Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 159



Hoa Trứ Vũ lặng người, nàng còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Nàng nắm chặtlấy cánh tay Lộng Ngọc, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì, nói lại lầnnữa xem!"

Lộng Ngọc kinh ngạc nhìn Hoa Trứ Vũ, thấy vẻ kinh hãi trên mặt Hoa Trứ Vũliền nheo mắt hỏi: "Vương phi, người thật sự không biết sao?"

"Lộng Ngọc, ngươi nói rõ lại xem." Hoa Trứ Vũ nhìn thẳng vào mắt Lộng Ngọc.

Lộng Ngọc lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Vương phi, hai ngày trước ngườibị cảm phong hàn, nô tỳ vội vàng chạy đi gọi vương gia lại. Vương giathấy vương phi bị bệnh, đau lòng cho gọi ngự y tới chẩn mạch. Sau khi áp chế được chứng phong hàn, ngự y còn nói...... Căn cứ vào mạchtượng của vương phi, ngự y phát hiện vương phi đã dùng một loại thuốckhiến người dùng không thể mang thai được."

Hoa Trứ Vũ lui lại hai bước ngã ngồi xuống ghế, mãi đến lúc này nàng mớihiểu vì sao hắn lại với nàng như vậy, thì ra, hắn nghĩ, nàng không muốnmang thai.

Quả thật, đứa bé trước vẫn luôn là tâm kết khó gỡ trong lòng nàng. Nhưngsao nàng có thể dùng thuốc để không mang thai được! Là nàng, chính nàngđã đánh mất đứa bé của bọn họ!

Lộng Ngọc thấy dáng vẻ đau xót của Hoa Trứ Vũ không giống như giả bộ liền đi tới cầm tay Hoa Trứ Vũ, mong đợi nói: "Vương phi, chẳng lẽ người khôngbiết thật sao, thuốc đó không phải do người tự dùng đúng không?"

Hoa Trứ Vũ nghe vậy chỉ cười ảm đạm, khẽ hít sâu một hơi, hỏi: "Lộng Ngọc, ngươi cũng nghĩ ta dùng thuốc đó, đúng không?"

Trong giọng nói của Hoa Trứ Vũ có vẻ sắc bén khiến Lộng Ngọc cảm thấy sợ hãi, Lộng Ngọc chợt quỳ xuống đất, nói: "Xin vương phi thứ tội, vương phi,có thể người không biết, từ sau khi người vào trong cung, vì bảo vệ antoàn cho vương phi, vương gia đã bố trí rất nhiều cao thủ ở Đào NguyênCư, hoàn toàn không có người lạ ra vào.

Đồ ăn của vương phi đều có người xem qua mới dám dâng cho vương phi, khảnăng thức ăn nhiễm độc hoàn toàn không có. Nên khả năng lớn nhất đúng là vương phi tự bỏ vào đồ ăn của mình. Vương phi, nếu không phải dongười……?"

Hoa Trứ Vũ khẽ lắc đầu, ngay cả Lộng Ngọc còn nghi ngờ nàng. Nàng yếu ớt cười khổ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Vương phi, nô tỳ có mấy lời này đã muốn nói từ lâu. Những việc đã dính tớichữ tình thì đừng quan trọng hóa nó lên. Nếu vương phi và vương gia cònnhư vậy, tổn thương cuối cùng vẫn là hai người. Dù có những lúc vươnggia hiểu nhầm vương phi thì cũng vì vương gia quá quan tâm tới vươngphi. Nếu vương gia thật sự có lỗi thì vương phi cũng hãy tha thứ chongài ấy! Hai người cứ như vậy, ngay cả hạ nhân như bọn nô tỳ nhìn thấycũng đau lòng." Lộng Ngọc khẽ nói.

Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, nàng cảm thấy rất mệt. Qua một lúc lâu nàng mới đỡ Lộng Ngọc đứng dậy, khàn giọng nói: "Lộng Ngọc, chuyện của ta và vươnggia, ngươi không cần phải quan tâm."

"Vương phi, người không sao chứ? Người đừng suy nghĩ nhiều, sáng sớm mai vương gia sẽ phái người tới đón vương phi." Lộng Ngọc ân cần khuyên nhủ.

Hoa Trứ Vũ khẽ cười: "Lộng Ngọc, ta không sao. Chỉ liên lụy tới ngươi." Lời vừa dứt, nàng đã vung tay điểm huyệt ngủ của Lộng Ngọc.

Tuy võ công Lộng Ngọc không tệ, nhưng trong lúc bất ngờ, còn có khoảng cách hai người rất gần nhau. Hoa Trứ Vũ một chiêu đắc thủ.

"Ngủ ngon!" Hoa Trứ Vũ đỡ Lộng Ngọc nằm lên giường, đắp chăn thật kín.

Hoa Trứ Vũ cởi bộ trang phục cung nữ trên người Lộng Ngọc ra đổi với bộ trang phục đang mặc trên người.

Để an toàn hơn, nàng còn xé một mảnh lụa mỏng che mặt, trong đại lao không có gương đồng, dáng người nàng lại cao hơn Lộng Ngọc một chút, muốn cải trang cho giống cũng rất khó. Thu xếp xong xuôi, Hoa Trứ Vũ chùm chìakhóa Lộng Ngọc đeo trên người, nhanh chóng bước ra ngoài.

Vì đêm đã khuya, khu phòng giam càng thêm yên lặng, tĩnh mịch. Nàng chưađi được mấy bước đã thấy một đội thị vệ tuần tra đi tới. Người dẫn đầuđúng là Đồng Thủ.

Hoa Trứ Vũ thầm kêu không ổn, nàng hoàn toàn không ngờ Đồng Thủ lại đích thân tới nơi này canh giữ.

"Lộng Ngọc, ngươi không chăm sóc vương phi, đi ra ngoài làm gì?" Đồng Thủ cao giọng hỏi.

Hoa Trứ Vũ ra vẻ hoảng sợ nói: "Đồng đại gia, vương phi...... vươngphi lại không khỏe, xin Đồng đại gia thông báo cho vương gia biết!"

Đồng Thủ nghe vậy cũng sợ hết hồn: "Ngươi mau quay về chăm sóc vương phi, ta sẽ phái người vào cung ngay."

Hoa Trứ Vũ ý muốn đuổi Đồng Thủ đi, nhưng không ngờ, hắn chỉ phái người đithay. Do dự một lát, mới nói. "Hay là để nô tỳ đi đi, vương phi có lờinhắn cho vương gia."

"Lời gì?" Trong mắt Đồng Thủ hiện lên vẻ nghi ngờ. "Giọng nói của ngươi....." Dù Hoa Trứ Vũ đã cố gắng sửa đổi, nhưng giọng nói của nàng vẫn rất khác với Lộng Ngọc.

"Chăm sóc vương phi mấy hôm làm nô tỳ cũng bị nhiễm phong hàn, cổ họng đangrất khó chịu. Hay thế này đi, nô tỳ chuyển lời cho ngài, ngài chuyển lời lại cho vương gia. Nói thật, nô tỳ cũng không yên tâm rời khỏi đây."Hoa Trứ Vũ nói xong liền ra hiệu cho Đồng Thủ đi tới.

Hoa Trứ Vũ nói rất nhỏ. Đồng Thủ hoàn toàn không nghe được gì, vừa định cúi thấp đầu xuống để nghe cho rõ hơn, Hoa Trứ Vũ đã nhanh tay rút được đại đao của hắn ra.

Đồng Thủ hoảng sợ lui về phía sau né tránh sự tấn công của nàng.

"Vương phi!" Đồng Thủ ra hiệu cho đám thị vệ phía sau xông lên.

"Đúng vậy! Biết là ta còn không mau lui ra!" Hoa Trứ Vũ hừ lạnh.

"Vương phi, người muốn làm gì? Vương gia đã nói rồi, người sắp được ra khỏiđây rồi." Đồng Thủ không biết chuyện giữa Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly,hắn chỉ nghĩ Hoa Trứ Vũ đang giận dỗi nên vội vàng giải thích: “Để vương phi có thể ra ngoài, vương gia đã tốn không ít tâm tư!"

"Lui ra! Ta muốn ra ngoài ngay lập tức!" Hoa Trứ Vũ hít sâu một hơi, nàng không rảnh ở đây giải thích với Đồng Thủ.

Đồng Thủ và đám thị vệ kia không dám làm tổn thương nàng, nhưng bọn họ cũngkhông lùi lại, cứ từng người một vậy kín Hoa Trứ Vũ về phía vách tường.

"Ta không muốn hạ sát thủ, Đồng Thủ, ngươi mau dẫn người tránh ra, ta sẽ tự vào cung gặp vương gia, chàng sẽ không trách tội các ngươi." Hoa Trứ Vũ cầm đao, một tay tháo tấm lụa che mặt xuống, lạnh lùng nhìn Đồng Thủ.

"Vương phi, thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh. Tử lệnh do vương gia ban bố, nếu vương gia chưa tới nhận, vương phi không được phép ra ngoài, vươngphi hãy quay về chờ đi, đến sáng mai, vương gia sẽ tới đón người rangoài." Đồng Thủ thản nhiên nói.

Hoa Trứ Vũ nắm chặt đao, lạnh giọng nói. "Đã như vậy thì đứng trách takhông khách khí!" Tuy nàng từng bị Hoàng Phủ Vô Song phế bỏ một phần nội lực, võ công không sánh được với trước đây, nhưng để đối phó với đámngười này vẫn còn dư sức.

Đồng Thủ toát mồ hôi lạnh, hắn cũng là một trong những người được chứng kiến phong thái của Bảo thống lĩnh trên chiến trường. Đừng nói hắn đánhkhông lại, ngay cả khi giao chiến cũng không được làm tổn thương nàng.Cũng may vương gia đã sớm có đề phòng, từ sau lần có người tới cướpngục, vương gia đã thay thế hết thị vệ canh gác ở đây, bọn họ đều là cao thủ đã được tuyển chọn, vẫn dư sức ngăn cản vương phi trong lúc chờvương gia tới.

Giao chiến một lúc, Hoa Trứ Vũ cảm thấy không ổn.

Những thị vệ này không phải thị vệ thông thường, chỉ e đây chính là cao thủlựa chọn trong Phong Vân Kỵ ra, tám, mười người còn được, chứ con số lên tới một trăm người, nàng hoàn toàn không có khả năng đột phá vòng vây.Nếu để Cơ Phượng Ly tới đây, muốn vượt ngục còn khó hơn lên trời.

Hoa Trứ Vũ bắt đầu thấy hoảng loạn. Nhưng đúng lúc này, phía ngoài đại laovang lên tiếng binh khí va chạm, còn cả những tiếng kêu thảm không dứt.

Biến cố này cũng khiến Đồng Thủ trở tay không kịp.

"Bẩm Đồng đại nhân, có người tới cướp ngục!"

Đồng Thủ kinh hãi, cướp ngục thật đúng lúc, chẳng lẽ đây là đồng mưu với vương phi, hai bên nội ứng ngoài hợp.

Hoa Trứ Vũ thừa dịp hạ gục mấy tên thị vệ. Tiếng chém giết vang lên, đám người ở ngoài đã xông vào bên trong.

Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn lên, thứ nàng thấy được là một đôi mắt màu tím sâu thẳm.

Tiêu Dận đích thân tới đây. Hắn mặc áo choàng đen, bịt khăn đen. Chút ánhsáng mờ nhạt trong đại lao đã bị màu đen của hắn che phủ.

"Bảo cô nương! Dù có chuyện gì xảy ra, ta nhất định phải dẫn cô nương rờikhỏi đây." Tiêu Dận vung kiếm lên, đi dần về phía Hoa Trứ Vũ. Giọng nóicủa hắn như có ma lực, xua tan những bất an và hoảng loạn trong lòngnàng.

"Đáng lẽ ngài không nên tới đây, nơi này rất nguy hiểm." Hoa Trứ Vũ khẽ nói.Tuy Tiêu Dận là khách quý của Nam Triều, nhưng chuyện hắn tới đây cứunàng vẫn vô cùng mạo hiểm.

Tiêu Dận cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên ý cười. "Chỉ vì cô, trả giá gì cũng đáng!"

Trong lòng Hoa Trứ Vũ khẽ xuất hiện cảm giác ấm áp đã thất lạc bất lâu. Namnhân từng luôn miệng gọi nàng là nha đầu, dù hắn đã mất đi ký ức, nhưngvẫn có thể mạo hiểm vì nàng. Ngoài mặt bình tĩnh, thản nhiên, còn tronglòng đang không ngừng dậy sóng.

Nàng ngẩng đầu, chân thành nhìn hắn. "Hãy dẫn ta rời khỏi đây!"

Tiêu Dận mang theo Hoa Trứ Vũ, đột phá vòng vây xông ra ngoài.

Sắc trời bên ngoài tối đen như mực, ánh trăng kia, trông thật quá xa vời.

Đồng Thủ và đám thị vệ kia bao vây bọn họ lại, ai cũng nhăm nhăm cầm binhkhí trên tay, không khí đè nén đầy áp lực và căng thẳng.

Lời đồn quả không ngoa, muốn cứu người khỏi đại lao Hình bộ còn khó hơn lên trời.

"Vương phi, xin người nghĩ lại!" Đồng Thủ cất giọng nói.

Hoa Trứ Vũ cười lạnh. "Ta nói rồi, nhất định tối nay ta phải rời khỏi đây!Sẽ không bao giờ quay đầu lại!" Giọng nói của nàng kiên quyết, khôngkhoan nhượng.

Vừa dứt lời, tiếng vó ngựa ầm ầm từ phía xa vọng tới.

Trong đêm tối, một đội người ngựa đang lao về phía này, đám người Đồng Thủvừa nhìn thấy liền đứng gọn sang hai bên, tạo thành một con đường nhỏ.

Có một người đang cưỡi ngựa trong đêm tối, chiếc áo choàng màu trắng bayngược chiều gió, toàn thân toát lên vẻ cô đơn, giống như cả đất trời này chỉ có một mình hắn duy ngã độc tôn.

Trong giây phút nhìn thấy hắn, mắt nàng chợt ẩm ướt, cơn gió thêm thổI quamang theo hai giọt lệ ra ngoài, nàng vội cúi đầu, nước mắt im lặng rơixuống tạo thành vệt chấm loang lổ trên áo nàng. Nàng giấu mình ra phíasau Tiêu Dận, nàng không muốn cho ai thấy nàng đang khóc.

Tiêu Dận dường như cảm nhận được sự bất thường của nàng, hắn cầm lấy tay nàng, khẽ nói: "Yên tâm, ta sẽ dẫn cô ra khỏi đây!"

Cảm giác ấm áp truyền tới làm Hoa Trứ Vũ bình tĩnh hơn nhiều, nếu đã quyếtđịnh rời khỏi đây thì không được nghĩ thêm gì nữa. Nàng theo bản năngmuốn rút tay mình ra thì Tiêu Dận lại nắm chặt hơn, dường như, hắn sợnếu mình buông tay ra, hắn vĩnh viễn không thể cầm tay nàng, cũng vĩnhviễn không thể nhìn thấy nàng nữa.

"Buông nàng ra!" Giọng nói lạnh lẽo men theo làn gió đêm truyền tới.

Tiêu Dận ngẩng đầu lên, một đôi mắt ưng sắc bén nhìn về phía Cơ Phượng Ly.

Ánh mắt Cơ Phượng Ly chuyển từ vị trí cầm tay của Tiêu Dận lên gương mặt hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau!

Đêm rất lạnh, gió cũng rất lạnh, nhưng ánh đao kia còn lạnh hơn nhiều, lạnh tới mức làm tất cả mọi người đứng quanh run rẩy!

Sát ý là thứ không nhìn được, không chạm vào được mà chỉ có thể dùng giác quan cảm nhận.

Tiêu Dận lạnh lùng nhìn Cơ Phượng Ly, thản nhiên nói: "Nếu ta không buông thì sao?"

Trời đất càng thêm phần yên tĩnh.

Ánh trăng mờ nhạt, gió đêm khẽ lướt qua lá cây, vọng lại những tiếng xôn xao.

Bầu không khí như có sương mù vây quanh, vừa lạnh lẽo, mờ ảo vừa nặng nề, đầy áp bức.

Cơ Phượng Ly nhếch môi cười. "Không buông cũng không sao, nhưng bản vương rất muốn xem ngươi sẽ chạy ra ngoài bằng cách nào!

Cơ Phượng Ly không cần lột bỏ khăn che mặt cũng biết người kia là TiêuDận, nhưng hắn cố tình không nói rõ thân phận của đối phương, thứ nhất,hắn chưa muốn kết thù với Bắc Triều. Thứ hai, hắn cảm thấy rất ấm ức,hắn muốn xem bản lĩnh của Tiêu Dận tới đâu, dù gì, đây cũng là lãnh địacủa hắn.

Tiêu Dận không đáp lời Cơ Phượng Ly. Hắn khẽ nghiêng đầu nói với Hoa Trứ Vũ: "Nói thế nào ta cũng phải mang cô ra khỏi đây."

Cơ Phượng Ly dùng ánh mắt hiền hòa nhìn Hoa Trứ Vũ. "Vương phi, bản vươngtới đón nàng về cung." Giọng nói dịu dàng như gió truyền vào tai Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ trầm mặc không nói, nước mắt trên mặt đã được gió hong khô, gương mặt cũng trở nên cứng nhắc.

Cơ Phượng Ly nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm.

Tiêu Dận cao giọng cười. "Được! Ta phải thử thị vệ của ngài có phải tườngđồng vách sắt không." Hắn cầm chắc tay Hoa Trứ Vũ xông về phía trước.

"Cầm chặt tay ta, chỉ cần cô đừng buông tay, ta sẽ dẫn cô ra khỏi đây." Tiêu Dận khẽ nói.

Trường kiếm trong tay hắn vừa nhanh vừa mạnh, không ngừng đẩy lùi đám thị vệ kia về phía sau.

Hoa Trứ Vũ khẽ mỉm cười: "Đừng quên, ta cũng biết võ công, không cần ngàibảo vệ. Mà dù có bị bắt lại, Cơ Phượng Ly cũng không làm gì ta. Cònngài, ngài hay mau rời khỏi chỗ này, đừng để bại lộ thân phận!" Nàngkhông muốn Tiêu Dận vì nàng mà kết thù với Cơ Phượng Ly, càng không muốn Nam Bắc Triều vì nàng mà kết thù kết oán.

Tiêu Dận giả điếc không nói gì nữa, hắn vừa xung phong liều chết, vừa dùngthân che chở cho Hoa Trứ Vũ, chiêu thức bị hạn chế, hành động cũng không dứt khoát. Vừa đẩy lui được mấy người liền để lộ sơ hở. Một thanh đaosắc bén sắp đâm trúng người Tiêu Dận, Hoa Trứ Vũ vội vàng đánh về phíađó. Tên thị vệ sắp đắc thủ kia thấy vậy cả kinh, bọn họ đã được dặn dòkhông để vương phi tổn thương tới một sợi tóc, do đó, hắn hoảng hốt thuthế, lưỡi dao sắc bén khẽ trượt lên phía trên vai Hoa Trứ Vũ.

Cơ Phượng Ly nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng khi thấyHoa Trứ Vũ không có nguy hiểm, hắn chậm rãi nhắm lại mắt, cả người nhưđắm chìm trong đau đớn. Thị vệ đứng cạnh Cơ Phượng Ly thấy vậy, vội lalớn: "Không được để vương phi bị thương!"

Hoa Trứ Vũ nghe thấy những lời này, cảm giác cắn rứt trỗi dậy, nhưng dùcóchuyện gì xảy ra, nàng cũng phải theo Tiêu Dận rời khỏi đây. Khi biếtnhững thị vệ này không dám làm gì nàng, nàng liền tận dụng mình làm biađỡ kiếm cho Tiêu Dận.

Cục diện chiến đấu thay đổi, những thị vệ kia sợ tới luống cuống tay chân,không dám tấn công toàn lực. Áp lực giảm đi nhiều, Tiêu Dận cũng thảlỏng người hơn, còn không ngừng đẩy lùi quân địch về phía sau.

Hai người vừa đánh vừa chạy về phía trước, dưới sự bảo vệ của những thị vệ Tiêu Dận mang tới, tất cả hợp lực xông ra ngoài

Cơ Phượng Ly chỉ có thể ngồi đó trơ mắt nhìn Hoa Trứ Vũ dùng thân mình che chắn cho Tiêu Dận.

"Dừng tay lại, tất cả lui ra!" Hắn lạnh lùng nói.

Đao kiếm không có mắt, hắn rất sợ bọn họ sẽ đâm trúng nàng.

Những thị vệ kia lui lại phía sau, Tiêu Dận và Hoa Trứ Vũ đang đứng rất gần hắn.

Giờ phút này, không hiểu sao hắn lại nhớ tới lúc mình mạo hiểm tới BắcTriều cứu Hoa Trứ Vũ. Mọi việc hiện lên rõ ràng như chỉ mới ngày hômqua. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, thời gian đã lặng lẽ đảo lộn vị trí củahắn và Tiêu Dận cho nhau.

Khi đó, hắn tới cướp ngục, còn Tiêu Dận ngăn bọn họ lại.

Còn hôm nay, Tiêu Dận tới cướp ngục, còn hắn lại trở thành người ngăn cản bọn họ.

Tối nay, nàng không tiếc thân mình chắn kiếm cho Tiêu Dận. Hôm ở núi ThanhThành, Tiêu Dận từng xông tới đỡ cho nàng một tát của người Gấu. Lúc hắn và Tiêu Dận tỷ thí trong Bắc quân, lúc hắn sắp thắng thì nàng nhìn vềphía Tiêu Dận kêu to: cẩn thận!

Có lẽ, vào lúc đó, nàng đã có tình cảm với Tiêu Dận rồi.

Thì ra, từ trước tới nay, vở kịch này chỉ có mình hắn độc diễn?

Hắn xuống ngựa, chậm rãi đi tới trước mặt hai người. Ánh mắt thâm thúy chăm chú quan sát gương mặt Hoa Trứ Vũ, sau đó, hắn chợt dừng bước, để mặccho gió thổi tung tà áo.

"Muốn cứu nàng, trước tiên phải đánh bại ta!" Cơ Phượng Ly lạnh giọng nói,chiết phiến xòe rộng mang theo âm thanh xé gió tấn công Tiêu Dận. TiêuDận vội vàng dùng kiếm chống đỡ

Hơn trăm người đứng ngoài tạo thành vòng vây giao đấu. Hai người cũng đượctính là cao thủ ngang tài ngang sức, tuy những thị vệ bên ngoài khôngbiết người che mặt giao đấu với Cơ Phượng Ly là Bắc Đế Tiêu Dận, nhưngnhìn hai người giao chiến với nhau đặc sắc như vậy, ai cũng chăm chúquan sát, chỉ sợ hơi chớp mắt sẽ ân hận cả đời.

Hoa Trứ Vũ nhớ lại cuộc chiến ở Bắc quân lần trước, lần này, cả hai người đều dốc hết sức, chỉ là nội lực giảm sút hơn trước.

Cơ Phượng Ly mới bị thương tổn kỳ kinh bát mạch, chưa khỏi được bao lâulại miễn cưỡng giao chiến, rất có khả năng bị tái phát lại.

Nhìn thấy hai người bất phân thắng bại, Hoa Trứ Vũ cảm thấy rối loạn, nàngvừa lo lắng cho Cơ Phượng Ly, cũng lại lo Tiêu Dận chạy không thoát.Nhưng bảo nàng theo Cơ Phượng Ly về cung, nàng thật sự không muốn.

Trong nháy mắt, hai người đã trao đổi qua mười mấy chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều rung động lòng người, mỗi chiêu đều dốc toàn lực. Hai bóng ngườimột đen một trắng quấn chặt lấy nhau. Nội lực cơ thể khuấy động khôngkhí, làm dao động ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn lồng.

Đúng lúc này, chiết phiến trong tay Cơ Phượng Ly xoay tròn một vòng, mangtheo sự sắc bén tập kích tới trước ngực Tiêu Dận. Hoa Trứ Vũ đột nhiênnhớ tới trong chiết phiến của Cơ Phượng Ly có cơ quan, còn Tiêu Dận hoàn toàn không biết điều này. Nếu đánh trúng ngực, Tiêu Dận sẽ…..

Hoa Trứ Vũ không dám nghĩ tiếp, nàng đột nhiên chạy tới, đưa tay chắn trước mặt Tiêu Dận, cao giọng hô: "Dừng tay!"

Cơ Phượng Ly vội vàng thu tay lại, khí huyết dâng trào, cảm thấy lục phủngũ tạng xuất hiện cảm giác đau đớn. Hắn đưa mắt nhìn về phía Hoa TrứVũ, khó khăn nói từng chữ một: "Được! Ta dừng tay, nàng..... theo ta về đi."

Hoa Trứ Vũ quay mặt đi, nàng thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽlắc đầu nói: "Cơ Phượng Ly, ta phải rời khỏi đây!" Có một số chuyện,nàng cần điều tra cho rõ.

Cơ Phượng Ly nhìn nàng, nhếch môi yếu ớt nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ để hai người đi!"

Hắn giơ tay ra hiệu cho Đồng Thủ và đám thị vệ tránh đường, thả bọn họ rời đi.

Đồng Thủ lo lắng nói: "Vương Gia..... " Cơ Phượng Ly vươn tay ngăn Đồng Thủ lại.

Đám thị vệ không hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn đứng tránh qua một bên đưa mắt nhìn nhau.

Hoa Trứ Vũ đứng yên tại chỗ, tim đập loạn nhịp. Ngay cả Tiêu Dận cũng không nghĩ mọi chuyện được giải quyết dễ dàng như vậy, hắn vội kéo Hoa Trứ Vũ đi nhanh về phía trước.

Cả một con đường lớn như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại Cơ Phượng Ly và đám thị vệ.

"Chuyện hôm nay, bản vương không muốn nghe ai khác nhắc tới!" Cơ Phượng Ly lạnh lùng ra lệnh.

Mọi người vội vàng quỳ xuống đáp lời, ánh mắt vương gia quá lạnh, lạnh tới mức làm người ta rợn tóc gáy.

"Lui ra đi!" Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.

Chỉ một lát sau, tất cả thị vệ đã rút đi hết, chỉ còn lại hai người đứng hầu bên cạnh hắn.

Hắn nhìn về phía Hoa Trứ Vũ rời đi, ngay khi thị vệ đứng cạnh nghĩ hắn sắpbiến thành tượng đá thì hắn lại chậm rãi gấp chiết phiến lại. Lúc cánhchiết phiến sắp hợp thành một, hắn đột ngột phun máu lên bề mặt cánhquạt.

Hoa Trứ Vũ rời đi theo đoàn người của Tiêu Dận, lúc đầu nàng còn sợ CơPhượng Ly đổi ý đuổi theo, nhưng đến khi bình an rời khỏi Vũ Đô, nàngmới biết Cơ Phượng Ly đã thật sự buông tha nàng.

Tiêu Dận đã sắp xếp thuyền rời khỏi Vũ Đô từ trước. Dự định sẽ rời khỏi Vũ Đô ngay trong đêm.

Hoa Trứ Vũ vừa bước vào khoang thuyền đã thấy Đan Hoằng vội vàng chạy tớicầm tay nàng, lo lắng nói: "Tướng quân, cuối cùng người cũng thoát khỏiđó rồi. Mấy ngày này đã khiến người chịu khổ rồi."

Hoa Trứ Vũ vỗ vai Đan Hoằng, khẽ lắc đầu cười: "Muội nhìn ta giống ngườichịu khổ lắm sao? Ngược lại là muội gầy đi nhiều quá. Đợi khi quay vềBắc Triều, muội phải cố ăn cho mập lên mới được, nam nhân Bắc Triều chỉthích những cô nương khỏe mạnh, đầy đặn thôi."

Đan Hoằng thấy nàng còn có tâm tình nói đùa, tâm trạng cũng thả lỏng hơn:"Tại sao bọn họ thích thì muội phải cố ăn cho mập chứ?" Nói xong, mắtĐan Hoằng hơi ửng đỏ lên. "Tướng quân, cuối cùng người cũng chịu theomuội về Bắc Triều rồi."

Hoa Trứ Vũ ngồi xuống ghế, trầm mặc nói: "Gọi đại ca của muội vào đi, ta có lời nói muốn nói với hai người."

Tiêu Dận đang ở ngoài lệnh cho đám thị vệ chuẩn bị lái thuyền rời đi, ĐanHoằng đã vội vàng chạy tới mời hắn vào trong. Tiêu Dận vén rèm đi vào,hắn đã sớm thay bộ quần áo dạ hành, cũng không còn đeo khăn che mặt nữa.

"Tướng quân, có chuyện gì vậy?" Đan Hoằng hỏi. "Có phải tướng quân lo lắng cho Bình, Khang, Thái không? Người muốn đi cứu bọn họ sao?"

Hoa Trứ Vũ lắc đầu: "Tối nay, nhờ Bắc Đế mạo hiểm xông vào đại lao cứu ta,ta cực kỳ cảm kích. Nhưng, ta không thể đi cùng hai người!"

"Tại sao?" Đan Hoằng kinh ngạc hỏi. "Bọn họ nói người giết Thái ThượngHoàng, Hầu gia và Vô Song đã giương cờ tạo phản ở Yên Đô, sao người còn ở lại đây?"

Tiêu Dận trầm mặc không nói, trong mắt ngập tràn vẻ khó hiểu. Rõ ràng vừanãy Hoa Trứ Vũ còn khăng khăng cố chấp phải rời khỏi Cơ Phượng Ly, saobây giờ lại không đi?

Hoa Trứ Vũ hiểu bọn họ đang nghĩ gì, đúng là ở Vũ Đô nàng không có đất dung thân, nhưng có một số việc chưa hiểu rõ, nàng không cam tâm rời khỏinơi này.

"Ta còn chuyện cần phải làm ở Vũ Đô. Mà kể cả có rời khỏi Vũ Đô, ta cũngkhông thể theo hai người đến Bắc Triều. Ta muốn tới Yên Đô tìm phụthân."

"Cô vẫn không yên tâm về Cơ Phượng Ly, vẫn chưa chết tâm với hắn sao?" Tiêu Dận chợt cất tiếng nói. "Rõ ràng hắn đã.... Đã quyết ý rời khỏi cônên mới thả chúng ta đi dễ dàng như thế. Nhưng cô.... sao cô còn quay lại?"

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Tiêu Dận, nàng không rõ Tiêu Dận đã khôi phục trínhớ hay chưa, nhưng một người kiêu ngạo như có thể mạo hiểm xông vào đại lao cứu nàng, phần tình ý đó sâu nặng tới mức nào.

"Đúng là ta có chuyện phải làm. Hơn nữa, lúc rời khỏi hắn ta cũng đã quyết,cả đời này, ta sẽ không đắm chìm trong tình cảm nữa, cứ thênh thang mộtngười một ngựa ngao du giang hồ mới là chuyện vui vẻ nhất." Hoa Trứ Vũkhẽ cười, dù Tiêu Dận có ý gì, dù Tiêu Dận có khôi phục trí nhớ haykhông, nàng cũng không muốn cho hắn hy vọng rồi lại thất vọng.

Tiêu Dận nghe vậy, sắc mặt liền tái nhợt, ánh mắt ảm đạm như đêm đen. Khôngkhí trên thuyền có phần gượng gạo, Đan Hoằng thấy thế liền nói: "Tướngquân, chẳng lẽ người muốn ở lại giúp đỡ Hầu gia sao?"

Hoa Trứ Vũ lắc đầu. "Có một số chuyện, ta muốn tìm hiểu rõ ràng." Nàng đứng dậy, khẽ nói. "Ta tới đây là muốn nhìn hai người rời đi. Nam Triều sắp rơi vào cảnh khói lửa, hai người mau quay về Bắc Triều đi. Chuyện củata, ta tự biết cách giải quyết, Đan Hoằng, muội không cần phải lo lắng."

Hoa Trứ Vũ nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Tiêu Dận: "Hai người lênđường thuận buồm xuôi gió." Nói xong, nàng quay người bước ra khoangthuyền.

Đan Hoằng biết không thể thay đổi quyết định của nàng, chỉ có thể dùng đôimắt đẫm lệ tiến nàng về phía khoang thuyền, liên tục dặn dò nàng phảicẩn thận mọi việc. Tiêu Dận cũng không ngăn nàng, có lẽ, so với ĐanHoằng, hắn còn hiểu rõ tính cách quật cường của nàng hơn.

Thuyền sắp thu neo khởi hành, Hoa Trứ Vũ tung người nhảy lên bờ.

Đêm khuya vắng lặng, trăng treo đỉnh đầu.

Đan Hoằng đứng trên khoang thuyền, lưu luyến vẫy tay với Hoa Trứ Vũ.

Thuyền lớn dần đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy, Tiêu Dận mới bước rakhỏi khoang thuyền, hắn đứng bất động trên boong, yên lặng nhìn về phíabờ. Ánh mắt nóng rực như muốn xuyên qua màn đêm lạnh giá.

Trong một gian phòng hoa lệ nhất lầu hai Túy Tiên phường, Cơ Phượng Ly đanglẳng lặng ngồi trước một chiếc bàn, trên bàn là chén "Tuyết Ngọc " hắnyêu thích nhất, màu trắng như ngọc, mỏng manh như giấy.

Từ sau khi nàng rời đi, hắn đã đi thẳng tới nơi này, từ nửa đêm tới giữatrưa, hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Đêm qua giao chiến với Tiêu Dận đã làm vết thương cũ tái phát, kết hợp với cả đêm không ngủ khiến sắcmặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Phía dưới đại sảnh lầu một, tiếng đàn tiếng sáo, còn cả tiếng hát du dương, vô cùng huyên náo.

Nơi này từng là nơi thu thập tình báo của hắn trước đây, từ sau khi làmNhiếp Chính Vương, đã rất lâu hắn chưa tới nơi này. Nhưng đêm nay, hắnlại cảm thấy sợ hãi chốn thâm cung tịch mịch ấy. Ở nơi đó, hắn chỉ cảmthấy tuyệt vọng, lạnh lẽo.

Nhưng đến nơi này, hắn mới phát hiện ra, dù nơi này có náo nhiệt, ầm ỹ tớiđâu cũng không lấp được cảm giác tuyệt vọng, lạnh lẽo trong lòng hắn.

Hắn nắm chặt chén rượu trong tay cười buồn, thì ra đối với hắn mà nói, trên thế gian này chỉ có hai nơi, nơi có nàng và nơi không có nàng.

Nơi không có nàng, dù là nơi nào cũng giống hệt nhau, hoàn toàn không có gì khác biệt.

Hắn bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Cửa phòng khẽ mở ra, Cơ Phượng Ly ngẩng lên đầu nhìn người vừa bước vào, sắc mặt khẽ thay đổi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Ôn Uyển mặc một bộ trang phục màu trắng, dịu dàng, uyển chuyển nói: "Tanghe phụ thân nói, sáng nay ngài bị bệnh không lâm triều, ta lo lắng nên tới thăm ngài, thấy ngài không có ở trong cung nên ta nghĩ có thể ngàiđã tới đây."

"Tìm ta có việc sao?" Cơ Phượng Ly thản nhiên hỏi, lại định uống cạn thêm một chén rượu nữa.

Ôn Uyển chợt dùng tay che miệng chén, khẽ lắc đầu nói: "Uống rượu hại tớisức khỏe, vết thương còn chưa khỏi hẳn, để ta pha trà cho ngài."

Cơ Phượng Ly cười khổ, uống rượu hại thân có thể đổi bằng nước trà. Nhưng trái tim bị thương có thể dùng gì đánh đổi đây?

Ôn Uyển chậm rãi bước ra ngoài cầm chiếc ấm đồng vào, hai thị vệ đi theoCơ Phượng Ly bê một bếp lò nhỏ tới. Ôn Uyển đặt ấm đồng lên đó, chỉ mộtlát sau, nước bắt đầu reo. Ôn Uyển đặt dụng cụ pha trà lên bàn, trángqua nước nóng mới dùng muỗng múc một ít lá trà vụn cho vào dụng cụ phatrà. Đợi đến khi nước trong ấm sôi hẳn, Ôn Uyển rót nước vào một bìnhsứ, sau đó mới đổ nước vào trong bình, ngập tới chín phần mới lọc phầnlá trà đi, đun sôi lại lần nữa. Cả quá trình, Ôn Uyển vô cùng chuyêntâm, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

"Nước này có bảy phần tuyết ba phần nước, Vương Gia dùng thử xem." Ôn Uyểndịu dàng nói. Hai tay dâng chén tới trước mặt Cơ Phượng Ly.

Cơ Phượng Ly nhận lấy chén trà, khẽ nói: "Hương trà tràn ngập căn phòng,không cần thử cũng biết là trà tốt." Hắn nâng chén trà lên, từ từ thưởng thức.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv