hoa Trứ Vũ đâm mũi tên kia, lại có cảm giác hình như dưới cằmcó một vật sắc nhọn, giống như có vật lạ gì trước khi nàng đâm tới. Chỉlà bây giờ Hoa Trứ Vũ không có thời gian đi điều tra chuyện này.

Nàng chống người dậy, đặt Tiêu Dận nằm trên mặt đất, xem xét thương thế củahắn. Cánh tay nàng cứng ngắc có phần run rẩy, trái tim đập loạn tronglồng ngực. Ở trên chiến trường, trải qua bao trận chiến sinh tử, nhưngchưa có khi nào nàng cảm thấy căng thẳng như lúc này.

Rất nhiều người bị dọa tới ngây người, cả vùng rừng núi khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

“Ngài, thế nào rồi?......” Hoa Trứ Vũ hoảng loạn nhìn Tiêu Dận, dưới ánhtrăng, màu da lúa mạch khỏe mạnh của hắn đã trở thành màu trắng bệch,phía đầu vai không ngừng có máu chảy ra, vẻ mặt hắn trắng nhợt nhưtuyết, tôn lên đôi mắt sâu thẳm, tịch mịch của hắn. Màu tím mênh môngnhìn Hoa Trứ Vũ, dường như đang trói chặt nàng, khiến nàng không thểgiãy dụa. Trên khóe môi, xuất hiện ý cười thanh thản.

“Điện hạ, ngài sao rồi? Vết thương có nặng không?......” Tứ đại thân vệ chạytới. Hồi Tuyết lo lắng hỏi, Lưu Phong cuống quít đỡ Hoa Trứ Vũ đứng lên, xé vai áo, xem xét vết thương của hắn.

Vết thương nghiêm trọng khiến mọi người hít sâu một hơi, nhưng Tiêu Dận làm như không có gì nói: “Không sao, không sao đâu......” Tiếng nói cànglúc càng bé. Hình như không cẩn thận động tới miệng vết thương, khiếnhắn nhíu chặt hai hàng lông mày, ho khẽ một tiếng, có một vệt máu chảyra ngoài khóe miệng.

Hoàng Phủ Vô Thương cũng được thị vệ ôm lấy, Viêm Đế cho gọi ngự y tới khámbệnh. Trong lúc hỗn loạn, rối như tơ vò, chợt nghe thấy một tiếng hétthảm thiết, có một bóng đen mang theo sát khí mạnh mẽ xông tới.

Bóng đen này lao từ sau lưng Viêm Đế tới, mới trải qua trận chiến với ngườiGấu, đám thị vệ đều thả lòng đề phòng, ai cũng không ngờ còn có mộtngười Gấu nữa. Mà người Gấu này, thoạt nhìn còn to lớn hơn con vừa rồi,giống như nó và con vừa rồi là một đôi. Nhìn thấy bạn tình của mình bịsát hại, con người Gấu này càng thêm hung hãn, trực tiếp ném mấy tên thị vệ ra sau, xông thẳng tới chỗ Viêm Đế.

Hai con người Gấu này hoàn toàn không có hứng thú với đám thị vệ, một contấn công Hoàng Phủ Vô Thương, một con khác tấn công Viêm Đế. Đúng lúcnày, trong số các thị vệ đứng bên Viêm Đế, có một người vung dây thừngra, quấn lấy hai mắt cá chân người Gấu khiến nó dừng lại. Tuy vậy, nóvẫn kịp vươn tay lên, đánh Viêm Đế thổ huyết, gục ngã xuống mặt đất.

Mấy tên võ tướng xông lên nghênh đón, quây thành vòng tròn bảo vệ Viêm Đế.

Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn lại, nhìn thấy thị vệ dùng dây thừng quấn chânngười Gấu chính là một trong tam đại danh sĩ dưới trước Cơ Phượng Ly -Đồng Thủ. Nàng không ngờ, trong lúc nguy cấp này, Đồng Thủ không theosau bảo vệ Cơ Phượng Ly mà lạI ở đó bảo vệ Viêm Đế.

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy Cơ Phượng Ly và một đám đại thầnvây quanh Viêm Đế, đôi mắt hắn nheo lại, trên mặt không còn nụ cười vốncó, càng không có vẻ khẩn trương, mà chỉ có sự lạnh lẽo, thâm trầm. LamBăng đứng bên cạnh bảo vệ hắn, giống như sợ Cơ Phượng Ly bị thương vậy.

Hoa Trứ Vũ cười lạnh trong lòng, người như Cơ Phượng Ly đâu cần có người khác che chở.

Võ công của Đồng Thủ quả thật rất cao, hắn dùng dây thừng cuốn lấy ngườiGấu, đầu dây còn lại buộc chặt vào một tảng đá lớn sắc nhọn. Chỉ thấyngười Gấu nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay bắt lấy dây thừng, mạnh mẽ giật lại, cũng đồng thời nhấc cả tảng đá kia lên, tự quật vào ngườimình.

Đám người đang che chở cho Viêm Đế lui hết về phía sau, cấm vệ quân xônglên, nhưng cũng không dám áp sát tới gần người Gấu, hai tay nâng cungtiễn nhắm bắn. Một trận loạn tên bay tớI tấp, cuối cùng cũng không biếtlà ai đã bắn trúng cằm của nó, khiến nó gục ngã xuống đất.

Sau một hồi kinh biến, đã có ba nhân vật trọng yếu bị thương, các ngự y rối loạn, mọi người cũng vô cùng hoảng sợ.

Đêm đã khuya, muốn về Hành cung cũng không có khả năng, Viêm Đế lệnh chotất cả cấm vệ quân ở Hành cung tới đây, canh giữ bên ngoài, còn cho đốtmấy đống lửa trại cháy hừng hực cả đêm.

Hoa Trứ Vũ ở lại chăm sóc Tiêu Dận, dù sao, Tiêu Dận cũng vì nàng mới bịthương, cho nên, nàng phải ở lại trong trại của hắn. Chiếc trại này chia làm đôi, Hoa Trứ Vũ đứng bên ngoài nhìn ngự y ra vào liên tục, tronglòng cảm thấy lo lắng.

Cuối cùng, ngự y cũng rời đi.

Hồi Tuyết đi sắc thuốc, Lưu Phong nói Tiêu Dận cho gọi nàng vào trong, LưuPhong với Khinh Vân, Tế Nguyệt đều biết ý lui ra ngoài.

Bên trong trại, Tiêu Dận đang tựa vào giường, miệng vết thương trên vai đãđược xử lý, băng bó rất dày. Nhưng thần sắc trên mặt đã tốt hơn khi mớibị thương rất nhiều. May mà bị chộp vào đầu vai, nếu bị nó đánh trúngtim, không biết hắn còn nổi mạng để an nhàn nằm đây hay không.

Nhớ lại lúc đó, cảm thấy thật quá mạo hiểm.

Hoa Trứ Vũ ngồi xuống ghế, nhìn đầu vai hắn hồi lâu mới chua chát nói: “Miệng vết thương còn đau không?”

Tiêu Dận đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nhếch môi cười nói:“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Nói xong, ánh mắt hắn buồn bã,nói “Ngày đó, ta dùng Đảo câu tiễn bắn muội, bây giờ mới biết muội đautới chừng nào. Cái này coi như là quả báo. Nha đầu, không cần bận tâm!”

Tiêu Dận vẫn luôn ghi nhớ những lần gây thương tổn cho Hoa Trứ Vũ, mỗi khi nhớ lại, đều cảm thấy tự trách.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó thở.

Tiêu Dận ngàn dặm truy tìm, Tiêu Dận xả thân cứu nàng, những việc đó đềukhiến nàng rất cảm động, ngoài cảm động, còn mờ nhạt có thêm một cảmgiác khác lạ.

Nàng cụp mắt xuống mới che được làn sương mờ đang muốn bốc hơi. Lúc ngẩngđầu lên, chỉ mỉm cười nói: “Điện hạ, ngài không cần cảm thấy áy náy vìnhững chuyện trước kia, sau này không nhắc lại chuyện cũ nữa. Những thứngài nợ ta, ngài đã trả hết rồi.”

Tiêu Dận nghe vậy, ánh mắt càng thêm phần ảm đạm.

Hắn không nhìn nàng, ánh mắt chăm chú dõi theo ánh nến, giống như phải dồnnén hết sức lực cơ thể, mới có thể phun ra được mấy chữ.

“Hết nợ rồi sao? Ý của muội là, sau này chúng ta không cần thanh toán nữaphải không?” Trầm mặc thật lâu, hắn mới nghiêng đầu nhìn nàng, “Chẳnglẽ, ngoài việc tính nợ, chúng ta không còn gì khác nữa sao?”

Hoa Trứ Vũ sững sờ.

Còn có gì khác sao?

Còn có gì khác sao?

Những lời này giống như lợi kiếm, đâm thẳng vào trái tim mềm mại của nàng.

“Kể cả như không để ý đến tình thân giữa hai chúng ta, chẳng lẽ......”Giọng nói của hắn có phần nghẹn lại, những lúc tỉnh táo thế này, hắnthật sự không thể nói ra miệng.

Không khí trong trại trở nên bế tắc.

“Muội không muốn đi theo ta, được, ta không ép buộc muội. Nhưng chuyện muộilàm rất nguy hiểm! Chuyện người Gấu tối nay chắc chắn không phải trùnghợp. Ta nghĩ muội cũng đã nhìn ra. Để muội ở lại hoàng cung Nam Triềuđầy sóng ngầm này, ta thật sự rất lo lắng.” Tiêu Dận gằn từng tiếng mộtnói.

Việc tối nay, Hoa Trứ Vũ cũng biết đó không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nhấtlà hai người Gấu kia, không hề tấn công bất kỳ ai khác, mà chỉ nhằm vàoViêm Đế với Hoàng Phủ Vô Thương. Có thể khẳng định phía sau có người bày kế. Mà việc hôm nay chỉ mới là bắt đầu, không biết ngày mai, trongtriều sẽ có sự thay đổi bất ngờ tới mức nào.

“Ngài yên tâm, ta sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì! Ta nghĩ ngàibiết ta muốn làm chuyện gì, chuyện đó, nếu ta không làm, thì cho dù cònsống cũng sẽ chẳng khác gì người đã chết. Cho nên, ngài đừng ngăn cảnta, nếu...... nếu...... làm xong việc, có lẽ, ta sẽ tới Bắc Triều tìmngài!” Hoa Trứ Vũ cụp lông mi xuống che giấu cảm xúc trong mắt, chậm rãi nói. Dù hắn có làm gì, nàng cũng không thể rời đi.

Tiêu Dận quay đầu nhìn nàng, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiênmừng rỡ, khiến màu tím trong mắt hắn bừng sáng khiến người ta kinh hãi.Hắn nghĩ Hoa Trứ Vũ chán ghét hắn, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn.Không ngờ, nàng lại nói sẽ quay về tìm hắn.

Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của Hoa Trứ Vũ.

“Thuốc đến rồi.” Hồi Tuyết vén rèm lên bưng thuốc vào trong.

Hoa Trứ Vũ đứng lên, nhường lại chiếc ghế duy nhất trong phòng, nhưng không ngờ Hồi Tuyết không chịu ngồi xuống, mà còn cầm chén thuốc đưa vào tayHoa Trứ Vũ, mỉm cười nói: “Công chúa, hôm nay điện hạ vì người mới bịthương, người chịu vất vả một chút đi!”

Hoa Trứ Vũ bất đắc dĩ nhận lấy chén thuốc, chỉ thấy bên trong là một hỗnhợp lỏng đen đặc, nàng nhíu mày, đưa tới trước mặt Tiêu Dận: “Thuốc đắng dã tật, ngài mau uống đi!”

Tiêu Dận bất động nhìn nàng, nhếch môi cười thoải mái: “Muội làm thái giámlâu như vậy, mà không biết cho người bệnh uống thuốc thế nào sao?” Thậtra, trong lòng hắn thấy rất vui, từ điểm này có thể thấy, Hoa Trứ Vũchưa từng làm những công việc kiểu này bao giờ.

Đúng là Hoa Trứ Vũ chưa từng làm qua loại việc này, ở quân doanh chưa từng,vào cung cũng thế, bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song có rất nhiều người hầu hạ, những loại chuyện như bón cơm,bón thuốc, cũng chưa đến lượt nàng phảilàm.

Đây đúng là lần đầu tiên.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày nhìn vết thương trên vai Tiêu Dận, chỉ sợ không nângnổi tay lên. Nàng yếu ớt cười, múc một thìa thuốc lên, thổi thổi, đưađến bên miệng Tiêu Dận.

Tiêu Dận vội vàng há miệng, Hoa Trứ Vũ bón rất nhanh, Tiêu Dận cũng uống rất nhanh, chỉ có Hồi Tuyết đứng một bên không ngừng nhíu mày nhìn.

Trong nháy mắt, chén thuốc đã cạn sạch.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Trứ Vũ nghe nói thương thế của Viêm Đế với Hoàng PhủVô Thương đã ổn định. Nhưng Viêm Đế đã cao tuổi, xương cốt thoái hóa,hôm qua còn bị người Gấu kia vỗ trúng, ảnh hưởng tới nội tạng, tinh thần hoảng hốt, ăn mòn tới cơ thể.

Do đó, Viêm Đế chỉ đành phải ở lại hành cung Thanh Giang dưỡng bệnh.

Còn việc chính sự, Viêm Đế ủy thác lại cho Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương, còn Tả tướng Cơ Phượng Ly, Ôn Thái Phó, và Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiềulàm phụ chính.

Thái Tử Hoàng Phủ Vô Song, đã hoàn toàn bị quên lãng.

Hoa Trứ Vũ biết có chuyện không ổn.

Chỉ sợ, sự việc xảy ra đêm qua, Viêm Đế đã đẩy mọi nghi ngờ lên người Hoàng Phủ Vô Song, chỉ là ông ta không có chứng cớ, nếu không, ngôi vị Tháitử của Hoàng Phủ Vô Song đã sớm bị phế truất.

Viêm Đế nghi ngờ Hoàng Phủ Vô Song, thứ nhất là bởi Hoàng Phủ Vô Song rấtthích chơi đấu ưng, thích giao tiếp với động vật, hơn nữa, hắn đã từngtới Giang Bắc chẩn tai, còn ở lại bên ngoài hơn một tháng, hoàn toàn cókhả năng tìm được hai người Gấu này. Thứ hai, Viêm Đế càng ngày càng tỏvẻ yêu thích Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương, chủ ý của ông ta có lẽ chỉ đơn giản là kích thích Hoàng Phủ Vô Song, nhưng Hoàng Phủ Vô Song vẫncảm thấy bị áp lực, nhất là hôm qua, còn bị thua dưới tay Hoàng Phủ VôThương. Trong lòng Hoàng Phủ Vô Song khó tránh khỏi bất bình.

Mấy nhân tố này hợp lại, cũng đủ chỉ ra Hoàng Phủ Vô Song là nghi phạm lớn nhất.

Dù sao, dưới tình hình hung hiểm hôm qua, Hoàng Phủ Vô Thương cũng suýtchút nữa là mất mạng. Cho nên, hắn không thể bị nghi ngờ.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, đột nhiên nhớ tới, khi nàng đâm mũi tên hạ gục ngườiGấu đầu tiên, dưới cằm nó có một vật sắc bén. Xem ra, trước khi nàng tấn công thì đã có cao thủ ra tay trước. Hoàng Phủ Vô Thương thì đangchoáng váng nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có khả năng ra tay, chứngtỏ, ngoài nàng ra, còn có một người khác cũng đang bảo vệ hắn lúc đó.

Hoa Trứ Vũ nghĩ tới đây vội vàng từ biệt Tiêu Dận, chạy đi tìm Hoàng Phủ Vô Song.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv