Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 78: Có thể ôm ta một cái không?



Việc Hoàng hậu và Hoàng Phủ Yên rời đi, khiến không khí yến tiệc trở nên nặng nề.

Cơ Phượng Ly cự tuyệt tứ hôn lúc bình thường thì không sao, nhưng hiện tại đang có Tiêu Dận với Đấu Thiên Kim ngồi đây, Cơ Phượng Ly từ chối thẳng thừng như vậy, bảo Viêm Đế biết giấu mặt vào đâu cho phải.

Viêm Đế bình tĩnh, ra lệnh cho các cung nữ tiếp tục ca múa, nhất thời, trong Bách hoa viên lại vang lên tiếng đàn tiếng hát, khôi phục lại vẻ náonhiệt ban đầu.

Hoa Trứ Vũ nhìn trộm qua đó, chỉ thấy trong khung cảnh náo nhiệt đó, CơPhượng Ly vẫn đang quỳ gối, giống như đã bị quên lãng. Viêm Đế không bảo hắn đứng dậy, có lẽ đang cố tình trừng phạt hắn.

Hoa cỏ trong Bách hoa viên vẫn nở rộ như cũ, mùi hương hoa tràn đầy trongkhông khí. Có vài cánh hoa yếu ớt rơi xuống vai người kia, không biết do ánh đèn chỗ đó ảm đạm hay vì nguyên nhân gì khác, bóng người hắn giốngnhư khúc sông nhỏ lạc lõng, có vài phần cô đơn, tiêu điều. Nhưng vẻ mặthắn không hề có chút hối hận nào, hối hận mình đã từ chối việc làm phòmã, hối hận mình đã đắc tội với hoàng đế.

Đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ cảm thấy, mình không hiểu gì về hắn.

Hắn trong lòng nàng là một tên tiểu nhân ti tiện, vì quyền thế mà không từthủ đoạn. Nhưng vì sao, một cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt hắn, mà hắn lại kiên quyết từ chối như thế. Mà cho dù là từ chối, vì sao phải khiến Viêm Đế mất thể diện như vậy, người như hắn, vốn không thể làm ra những chuyện hô đồ đó!

Tuy nhiên sự việc tối nay cũng không thể chỉ trách một mình Cơ Phượng Ly.

Viêm Đế cũng quá nóng vội, vì muốn bảo vệ công chúa bảo bối của mình, trướcđó cũng không bàn bạc qua với hắn, nói tứ hôn là tứ hôn. Xem ra, ông tacũng không ngờ tới khả năng Cơ Phượng Ly lại từ chối như vậy!

Bóng đêm sâu thẳm, yến tiệc đã đến hồi kết thúc, tuy khách và chủ đều tươicười vui vẻ, nhưng bởi vì chuyện của Cơ Phượng Ly nên đều cảm thấy niềmvui không trọn vẹn.

Viêm Đế lệnh cho Hoa Trứ Vũ đi hầu hạ Tiêu Dận, đương nhiên Hoàng Phủ VôSong không dám ý kiến gì, Hoa Trứ Vũ chào hỏi Hoàng Phủ Vô Song mấy câu, rồi đi theo Tiêu Dận đi.

Tiêu Dận được Viêm Đế sắp xếp ở Dịch quán Thanh Giang, Dịch quán Thanh Giang các Hành cung không xa, cũng theo thế dựa vào núi, đi đường mất khoảngthời gian uống cạn một chén trà. Viêm Đế phái thị vệ hộ tống Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim qua đó, nên dọc đường đi, Hoa Trứ Vũ và Tiêu Dận đều giữtrạng thái im lặng.

Tiêu Dận đi trước, phía sau có bốn thân vệ tháp tùng, Lưu Phong, Hồi Tuyết,còn có Khinh Vân và Tế Nguyệt. Bốn người này đều biết Hoa Trứ Vũ, chắcdo Tiêu Dận nhắc nhở nên đều tỏ vẻ xa lạ với nàng. Còn Đấu Thiên Kim đến giờ vẫn chưa biết, nàng chính là người hắn đang tìm kiếm.

Mặt trăng tròn treo cao giữa màn đêm u tối, ánh sáng xa xăm, trong trẻo mà lạnh lùng.

Bóng người Tiêu Dận cao lớn kéo dài dưới ánh trăng, đó là sự cường trángđược tôi luyện qua bao nhiêu năm sống trên lưng ngựa phong sương giá rét nơi phương Bắc. Nhưng có vẻ, hắn đã gầy đi nhiều so với lần đầu nànggặp hắn.

Hắn không hề quay đầu lại, giống như không hề để ý tới tiểu thái giám nhưnàng. Còn Đấu Thiên Kim, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nàng đầy hứngthú, Hoa Trứ Vũ như đang đeo một lớp mặt nạ giả dối, thỉnh thoảng lại lộ ra vài nụ cười yếu ớt, vài phần sợ hãi, cẩn thận, đây là biểu hiện ngày thường của mấy tên thái giám Đông cung.

Nàng giả bộ rất giống. Bởi vì sau khi nhìn về phía nàng hai lần, Đấu Thiên Kim đã tỏ vẻ mất hứng, không hề quay đầu lại nữa.

Đường núi vắng vẻ, gió đêm lành lạnh, dọc đường đi không có ai nói chuyện,chỉ mái miết đi trong màn đêm. Gió lạnh quất vào mặt, lướt nhẹ qua vạtáo. Thời gian nặng nề trôi qua. Mỗi lần đốI mặt với Tiêu Dận, trong lòng Hoa Trứ Vũ luôn cảm thấy không yên, dù sao nàng cũng đã lừa gạt hắn.

Sau khi tới Dịch quán, thị vệ do Viêm Đế phái tới phải quay về phục mệnh,Đấu Thiên Kim cũng dẫn theo thị vệ trở về sân viện của hắn.

Hoa Trứ Vũ đi theo Tiêu Dận, mãi đến khi về tới sân viện, Tiêu Dận phất tay đuổi mấy tên thị vệ ra ngoài rồi bước vào trong phòng. Trước khi đi Hồi Tuyết còn khẽ nháy mắt với Hoa Trứ Vũ một cái, rồi mới thở dài mộttiếng rời đi.

Trong sân viện lúc này, chỉ còn lại hai người là nàng và hắn.

Chậm rãi bước vào trong. Ánh nến kéo dài, hắt bóng người Tiêu Dận lên tường, nhìn qua càng thêm cao lớn.

Gương mặt của hắn vẫn tuấn mỹ khắc sâu như trước, bộ trang phục máu tím cànglàm nổi bật sự sâu sắc thâm thúy. Hắn lẳng lặng nhìn Hoa Trứ Vũ, mộtchút khí phách, vài phần cao ngạo lạnh lẽo, hắn chậm rãi bước về phíaHoa Trứ Vũ, từng bước lại từng bước mạnh mẽ. Ống tay áo không biết bịgió thổi qua hay do bị tâm tình người quấy nhiễu, tung bay phấp phới.

Hắn dừng lại trước nàng.

Hắn nhìn nàng, cũng không nói chuyện.

Trong đôi mắt tím thâm trầm là một sự an tĩnh, lạnh giá khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Những hình ảnh trước đây về Tiêu Dận dần lướt qua trong đầu Hoa Trứ Vũ, còncó cả lúc hắn uống say đã nói rất nhiều. Tuy bây giờ hắn đang tỉnh táo,dù cho hắn đã cố khống chế, nhưng trong mắt vẫn có ngọn lửa sáng rực khó có thể che dấu.

Dưới ánh mắt của hắn, Hoa Trứ Vũ cảm thấy không được tự nhiên, nàng nhếchmôi cười: “Tiêu Thái Tử, người muốn nô tài tới đây dạy ngài múa kiếmthật sao?”

Tiêu Dận nhìn nàng, thở dài một tiếng, nói: “Nha đầu, sao muội lại ăn mặc thế này?”

“Thế nào, có phải rất đẹp không?” Hoa Trứ Vũ cười khanh khách nói, đưa tayvuốt thẳng vạt áo, nàng đang cố gắng làm dịu bầu không khí này lại.

Vừa nghe Tiêu Dận gọi nàng là nha đầu, nàng đã biết Bạch Mã phu nhân vẫnchưa đem chuyện của nàng nói cho Tiêu Dận. Nhũ mẫu của Tiêu Dận cũng làcó tư tâm, cháu gái bà ta là Kì Kì Cách, thật lòng yêu thương Tiêu Dận.

“Đúng vậy, dù là trang phục gì, cũng không che giấu được sự xinh đẹp củamuội!” Hắn cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào gương mặt nàng, mềm giọng nói,“Nha đầu, có thể cho ca ca ôm muội một cái không?”

Hoa Trứ Vũ lặng im!

Nàng cũng không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu này. Nhưng, anh trai ôm em gáicũng không phải việc quá phận, vấn đề ở chỗ, nàng không phải muội muộicủa hắn!

Hoa Trứ Vũ đang băn khoăn không biết có nên đồng ý hay không, sống lưng đột nhiên căng thẳng, thân hình gầy yếu đã bị Tiêu Dận kéo vào trong lòng.

Tiêu Dận dùng thân phận ca ca ôm nàng, nhưng, hắn ôm nàng quá chặt, giốngnhư không thể tự kiềm chế được. Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó thở, hơn nữa,hơi thở đàn ông mạnh mẽ cứ quanh quẩn trước mũi nàng, khiến trái timnàng thình thịch đập điên loạn. Hắn dùng cằm cọ vào đỉnh đầu nàng. Màutím trong mắt càng lúc càng đậm.

“Theo ta về đi!” Một lúc lâu sau hắn mới buông nàng ra, thản nhiên nói.

Hoa Trứ Vũ bị hắn ôm tới thất điên bát đảo, trong lúc choáng váng phải ngẩn người một lúc lâu mới hiểu được lời hắn nói. Hắn không hỏi nàng vì saođào hôn, cũng không chỉ trích nàng, hắn không hỏi gì cả, hắn chỉ muốnnàng trở về, để hắn tiếp tục yêu thương nàng. Nhưng, nàng có thể rờikhỏi đây sao?

“Ngài đến Nam Triều. Là....là tới tìm ta sao?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.

Tiêu Dận cúi đầu nhìn nàng, khẽ thở dài một tiếng, đưa tay vén mấy sợi tócmai của nàng ra sau mang tai, bất đắc dĩ nói: “Trên đời này, ngoài ngươi ra, còn có chuyện gì, còn có người nào khiến ta phải bôn ba ngàn dặmtìm kiếm đây?”

Hoa Trứ Vũ nghe vậy, trong lòng thắt chặt lại.

Tuy nàng từng nghĩ Tiêu Dận tới đây tìm nàng, nhưng chính tai nghe hắn nói ra, vẫn thấy cảm động vô cùng.

Đối với Tiêu Dận, trong lòng nàng cũng có chút hận, nhất là khi hắn đem vứt bỏ nàng vào hồng trại.

Bẻ khớp tay nàng bởi vì nàng đánh đàn giúp đỡ Nam Triều, hắn hận nàng, nên nàng không trách hắn. Đặt bẫy Dạ Phi, hắn lợi dụng nàng, hạ độc nàng,nàng rất giận hắn, nhưng, cũng chính miệng nàng nói sẽ giúp hắn.

Nhưng việc hắn ném nàng vào hồng trại, nàng vĩnh viễn không thể tha thứ củahắn. Cho nên, nàng vẫn có khúc mắc đối với hắn. Không những thế, nàngcũng cảm thấy có lỗi với hắn.

Nàng làm hại muội muội hắn chết thảm, nàng che dấu sự thật lừa gạt hắn. Nếucó thể, nàng nguyện ý vĩnh viễn làm muội muội hắn, an ủi vong linh trêntrời của Cẩm Sắc.

Chỉ là, nàng không thể đi theo hắn!

Gió đêm bắt đầu mạnh hơn, ánh nến trong phòng lay động chập chờn. Tiêu Dậnđứng ở đó không nói lời nào, hắn đang chờ nàng đồng ý. Vậy mà nàng lạicự tuyệt hắn.

“Ta không thể đi theo ngài!” Hoa Trứ Vũ đi thẳng vào giữa phòng, kéo ghế ngồi xuống.

“Vì sao?” Đôi con ngươi thâm thúy của Tiêu Dận nheo lại, đăm chiêu nhìn Hoa Trứ Vũ. Môi mím lại thành một đường thẳng tắp, khoanh tay nhìn nàng “Ta không thể để muội tiếp tục ở lại đây làm những chuyện ngu ngốc, còn làm một thái giám nữa? Ngày nào cũng phải hầu hạ tên Thái Tử kia, ta khôngthể để muội tiếp tục ở lại nơi này. Đi theo ta, trừ khi...... muội cònhận ta!”

“Đúng!” Hoa Trứ Vũ không hề nói dối, nàng có hận hắn!

Trong phòng im lặng dị thường, gió đêm thổi lướt qua những cành lá sum xuê, xào xạc rót vào trong tai.

“Phải làm thế nào muội mới không hận ta nữa?” Cổ tay nàng đã bị Tiêu Dận nắmchặt lấy, hắn bướng bỉnh lặp lại những lời vừa nói, “Phải làm thế nàomới không hận ta!”

Hoa Trứ Vũ cảm thấy phiền muộn.

Nàng hất tay hắn ra, nhếch môi cười nói: “Ngài có thể đến thanh lâu làm nam kỹ không?”

Áp lực mạnh mẽ trên cổ tay đột ngột biến mất, Tiêu Dận đã buông tay nàng ra.

Hắn quay lưng lại, không nhìn về phía nàng nữa, nhưng Hoa Trứ Vũ có thể cảm nhận rất rõ, hắn đang tự trách mình. Nàng thấy mình hơi thiếu kiênnhẫn, chắc chắn Tiêu Dận đã sớm hối hận, dù sao, bây giờ hắn vẫn nghĩnàng là muội muội ruột thịt của hắn. Đưa muội muội ruột của mình vàohồng trại, hắn không cảm thấy hối hận mới là lạ.

“Nếu làm vậy mà muội không hận ta nữa, ta có thể đi!” Hắn cúi đầu, trong giọng nói mang theo vài phần đau xót khó tả.

Hoa Trứ Vũ mở to hai mắt nhìn hắn.

Nàng không dám tin.

Tiêu Dận là người kiêu ngạo thế nào, lại còn là thái tử Bắc Triều. Nhưng đểhóa giải hận thù của nàng, hắn cũng có thể nói ra những lời như vậy.

“Ta chỉ nói chơi thôi, những chuyện kia ta đã quên từ lâu, huống chi, những quân sĩ kia cũng không chiếm được tiện nghi của ta. Đám quân sĩ đó, sao có thể là đối thủ của ta......” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.

Tiêu Dận đột ngột xoay người, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng. Cánh tay cứng rắn duỗi ra, ôm chặt nàng vào lòng.

Cái ôm này hoàn toàn không giống khi nãy, vừa rồi là hắn cực lực khắc chế,còn bây giờ, Hoa Trứ Vũ có thể cảm nhận rất rõ, lồng ngực của hắn khôngngừng phập phồng, toàn thân run rẩy.

Hoa Trứ Vũ khẽ ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ hắn, môi nàng đã bị hắn đè ép xuống, nóng rực lên.

Hoa Trứ Vũ cứng đơ người, đây là chuyện gì vậy?

Cũng may, hắn vẫn còn không chế được mình, trong khoảnh khắc chạm vào môinàng, hắn vẫn nhận ra mình vừa làm chuyện gì, vội vàng đẩy Hoa Trứ Vũra.

Trong đôi mắt tím thâm trầm, mang theo một tia đau đớn.

Hắn luôn nghĩ, hắn không thể coi nàng như muội muội của mình, nhưng hắn lại thể thay đổi được sự thật này.

“Là ta đã khiến muội chịu khổ. Lúc nhỏ, là ta lạc mất muội, hại muội lưulạc nhiều năm như vậy. Lớn lên, ta lại hủy hoại muội. Nha đầu, muội cóthể hận ta, hận ra cả đời cũng không sao. Nhưng ta không thể để muộichịu khổ nữa. Ta tuyệt đối không thể cho muội ở lại Nam Triều nữa.” Nóixong, hắn vội vàng quay người, đi ra ngoài.

Chắc bởi vì hành động vừa rồi, khiến hắn không thể đối mặt với Hoa Trứ Vũ được nữa.

Hoa Trứ Vũ nghe thấy ngoài sân chỉ có tiếng gió ù ù thổi qua.

Nàng chậm rãi bước ra ngoài, dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng kia, Tiêu Dận đang múa kiếm.

Tuy không bằng kiếm vũ của nàng, nhưng đúng là hắn đang múa kiếm.

Kiếm lướt gió, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, hắn múa rất nhanh, vô cùng nhanh, bóng kiếm vây kín người hắn, làm nàng không thể nhìn thấy dángngười hắn, chỉ nhìn thấy cả trăm thanh kiếm sắc bén, hòa cùng với nhữngngôi sao trên trời, lấp lánh chói mắt.

Thân ảnh của hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp kiếm ảnh trùng điệp, giống như du long, cũng giống như làn khói nhẹ.

Đến phút cuối cùng, cả sân viện phủ đầy hoa rơi, tạo thành một tấm thảmnhung dày dưới chân. Hắn thu kiếm, rồi lao vào thân cây bên cạnh đấm một quyền. Một quyền này không hề dùng nội lực. Thân cây lắc lư vẫn đứngthẳng như trước, còn nắm tay hắn đã rướm đầy máu.

Trúc Uyển.

Cơ Phượng Ly chạy lướt vào rừng trúc, thản nhiên như một cơn gió thổi qua.

Trăng treo đỉnh đầu, ánh sáng thuần khiết như châu ngọc, trong rừng trúc,ngoài tiếng gió thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Cơ Phượng Lyđứng yên trong rừng, cảm nhận sự tịch mịch và mùi hương đêm hè.

Không biết đã đứng bao lâu, bóng đêm càng lúc càng đen, trong rừng trúc cũngxuất hiện một lớp sương mù, mờ mịt huyền ảo, như có như không.

Hắn đột ngột xoay người, bước ra khỏi cánh rừng, khi trở về phòng có mộtthị nữ tiến lên, nhìn thấy bộ quần áo trắng Cơ Phượng Ly đang mặc dínhchút bùn bẩn, liền vội vàng mang quần áo tới, Cơ Phượng Ly thay áochoàng người, đồng thời rửa tay sạch sẽ, nhận lấy khăn gấm thị nữ đưacho lau chùi cẩn thận.

“Tướng gia, cơm nước đã chuẩn bị xong, tướng gia có muốn dùng một chút không?” Thị nữ nhìn thấy sắc mặt Cơ Phượng Ly có vẻ uể oải, nên hỏi rất cẩnthận.

Lúc này Cơ Phượng Ly mới cảm thấy đói bụng, ở yến tiệc vừa rồi tuy toàn cao lương mỹ vị. Nhưng hắn lại không có cơ hội thưởng thức.

“Ừ, dọn lên đi, cho gọi Lam Băng tới ăn cùng luôn, còn Đồng Thủ đã vềchưa?” Cơ Phượng Ly đưa trả lại khăn cho thị nữ, thản nhiên hỏi.

“Đã về rồi ạ!” Thị nữ cúi đầu đáp.

“Vậy gọi cả hắn tới luôn! ” Cơ Phượng Ly chậm rãi đi tới chỗ ngồi.

Trên bàn gỗ Tử Đàn, có mấy món thanh đạm, ngoài ra còn có một chén cháo trắng.

Cơ Phượng Ly không đợi Lam Băng và Đồng Thủ tới, đã bưng bát lên, bắt đầu dùng bữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv