Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 156



Đến khi Hoa Trứ Vũ tỉnh lại, bên cạnh chỉ có khoảng chăn trải giường nhănnhúm. Nàng thấy hơi mất mát, nàng còn nghĩ sáng sớm tỉnh lại sẽ nhìnthấy hắn.

Cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình nàng, cảm giác cô đơn ùa về. Haingày tiếp đó Hoa Trứ Vũ cũng không thấy Cơ Phượng Ly, không biết đangbận rộn cho hôn lễ hay việc triều chính.

Cô cô phụ trách Tư lễ tự mình tới đây, sau khi xem xét các lựa chọn củanàng thì cũng không quấy rầy thêm nữa. Dù cho thái giám, cung nữ tronghoàng cung tấp nập vì hôn lễ của nàng, nhưng bên trong Đào Nguyên Cư vẫn vô cùng yên tĩnh.

Chỉ là, hai ngày này Hoa Trứ Vũ cũng không nhàn rỗi, nàng đang thêu túi thơm cho Cơ Phượng Ly.

Hoa Trứ Vũ hoàn toàn không am hiểu những việc nữ công này, mà Đan Hoằngcũng thế. Thành ra Hoa Trứ Vũ gần như không biết gì, nhưng nàng vẫn biết các cô nương Nam Triều trước khi xuất giá sẽ tự tay thêu áo cưới, vỏgối, còn cả túi thơm cho phu quân đeo trên người.

Giá y, vỏ gối, đừng nói nàng không biết thêu, dù có biết cũng không thểthêu xong trong ba ngày, mà những đồ này cũng có người trong cung chuẩnbị. Còn túi thơm, nàng muốn tự tay thêu cho Cơ Phượng Ly.

Nàng lén lút hỏi Lộng Ngọc chỉ thêu, vải với hoa văn.

Nàng không ngờ chỉ hoa văn thêu lại đa dạng phong phú như vậy, nào là uyênương nghịch nước, điểu ngữ hoa hương, hoa mai ngạo tuyết, quốc sắc thiên hương, hoa sen Tịnh Đế, song điệp phi thiên...... Vừa hoa mỹ lạiđẹp mắt.

Hoa Trứ Vũ nhìn từ phải sáng, ánh mắt chợt dừng lại trước hoa văn "Bé concưỡi cá". Đứa bé có gương mặt mũm mĩm, còn cả chiếc yếm màu đỏ đang toetoét cười.

Lộng Ngọc thấy nàng nhìn mãi tấm hình này, cười trêu chọc nàng: "Vương phi,chắc chắn Vương Gia sẽ thích bức hình này. Chỉ là, nên thêu thứ gì đóhợp với hôn lễ một chút." Lộng Ngọc vừa nói vừa đem mấy bức "Uyên ươngnghịch nước", "Hoa sen Tịnh Đế ", "Song điệp phi thiên" ra.

Hoa Trứ Vũ lắc đầu, nàng dùng đầu ngón tay vuốt ve hoa văn đứa bé kia, khẽ nói: "Đem đi hết đi!"

Lộng Ngọc ngây người, nói: "Vương phi, vậy để nô tỳ đi tìm hoa văn khác."Lộng Ngọc nghe vậy lại nghĩ rằng nàng không thích những hoa văn phức tạp như thế này.

"Không cần tìm nữa." Hoa Trứ Vũ khẽ nói.

"Vậy Vương phi có thêu nữa không?" Lộng Ngọc rất ít khi hỏi lại những quyếtđịnh của Hoa Trứ Vũ. Khi thấy Hoa Trứ Vũ thêu túi thêm cho Cơ Phượng Ly, cô đã thấy rất vui. Tình cảm vương gia dành cho vương phi, bất kỳ ai ởđây cũng nhìn thấy rất rõ, nếu vương phi thêu túi thơm cho vương gia,không biết vương gia sẽ vui tới mức nào. Giờ thấy Hoa Trứ Vũ không muốnxem hoa văn nữa, không nén được vội vàng hỏi.

Hoa Trứ Vũ cúp mắt che dấu cảm xúc trong lòng mình, thản nhiên nói: "Nhữnghoa văn này phức tạp quá, ta sợ mình thêu không được. Để ta tự nghĩ rahoa văn đơn giản hơn."

Lộng Ngọc nghe vậy, thở phào: "Vương phi nói đúng lắm, hoa văn do vương phi tự mình nghĩ ra, chắc chắn vương gia sẽ rất thích."

Chàng sẽ thích sao?

Hoa Trứ Vũ thấy hơi chua xót, có một số việc, có lẽ nàng nên nói cho hắnbiết, nàng cất tiếng nói: "Lộng Ngọc, ngươi đi chuẩn bị cho ta ít giấybút."

Vốn định thêu túi thơm, bỗng lại muốn dùng bút lông, Lộng Ngọc tuy không hiểu nhưng vẫn vội vàng đi lấy.

Ba ngày, Hoa Trứ Vũ thêu túi thơm mất đúng ba ngày.

Trong lúc thêu, ngón tay bị kim đâm rất nhiều lần. Đến trước hôm xuất giá, túi thơm cũng đã thêu xong.

Trên bề mặt túi thơm bằng gấm màu trắng là hình một đứa bé con. Hoàn toànkhác với hoa văn nàng xem lần trước, đứa bé này là nàng dựa vào hình ảnh trong lòng thêu ra.

Nàng không giỏi nữ công, thêu thùa vụng về. Nếu là người khác, nhất định sẽxấu hổ không dám tặng cho ai, nhưng nàng lại bỏ túi thơm vào hộp, căndặn Lộng Ngọc đưa cho Cơ Phượng Ly.

Có lẽ hôn lễ tới quá nhanh, mãi đến hôm thành thân, Hoa Trứ Vũ vẫn cảm thấy khó tin, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.

Trên giường là bộ giá y đỏ rực như lửa, màu gấm đỏ, màu lụa đỏ. Không biết bộ giá y này do bao nhiêu người gấp gáp chế tạo.

"Vương phi, sắp tới giờ rồi, mau trang điểm thôi." Lộng Ngọc nhắc nhở.

"Cô nương, công công ở cung Huyền Thừa tới truyền khẩu dụ của Thái ThượngHoàng, tới mời cô nương tới cung Huyền Thừa một chuyến." Tiểu cung nữ ởngoài bẩm báo.

Cung Huyền Thừa chính là nơi ở của Thái Thượng Hoàng. Hoa Trứ Vũ trầm ngâmmột lát rồi tháo mũ phượng xuống, dẫn theo Lộng Ngọc ra ngoài.

Trong lòng Hoa Trứ Vũ vẫn cảm thấy nghi ngờ Thái Thượng Hoàng.

Ngày đó, sau khi Cơ Phượng Ly bị xử tử ở pháp trường, nàng đã tới cung Huyền Thừa điều tra.

Đêm đó, nàng thừa dịp cấm vệ quân thay ca, nhanh chóng lẻn vào cung Huyền Thừa.

Nàng nấp trên mái hiên, mơ hồ nghe tiếng đàn sáo trong điện truyền ra. Nàngvô cùng nghi hoặc, nghe nói bệnh tình của Viêm Đế rất nghiêm trọng, saocòn có tâm tư nghe đàn hát lúc nửa đêm? Vốn nàng muốn lợi dụng đêm khuya yên tĩnh, đột nhập, tra hỏi ông ta một số chuyện, nhưng tình hình trước mắt thật không thuận lợi.

Vừa định rời đi thì thấy tiếng đàn sáo trong điện ngừng lại, có tiếng hokhan truyền ra, còn có cả tiếng của nữ nhân, rất mơ hồ. Hoa Trứ Vũ lặnglẽ dỡ một viên ngói lưu ly nhìn xuống dưới.

Viêm Đế đang ngồi tựa vào giường, mà người ngồi cạnh ông ta chính là Lưu thái phi ngồi cạnh ông trong đại điển đăng cơ.

"Thái Thượng Hoàng, uống thuốc đi." Lưu thái phi mặc chiếc áo nửa kín nửa hở, thướt tha nâng chén thuốc tới gần.

Thái Thượng Hoàng vẫn chăm chú nhìn Lưu Thái phi, mắt không chớp lấy mộtlần, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Lưu Thái phi đưathuốc tới, ông nâng lên uống một hơi cạn sạch.

“Rất ngon phải không?" Lưu thái phi cười nói.

"Rất ngon phải không?" Thái Thượng Hoàng nghiêm túc lặp lại.

Hoa Trứ Vũ kinh hãi, cảm giác Viêm Đế có gì đó không ổn.

Nàng nhớ tới bữa tiệc nghênh đón tướng sĩ Bắc chinh quay về, còn cả đại điển đăng cơ của Hoàng Phủ Vô Song, Lưu thái phi đều ở bên cạnh ông ta. Lúcđó, hình như mọi lời nói của Viêm Đế đều do Lưu thái phi chỉ điểm. Sauđó, khi Lưu thái phi cầm lấy vải lụa nhuốm máu kia, Viêm Đế nhìn thấyvẫn tỏ ra thờ ơ.

Rất dễ nhận thấy, Viêm Đế đã bị Hoàng Phủ Vô Song khống chế.

Nhưng đêm Cơ Phượng Ly tấn công hoàng cung đã dùng tới Lôi Đình Kỵ của ViêmĐế, có thể dễ dàng nhận ra bệnh tình của Viêm Đế đã khá hơn. Nhưng nàngkhông biết, Cơ Phượng Ly đã dùng cách nào có thể lọt qua hàng rào bảo vệ chữa khỏi bệnh của Viêm Đế.

Hôm nay, Viêm Đế muốn gặp nàng, không biết là có chuyện gì.

Hoa Trứ Vũ và Lộng Ngọc bước vào cung Huyền Thừa, Thường công công nhanhchóng đi tới cúi người thi lễ: "Thái Thượng Hoàng có chuyện muốn nói với Vương phi, những người khác xin đợi ở bên ngoài."

Lộng Ngọc nghe vậy liền đứng chờ ngoài cửa điện.

Hoa Trứ Vũ bước vào trong điện, mùi thuốc nồng nặc quanh quẩn khắp nơi,phía sau lớp chướng rủ màn che dày đặc màu vàng kia là nhân vật từngphong vân một cõi đang thoi thóp nằm đó. Thường công công đi trước dẫnđường.

Viêm Đế nhìn thấy Hoa Trứ Vũ liền ra hiệu cho mọi người lui hết ra.

"Thì ra, ngươi là nữ nhi của Hoa Mục?" Viêm Đế nheo mắt hỏi.

"Không sai, ta chính là nữ nhi của Hoa Mục, ngài từng đẩy ta tới Bắc Triều hòa thân, cũng từng muốn hạ độc để ta trở thành người ngu ngốc." Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.

Viêm Đế lạnh lùng nói: "Không sai, nếu lúc trước nó theo lời ta hạ độcngươi, bây giờ mọi chuyện đã khác. Nó có thể nói những chuyện này vớingươi, có thể thấy nó rất thật lòng."

Hoa Trứ Vũ cười lạnh: "Cả đời này, Thái Thượng Hoàng có thật lòng được nhưvậy không?" Nàng lấy bức họa Tạ hoàng hậu trong tay áo ra, chậm rãi hỏi. "Thái Thượng Hoàng đã từng thật lòng với bà bao giờ chưa?"

Sắc mặt Viêm Đế tái nhợt, đôi mắt ngây dại nhìn vào bức họa, run giọng nói: "Ngươi lấy ở đâu ra bức họa này vậy?"

Rõ ràng, ông ta vô ý kẹp bức họa này vào quyển sách, sau đó không tìm lại được nữa.

"Đưa ta!" Ông vươn tay, khàn giọng nói.

Hoa Trứ Vũ đưa bức họa tới trước mặt ông, lạnh lùng nhìn ông vươn tay vuốtve người trong bức họa, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Nàng đã từng muốn tận tay đâm Viêm Đế, nhưng hôm nay, nàng thương xót nhìnông, tuổi trẻ chinh chiến trên lưng ngựa, giành được thiên hạ thì lạiđánh mất phần tình cảm chân thành của cả đời người. Sự hối hận này, nỗiđau này đã đeo bám ông cả đời, sống không bằng chết.

"Thái Thượng Hoàng cần gì phải bi thương như vậy, nếu không phải ban đầu ngài tự tay giết chết Tạ hoàng hậu, Phượng Ly cần gì phải mai danh ẩn tíchnhiều năm như vậy, ngay cả khi giành được thiên hạ, chàng cũng khôngnguyện ý nhận ông làm phụ hoàng." Hoa Trứ Vũ khẽ nói. Từ sau khi ngheNạp Lan Tuyết kể lại chuyện của Tạ hoàng hậu, nàng có thể đoán cái chếtcủa Tạ hoàng hậu có liên quan tới Viêm Đế, nếu không phải vậy, Cơ Phượng Ly cũng không cần mai danh ẩn tích. Hắn tình nguyện làm phản thần, cũng không nguyện ý làm hoàng tử kế vị một cách danh chính ngôn thuận.

Viêm Đế nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Trứ Vũ,giống như người điên gầm lên: "Làm sao ngươi biết?" Ngay sau đó, ông lại nở nụ cười sầu thảm. "Đúng rồi, ngươi là nữ nhi của Hoa Mục."

"Nói như vậy, chuyện này phụ thân của ta cũng biết, cho nên nhiều năm nay,dù cho ông ấy lập được bao nhiêu công lao, ông cũng không cho phép ôngấy quay về kinh thành? Đợi đến khi bình định Tây Cương, ông mới diệt trừ cả Hoa gia?" Hoa Trứ Vũ hỏi.

"Ngươi sai rồi, ta muốn diệt trừ hắn cũng không phải vì nguyên nhân đó. Mà vìta phát hiện hắn có quan hệ với lũ dư nghiệt tiền triều, chỉ không ngờ,hoàng tử của ta cũng đã bị tráo đổi thành người của tiền triều từ lúcnào." Viêm Đế nheo mắt nói, rõ ràng ông ta đã biết thân phận của HoaMục. "Ta biết ngươi cũng người của Mặc quốc, hôm nay gọi ngươi tới chỉđể nói với ngươi mấy câu. Khi đó Mặc quốc đã mục ruỗng, chiến loạn liêntiếp, dân chúng lầm than. Nếu không phải ta, cũng sẽ có người khác lậtđổ Mặc quốc. Cả đời này, ta đã mất đi người con gái ta yêu nhất, nên tacũng không hy vọng đánh mất cả Phượng Ly. Nếu ngươi thật lòng yêu nó, hi vọng ngươi đừng làm việc cho Hoa Mục."

Hoa Trứ Vũ kinh hãi, không ngờ Viêm Đế lại biết hết tất cả mọi chuyện, nàng nhíu mày nói: "Ông nhầm rồi, tôi không làm việc cho ông ấy."

Viêm Đế chăm chú nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu nàng.Dường như ông đang cân nhắc độ thật giả trong câu nói của nàng, một lúclâu sau mới nói: "Vậy thì tốt. Ngươi về đi, ta muốn nghỉ ngơi.

Hoa Trứ Vũ nhìn ông nâng niu bức họa như thứ quý giá nhất, ánh mắt trànngập vẻ si mê, mang theo bao suy nghĩ phức tạp bước ra khỏi điện.

"Còn một chuyện nữa, ban đầu, đưa ngươi đi Bắc Triều hòa thân không phải chủ ý của Phượng Ly, mà là.... ‘... của Vô Song." Giọng nói trầm thấpcủa Viêm Đế truyền tới.

Hoa Trứ Vũ dừng chân cười khổ. Chuyện này nàng đã sớm đoán ra. Ban đầu,Hoàng Phủ Vô Song rất thích Ôn Uyển, dù là thật hay giả, hắn tuyệt đốikhông cho phép Ôn Uyển tới Bắc Triều hòa thân. Gả nàng đi, vừa hay cóthể ly gián Hoa gia quân với Cơ Phượng Ly.

Trở lại Đào Nguyên Cư, loa kiệu đã chờ ở ngoài cửa, các cung nữ vội vàngthay giá y cho nàng, đội một chiếc mũ phượng hoa lệ lên trên, tỉ mỉtrang điểm thêm một lần nữa rồi dìu nàng ra cửa.

Hoa Trứ Vũ vẫn thấy hơi hoảng hốt, chỉ để mặc cho họ dìu đi.

Bên ngoài, tiếng nhạc vang vọng, náo nhiệt.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, kiệu hoa đã tới trước Càn Khánh điện, loan kiệuhạ xuống đất, tiếng nhạc, tiếng kèn trống tạm ngưng. Trong không gianyên tĩnh chỉ có ba tiếng xé gió, đó là tiếng tân lang bắn tên trừ tà.Rèm che được vén lên, một bàn tay đưa tới trước mặt nàng.

Sau đó là giọng nói trầm ấm của Cơ Phượng Ly truyền tới: "Bảo Nhi, từ nayvề sau, nàng chính là thê tử của ta, sau này, dù sống hay chết, dù họahay phúc, ta sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ nàng. Một đời một kiếp,vĩnh viễn không xa rời........"

Hoa Trứ Vũ run rẩy đặt vào bàn tay kia. Hơi ấm từ đó truyền sang khiến lòng nàng cảm thấy yên ổn.

Mũ phượng trên đầu khiến nàng không nhìn rõ cảnh vật trước mắt, nàng chỉcó thể mặc cho hắn cầm lấy tay mình đi dọc trên thảm đỏ bước vào KhánhAn điện. Nghe theo hiệu lệnh của quan tư lễ, quỳ xuống cử hành nghithức.

"Phu thê giao bái!" Đúng lúc này, tiếng chuông bên ngoài đại điện kêu vang "Đang đang đang đang... ", làm rối loạn cả hôn lễ.

Tám tiếng một, đây là chuông báo tang.

Là quốc tang.

Hoa Trứ Vũ chấn động.

Quốc tang! Ngoài Thái Thượng Hoàng ra thì không còn ai khác nữa. Nàng vừamới đi gặp Viêm Đế, chẳng lẽ, lúc nàng vừa rời đi ông ta cũng đã quythiên?

Hôn lễ hôm nay đúng thật quá bất ngờ! Cũng e không thể tiếp tục hành lễ nữa.

Trong lúc rối loạn, giọng nói của Cơ Phượng Ly đã lấn át tất cả.

"Tiếp tục hành lễ!" Trong giọng nói của hắn không thể hiện rõ tâm tình, cảm xúc.

Tất cả mọi người ngây dại.

Quan tư lễ cố gắng bình tĩnh lại, hô lớn: "Phu thê giao bái!"

"Vương Gia, không thể hành lễ nữa. Thái Thượng Hoàng quy thiên rồi, là do bịám sát mà chết. Cô ta có thể hung thủ, người cuối cùng tới gặp TháiThượng Hoàng chính là cô ta!" Một người bước lên dập đầu liên tục. HoaTrứ Vũ có thể nhận ra, đó là giọng của Thường công công.

Hoa Trứ Vũ tháo khăn voan xuống, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở phía hắn.

Màu giá y đỏ thẫm như lửa, đốt cháy trái tim nàng, đốt cháy vạn vật xung quanh. Lúc này, trong mắt nàng chỉ có hắn.

Đôi mắt sâu thẳm mỹ lệ vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là sâu trong đáy mắt mơ hồ lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Lần cuối gặp nhau là khi hắn say rượu, dây dưa triền miên. Chỉ mới hai ngày không gặp, nàng đã thấy hơi nhớ hắn. Cứ tưởng lần tới gặp nhau ở trongđêm động phòng, nhưng không ngờ lại là lúc này.

"Cơ Phượng Ly, ta không giết ông ấy!" Nàng nhìn vào mắt hắn, thản nhiên nói.

Cơ Phượng Ly không nói gì, hắn cướp lại khăn voan trong tay Hoa Trứ Vũ, phủ lại lên đầu nàng.

"Tiếp tục hành lễ." Hắn nhấn mạnh từng chữ, giống như đã dùng hết sức lực một đời.

"Kết thúc hôn lễ, đưa vào động phòng" Quan tư lễ run giọng hô.

"Vương Gia, ngài không thể bao che cho nghi phạm, Vương Gia, việc này sẽ làmtổn hại luật pháp của Nam Triều!" Ôn Thái Phó đau lòng nói.

"Cho dù là nghi phạm, chẳng lẽ bản vương không được cưới sao? Bản vương cónói sẽ bao che cho nàng sao? Người đâu. " Giọng nói lạnh lùng khiếnngười ta không thể phản kháng "Đưa vương phi vào phòng giam!"

…………

Đại lao hình bộ mang theo mùi ẩm thấp, lạnh lẽo hơn nhiều so với Nội Trừngviện. Dù là ngày hay đêm, quanh năm nơi đây đều mang theo vẻ thâm trầm, u ám như địa ngục. Chưa nhắc tới hình phạt, chỉ cần sống lâu ở một nơi uám như thế này, còn người cũng sẽ buồn bực mà chết.

Hoa Trứ Vũ ngồi trong một góc phòng giam, nghe tiếng nước đọng chảy ventưởng, không rõ cảm xúc lúc này của mình như thế nào. Từ sau hai lần ravào Nội Trừng Viện, Hoa Trứ Vũ không ngờ mình lại có vinh hạnh tới thămđại lao Hình bộ.

Động phòng trong đại lao, chắc cả đời này chỉ có Hoa Trứ Vũ nàng gặp phải!

Nàng khẽ rút trâm phượng, tháo mũ phượng. Tiếng châu ngọc rơi xuống đất phát ra những âm thanh trong trẻo.

Trong nhà giam lạnh lẽo, nàng co đầu gối, cuộn tròn người lại.

Viêm Đế chết sau khi gặp nàng, như vậy, nàng chính là nghi phạm lớn nhất.Còn Cơ Phượng Ly là Nhiếp Chính vương, ít ngày nữa sẽ đăng cơ làm hoàngđế, trong thiên hạ có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. TháiThượng Hoàng băng hà là đả kích không nhỏ với triều đình cũng như NamTriều. Nếu Cơ Phượng Ly không đưa nàng vào đại lao cũng đồng nghĩa hắnđã làm trái luật pháp, sau này không thể cai trị thiên hạ.

Nàng không bất mãn gì chuyện bị giam vào đại lao, nàng chỉ băn khoăng rốtcuộc hắn đang nghĩ gì, hắn có nghĩ Viêm Đế do nàng sát hại hay không?

Nàng nhớ tới ánh mắt hắn khi biết tin Thái Thượng Hoàng băng hà, ánh mắt đầy tuyệt vọng, trái tim nàng cảm thấy rất lạnh.

Nàng biết hắn hận Viêm Đế, nhưng dù sao đó cũng là phụ hoàng của hắn, ông ta bị ám sát, hắn cũng không dễ chịu gì.

Nàng dựa vào bức tường, thầm suy đoán hung thủ là ai.

Không thể nghi ngờ, cái chết của Viêm Đế nhằm giá họa cho nàng. Như vậy,ngoài việc loại bỏ Viêm Đế còn có thể ngăn cản hôn lễ của nàng, cũng cóthể nhân cơ hội diệt trừ nàng, đúng là kế một hòn đá bắn ba con chim.Nàng biết rất nhiều người muốn ngăn cản hôn lễ của nàng, nhưng dám xuống tay với Viêm Đế, thiên hạ này liệu có được mấy người? Thích khách rốtcuộc là ai?

Ôn Uyển? Là cô ta sao? Rất dễ nhận ra, Ôn Uyển không muốn nàng gả cho Cơ Phượng Ly.

Hoa Trứ Vũ ngồi suy nghĩ rất lâu rồi đứng dậy đi lại trong phòng giam, ciềng xích dưới chân không ngừng khua lẻng xẻng.

Nàng nhớ lại cảnh Cơ Phượng Ly dẫn theo Đường Ngọc tới Bắc Triều cứu nàng.Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, nàng lại cảm thấy ấm áp. Còn tối nay, e làhắn không tới được rồi.

Đêm đen như mực, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng kẻng canh tư truyền tới.

Hoa Trứ Vũ tựa vào tường bắt đầu vận công, từ sau khi bị Hoàng Phủ Vô Songphế bỏ nội lực, nàng không dám lười biếng việc luyện tập, dù không thểkhôi phục hoàn toàn những cũng chậm rãi tăng cường hơn.

Chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Hoa Trứ Vũ cảnh giác đứng dậy, cửaphòng mở ra, một bóng đen nhẹ nhàng lẻn vào. Hoa Trứ Vũ chỉ có thể nhìnthấy hắn mặc một bộ quần áo màu đen, khăn đen che mặt màu đen, thứ lộ ra chỉ có một đôi mắt đen sắc bén. Nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, hắn hạ thấp giọng nói: "Bảo cô nương, ta tới cứu cô, hãy mau theo ta rời khỏi đây, đã cóngười ở ngoài tiếp ứng rồi."

"Ngươi là ai? Vì sao lại tới cứu ta?" Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi. Không biết người đến là ai, sao nàng dám tùy tiện tùy rời đi.

"Chúng ta phụng mệnh tới làm việc, bây giờ không phải lúc nói chuyện, đợi ra ngoài hãy nói." Người áo đen trầm giọng.

"Ta không đi." Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói ra. Nếu như nàng vượt ngục cũng đồng nghĩa với nàng thừa nhận mình đã sát hại Viêm Đế. Nàng tin Cơ Phượng Ly sẽ tra ra hung thủ, trả lại trong sạch cho nàng. "Các ngươi mau đi đi,xông vào đại lao Hình bộ, hậu quả rất nghiêm trọng!" Nàng không biếtnhững người này do ai phái tới, dám xông vào Thiên Lao, lá gan thậtkhông nhỏ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv