Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 109



Quả thật lần đại chiến này Hoa Trứ Vũ đã lập công không nhỏ, nếu không cónàng dẫn Hổ doanh lẻn ra sau Bắc Triều, trận chiến này không thể kếtthúc nhanh như vậy. Nhưng Hoa Trứ Vũ cũng đã làm trái quân quy, vì việckhông nghe theo hiệu lệnh của nàng đã làm trận pháp không thể phát huyhết tác dụng, không những giúp Tiêu Dận cướp được Ôn Uyển đi, mà còngiúp đa số Bắc quân rút lui bình yên.

Hoa Trứ Vũ từng làm tướng quân, đương nhiên nàng biết việc làm trái quânquy là sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, dù mọi người muốn phạt nàng, nàngcũng không dám có một câu oán hận. Nhưng nếu là lời đề nghị từ miệng CơPhượng Ly, nàng lại cảm thấy bất bình.

Các tướng lĩnh cũng biết Hoa Trứ Vũ đã phạm vào quân quy, nhưng không có ai dám mở miệng cầu xin. Cũng không ngờ, Tướng gia lại đột nhiên đưa ralời đề nghị này.

“Tướng gia, lần này Bảo thống lĩnh đã lập công lớn, ba mươi quân côn này hãyđể bản thống lĩnh chịu thay!” Một thống lĩnh tiến lên, quỳ xuống nói.

“Để thuộc hạ chịu thay ngài!” Một thống lĩnh khác cũng tiến lên nói.

Đây là hai người đã từng đồng sinh cộng tử với Hoa Trứ Vũ trên chiến trường, họ không đành lòng nhìn Hoa Trứ Vũ chịu phạt.

“Bảo thống lĩnh không chịu nổi ba mươi quân côn này sao?” Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói, khu trại yên tĩnh như bị đóng băng.

Hoa Trứ Vũ nghiêm giọng nói: “Các ngươi không cần làm như vậy, ta vẫn đủsức tiếp nhận ba mươi quân côn này!” Nàng đi tới trước. “Mong tướng quân hạ quân lệnh!”

Vương Dục do dự nhíu mày, ông đưa mắt Cơ Phượng Ly, chậm rãi nói: “Tướng gia, vẫn nên là ngài hạ lệnh đi!”

Cơ Phượng Ly cúi đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, một đôi mắt đen sâu thẳm không thấyđáy, một gương mặt tuấn tú bao phủ sương lạnh. Không khí trong trại trởnên nặng nề, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi thốt ra ba chữ: “Bảo thống lĩnh!”

“Có!” Hoa Trứ Vũ ôm quyền quỳ một gối xuống, giọng nói thản nhiên, bình tĩnh.

“Bảo thống lĩnh làm trái quân lệnh gây nhiễu loạn quân tâm, đáng lẽ phải xửlý theo phép quân. Nhưng niệm hắn đã dẫn Hổ doanh tập kích doanh trạiBắc quân, lập công lớn. Cho nên, tội lớn có thể miễn, tội nhỏ khó tha.”Cơ Phượng Ly thản nhiên nói, nói xong, hắn trầm ngâm một chút. “Ba mươiquân côn có thể bỏ qua, nhưng nhất định phải thị chúng hai ngày để rănđe”.

Cuối cùng nàng cũng không tránh khỏi việc bị trừng phạt! Dù gì đây cũng làmức phạt nhẹ nhất, đối với một nam nhân luyện võ không tính là gì. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, tuy nói là chỉ có ba mươi quân côn vẫnkhiến nàng khó tiếp nhận.

“Mạt tướng cam nguyện bị phạt!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu, thản nhiên nói.

Cơ Phượng Ly phất tay áo đứng dậy, hắn đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, ánhmắt thâm thúy khẽ lướt qua nàng rồi lại nhìn về phía Vương Dục, chắp tay bước ra ngoài.

Vương Dục và những tướng lĩnh khác khẽ thở dài một hơi, hai thống lĩnh cầuxin cho Hoa Trứ Vũ cũng đi tới cười nói: “Cuối cùng cũng được miễn bamươi quân côn, dáng vẻ vừa rồi của Tướng gia thật khiến người ta sợhãi.”

Vương Dục khẽ ho một tiếng, quát lớn: “Còn không mau hành hình!” Lập tức cóhai cái binh sĩ đi vào trong dẫn Hoa Trứ Vũ ra ngoài, cột nàng vào cọcgỗ bên ngoài trại trung quân.

Hoa Trứ Vũ trải qua một đêm đi đường liên tục qua Đông Yến vòng về BắcTriều, sau lại tham gia đại chiến với quân Bắc Triều, mới vừa rồi cònđứng đợi bên ngoài trại Cẩm Sắc hồi lâu, lúc này mới cảm nhận được sựđau xót từ những vết thương toàn thân, đúng là rất đau. Hoa Trứ Vũ cảmthấy mình vẫn còn may mắn vì không bị phạt đánh ba mươi quân côn, đếnbản thân nàng cũng không rõ mình có thể chịu được quân côn trong tìnhcảnh này hay không. Càng may mắn bây giờ không phải mùa hè, nếu không,bị phơi nắng hai ngày, nàng không chết cũng sống dở chết dở.

Hoa Trứ Vũ bị trói ở đây vẫn có binh sĩ Hổ doanh tới thăm nom nàng. Mấyngày vừa qua, Hoa Trứ Vũ đã trở thành tấm gương xung phong liều chếtgiết địch của các binh sĩ, còn hướng dẫn Hổ doanh tập luyện trận pháp,trên chiến trường còn liều mình che chở cho thuộc hạ, những binh sĩ nàyđã sớm thuần phục Hoa Trứ Vũ. Tuy bọn họ không hiểu vì sao nàng lại làmtrái quân quy, nhưng bọn họ vẫn kính trọng nàng như cũ.

Vừa từ chiến trường về Hoa Trứ Vũ đã đứng đợi bên ngoài trại Cẩm Sắc, chưakịp dùng bữa, chỉ một lát sau nàng đã có cảm giác miệng lưỡi khô khốc,bụng khẽ reo lên. Một giáo úy Hổ doanh lặng lẽ mang nước tới cho nàng,nhưng Hoa Trứ Vũ chỉ dám uống mấy ngụm, nàng đang bị trói thế này, nếuuống nhiều chẳng may buồn đi nhà xí cũng không tiện.

Thời tiết biến đổi khó lường, đến giữa trưa ngày hôm sau, gió Bắc bắt đầu thổi mạnh.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy trên trán có mấy giọt nước lạnh, ngẩng đầu nhìn lêntrời, nàng chỉ thấy mây trắng che kín trời, thì ra là tuyết đầu mùa. Bắt đầu là những hạt tuyết nhỏ tinh tế, vì rất nhỏ nên vừa chạm đất đã bịnhiệt độ dưới mặt đất hòa tan hóa thành chấm nước li ti. Dần dần, tuyếtcàng rơi càng lớn, hạt tuyết dần biến thành những bông tuyết hình lụcgiác, giống như một cánh bướm màu trắng bay lượn trong không trung. Nàng ngẩng mặt lên, mặc cho tuyết rơi xuống người nàng, rơi xuống mặt nàng,rơi vào tận đáy lòng nàng.

Trận tuyết đầu mùa bất ngờ.

Chỉ một lát sau người nàng đã phủ một lớp tuyết mỏng. Nàng cúi đầu nhìn lớp tuyết trắng đã sớm thay thế mặt đất. Khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, HoaTrứ Vũ không nhịn được khẽ run lên, hai hàng răng va vào nhau. Nàng chỉđành vận chân khí ngăn hàn khí xâm nhập.

Có binh sĩ Hổ doanh cầm vải che mưa khoác lên người Hoa Trứ Vũ rồi đi vàotrong cầu xin Vương Dục thả Hoa Trứ Vũ ra. Vương Dục cũng không muốnnhìn nàng chịu phạt như vậy, nhưng quân lệnh đã hạ không thể nói thu hồi là thu hồi.

Gió tuyết thổi càng lúc càng mãnh liệt, lạnh, mệt, đói, miệng vết thương trở nên vô cùng đau đớn.

Hoa Trứ Vũ định phá dây trói. Dù gì nàng cũng từng làm trái quân quy mộtlần, thêm một lần nữa thì sao, nàng không định chết ở chỗ này.

Đang định dùng lực, chợt có tiếng bước chân khẽ đi về phía này, nàng nheomắt nhìn lại, một đôi màu giày quan màu đen chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt. Từng bước một chậm rãi, mãi đến khi đứng cách nàng mười bước chânmới dừng lại.

“Tướng gia tới đây làm gì? Chẳng lẽ là đến xem mạt tướng bị đông chết thế nàoư?” Vừa nhìn thấy Cơ Phượng Ly, mọi cảm giác lạnh, mệt, đau đớn dườngnhư biến mất, trong cơ thể chỉ còn tồn tại cảm giác chiến đấu quậtcường.

Nàng định mỉm cười, nhưng không biết do khuôn mặt bị lạnh tới đông cứng lạihay vì lý do mà nàng không cười nổi. Nàng chỉ có thể ngước hai hàng lông mi nhiễm tuyết trắng, thản nhiên nhìn về phía Cơ Phượng Ly.

Hắn mặc một chiếc áo choàng lông cừu màu trắng, dáng người cao gầy đứnglẳng lặng trong tuyết. Hắn không trả lời mà chỉ yên tĩnh nhìn nàng, ánhmắt thâm sâu như biển, còn mang theo tình cảm phức tạp khiến nàng khôngthể hiểu nổi. Ánh mắt này như muốn cướp mất hồn phách con người, khiếnngười ta hít thở không thông.

Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình, trong lòng nàng dâng lên cảm giác bối rối khó hiểu, không biết nên để tay chân thế nào cho đúng.

Hắn không nói gì mà rút chiết phiến trong tay áo ra, chiết phiến xòe cánh bay về phía Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ kinh hãi, Cơ Phượng Ly muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ, hắn muốn giết nàng?

Chiết phiến lượn vòng trong không trung tạo ra cơn lốc nhỏ cuốn những bôngtuyết xoay lượn vòng, vô cùng xinh đẹp. Dây thừng đang trói người nàngvào cột đã bị nó đánh đứt thành từng đoạn.

Cơ Phượng Ly thu chiết phiến về tay, bỗng nhiên hắn cởi chiếc áo lông cừu màu tuyết khoác lên người Hoa Trứ Vũ.

Áo lông cừu làm từ da cáo mang theo thân nhiệt của Cơ Phượng Ly bao phủ lấy nàng.

Cảm giác ấm áp này giống như sự dịu dàng nàng tìm kiếm trong những giấc mơtừ rất lâu, đó là cảm giác kỳ diệu khiến người ta không muốn rời xa.

Nhưng Hoa Trứ Vũ lại khẽ cười, ý cười tràn từ khóe môi lan đến đuôi mắt, nhìn qua vô cùng rạng rỡ nhưng cũng vô cùng băng giá.

Cơ Phượng Ly không nói năng gì tới cắt dây thừng, còn khoác áo cho nàng, chuyện này có nghĩa là gì? Hắn bố thí nàng?

“Ngươi có thể trở về trại của mình!” Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

“Ta không cần đồ của ngươi!” Hoa Trứ Vũ vung tay lên, chiếc áo lông cừu bay lượn một vòng trong không trung rồi rơi xuống đất.

Cơ Phượng Ly đứng cách một vị trí khá xa, quay lại lẳng lặng nhìn nàng.

Trời đất yên tĩnh, một thế giới trắng xoá của những bông tuyết không ngừng rơi xuống.

Hắn im lặng!

Nàng cũng lặng im!

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất không một tiếng động.

Dáng người cao lớn của hắn như đang hòa tan vào trong khung trời tuyết bay trắng xóa.

Cơn gió gào thét hắt vào mặt lạnh lẽo, còn gương mặt của Hoa Trứ Vũ đã sớmchết lặng không còn cảm giác. Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà đãquên mình vừa bị trói hơn hai canh giờ, đùi nàng tê dại, hai chân mềmnhũn ngã nhào trong tuyết.

Cơ Phượng Ly vội vàng bước tới đỡ nàng, nhưng tựa như vừa nghĩ ra chuyệngì đó, hắn lập tức thu tay lại. Hắn hoảng hốt quay người rời đi, ngay cả chiếc áo lông cừu rơi trên tuyết cũng không buồn nhặt lên.

Hoa Trứ Vũ thấy hắn định rời đi, nàng vội vàng chống người dậy, hỏi: “Nàngđâu, nàng đã tỉnh lại chưa?” Thời gian lâu như vậy chắc chắn Cẩm Sắc đãtỉnh lại! Chỉ cần nàng ấy không có việc gì, nàng mới có thể an tâm.

Cơ Phượng Ly đột nhiên dừng bước, hắn đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng bừng như thiêu đốt.

“Ngươi thích Dung Tứ sao?” Giọng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng như tuyết bay đầy trời.

Hoa Trứ Vũ giật mình.

Hắn không hỏi nàng quen Cẩm Sắc hay vì sao quen Cẩm Sắc, mà hắn lại hỏi nàng có thích Cẩm Sắc hay không!

Nàng biết, khi ở trên chiến trường, hắn đã nhận ra nàng bất chấp quân lệnhchạy tới Bắc quân là để cứu Cẩm Sắc. Loại người xảo quyệt như hắn sao có thể nghĩ nàng và Cẩm Sắc chỉ là người dưng nước lã? Chắc chắn đã chorằng nàng có lòng ái mộ Cẩm Sắc.

Nàng không biết vì sao Cẩm Sắc lại ở bên cạnh Cơ Phượng Ly, nàng cũng khôngbiết Cơ Phượng Ly có biết thân phận của Cẩm Sắc hay không, nàng phải trả lời vấn đề này như thế nào? Nếu nàng nói không biết, chỉ sợ hắn sẽkhông tin!

Nhưng bông tuyết rơi xuống mặt lạnh lẽo, Hoa Trứ Vũ chỉ có cảm giác mơ hồ.

Gió bắc gào thét, hắn lẳng lặng đứng đó chờ câu trả lời của nàng.

Cuối cùng, nàng chỉ khẽ cười nói, nói: “Ta thích nàng!” Đương nhiên, nàng rất thích Cẩm Sắc.

“Vì sao?” Cánh tay nàng bị Cơ Phượng Ly nắm chặt lấy, giọng nói của hắn lạnh lẽo mà nặng nề.

Vì sao? Hắn còn có thể hỏi vì sao sao?

Hoa Trứ Vũ bật cười, nàng lạnh lùng nhìn Cơ Phượng Ly: “Ta đã từng nói, ta không phải người đoạn tụ!”

Cơ Phượng Ly giống như người bị bỏng vội vàng buông tay Hoa Trứ Vũ ra.

Tuyết bay đầy trời lộ ra gương mặt trắng bệch như tuyết của hắn, hắn khẽnhếch môi cười, nụ cười giá lạnh như được chạm khắc từ băng tuyết, cựclạnh, cực giá.

Hay cho câu ta không phải là người đoạn tụ!

Cơ Phượng Ly nhìn Hoa Trứ Vũ, toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt u ám đầy bi thương.

Người kia nói hắn không phải đoạn tụ, nhưng người kia lại đi trêu chọc hắn......

Trong nháy mắt, hắn có cảm giác xúc động muốn bóp cổ Hoa Trứ Vũ.

Đột nhiên Cơ Phượng Ly xoay người rời đi.

“Nàng đã tỉnh chưa?” Hoa Trứ Vũ gắng hỏi bao lâu, vậy mà hắn không nói cho nàng.

“Đừng quên ngươi chưa hoàn thành việc trừng phạt. Sửa thành cấm túc hai ngày!” Cơ Phượng Ly sẵng giọng nói.

Hai ngày cũng không quá dài. Hai ngày này Hoa Trứ Vũ chỉ dành cho việc ngủnghỉ. Mãi tới ngày thứ ba, nàng mới vội vàng chạy ra ngoài đi tìm CẩmSắc.

Lúc này những thị vệ giữ cửa không ngăn nàng lại nữa, họ chỉ vào trong bẩm báo, truyền nàng đi vào.

Trại của Cẩm Sắc, mành cuốn châu ngọc, bàn trang điểm gương đồng, màn chelụa là được bố trí vô cùng thanh nhã, mang theo phong cách nữ nhi. Điềunày khiến cho người sống trong trại nam nhân lâu ngày như Hoa Trứ Vũ cảm thấy không kịp thích ứng.

Trong trại ngập đầy vị thuốc vừa đắng vừa chát. Bên trong có một chiếc giường che khuất bởi màn che bằng lụa, Cơ Phượng Ly đang ngồi bên cạnh giườngnói gì đó. Khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ tiến vào, hắn liền nhíu mày đứng dậy nói: “Lui xuống hết đi!” Một thị nữ đang bưng thuốc ngạc nhiên mở tomắt vội vàng thi lễ với Cơ Phượng Ly rồi lui xuống.

Cơ Phượng Ly phất tay áo đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, thản nhiên nói:“Ngươi có thể gặp nàng, nhưng chỉ được một lần duy nhất. Sau này nàng sẽ trở thành phu nhân của bản tướng, các ngươi không được phép gặp mặtnhau nữa.”

Hắn thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, trong con ngươi màu đen thâm thúy ngập tràn cảm giác tĩnh mịch, hắn nói xong liền bước nhanh ra ngoài.

Trong nháy mắt, cả căn trại trở nên yên tĩnh.

Hoa Trứ Vũ đứng ngây người một lúc mới bước tới trước giường, vén những tấm màn lụa màu đỏ lên.

Người ngồi trên giường đang tựa vào tấm chăn gấm gấp gọn gàng, mái tóc thảdài cài một cây trâm ngọc, gương mặt tuy tái nhợt vì mất máu, nhưng khísắc lại rất tốt.

Nàng ngước mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, cả người liền cứng đờ.

“Tiểu thư?” Cẩm Sắc mở to hai mắt, không dám tin nhìn Hoa Trứ Vũ.“Người...... Người vẫn còn sống sao? Người thật sự còn sống sao?” CẩmSắc khẽ cử động vươn tay bắt lấy cánh tay Hoa Trứ Vũ.

“Cẩm Sắc!” Hoa Trứ Vũ rưng rưng gật đầu. “Chúng ta đều còn sống, thật tốt quá!”

Hai người ôm chầm lấy nhau, những giọt lệ hạnh phúc rơi xuống. Hai ngườikhông nghĩ lúc sinh thời còn có thể gặp lại đối phương. Ai cũng nghĩ đối phương không còn ở trên nhân thế nữa, cũng càng không ngờ sẽ gặp lạinhau trong hoàn cảnh này.

“Tiểu thư, vì sao người lại cải trang thành thế này, chẳng lẽ người vẫn luôn ở trong quân doanh? Người chính là người Tướng gia nói, chính là ngườihôm qua cứu nô tỳ trở về?” Cẩm Sắc gạt đi nước mắt trên mặt, nghi ngờhỏi.

“Một lời khó nói hết, Cẩm Sắc, muội nói cho ta biết, sao muội lại ở đây, sao lại ở bên cạnh Cơ Phượng Ly? Còn trở thành Dung Tứ?” Hoa Trứ Vũ khẽhỏi.

“Là Tướng gia đã cứu nô tỳ. Đêm đó, nô tỳ......” Cẩm Sắc vừa mở miệng, đôimắt lại ửng đỏ. “Đêm đó, mấy người kia muốn nô tỳ, nhưng nô tỳ liều chết chống cự nên đã bị thương rất nặng, trong lúc hấp hối thấy mình sắpkhông giữ nổi sự trong sạch, thì thấy một bóng người màu trắng xuấthiện, sau đó nô tỳ liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại đã là chuyệncủa mười ngày sau, mà nô tỳ cũng đã từ núi Liên Ngọc về tới Nam Triều.Nô tỳ nghe các nha hoàn nói Hoa tiểu thư hòa thân bị ám sát, vì vậy màNam Triều đã đại chiến với Bắc Triều. Khi đó, nô tỳ nghĩ tiểu thư đã qua đời.”

Hoa Trứ Vũ nắm tay Cẩm Sắc, nàng cũng đã nghĩ Cẩm Sắc bỏ mình nơi hoang dã. Hoàn cảnh nguy hiểm hôm đó, nhiều lúc nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi. Vậy mà không ngờ, cả hai người đều tránh được một kiếp nạn.

“Lúc ấy, nô tỳ hận Cơ Phượng Ly thấu xương, mà bọn họ lại coi nô tỳ là tiểu thư, nô tỳ đã tương kế tựu kế nói mình là tiểu thư... bọn họ cho nô tỳ một thân phận mới --- Dung Tứ, để nô tỳ ở lại bên cạnh họ. Nô tỳ muốn điều tra chuyện này, nhưng không ngờ, việc này khôngphải do Tướng gia gây ra. Tiểu thư, Tướng gia là một người tốt, cũng làmột vị quan tốt.”

“Sao muội biết được, muội đã điều tra được những gì?” Hoa Trứ Vũ nghiêm túc hỏi.

“Tiểu thư, Tướng gia là bất đắc dĩ. Ngài ấy chưa bao giờ có ý muốn làm tổnthương tiểu thư. Chén rượu đêm động phòng do ngài ấy hạ thuốc, nhưng độc lại do Viêm Đế ban cho, vì ông ta sợ tiểu thư chống cự không chịu đihòa thân. Nô tỳ không biết Viêm Đế dùng loại độc nào, nhưng nô tỳ chắcchắn đó là một loại thuốc độc mãn tính. Còn độc Tướng gia cho tiểu thưuống trong rượu hợp cẩn là chất độc ngài ấy đã tráo đổi. Đó là chất độcdo Đường Ngọc chế ra, Tướng gia nói chỉ cần uống một chén rượu thì chấtđộc có thể hóa giải. Khi ngài ấy cứu nô tỳ về, đã đinh ninh nô tỳ đượcgiải độc từ trước đó.” Cẩm Sắc khẽ nói.

Hoa Trứ Vũ trầm tư, đúng là khi nàng uống rượu từ túi rượu của Tiêu Dận,chất độc đã được hóa giải. Lúc đó nàng còn nghi ngờ, thì ra, thuốc giảiđúng là rượu. Nếu như trên đường hòa thân nàng uống rượu, có phải mọichuyện sẽ khác? Trong lòng Hoa Trứ Vũ như dậy sóng, trải qua một lúc lâu nàng mới bình tĩnh trở lại, nheo mắt nói: “Ngay cả khi hắn là ngườitốt, nhưng cũng không thể chứng minh thảm án Hoa gia không có liên quantới hắn. Quan trường hiểm ác, hắn còn trẻ như vậy đã là Tả tướng, tayhắn đã nhuốm máu tươi của biết bao người. Sợ là tâm cơ và thủ đoạn củahắn, cả hai ta đều không đối phó nổi. Cẩm Sắc, những gì muội biết đềuxuất phát từ miệng hắn, muội không nên dễ dàng tin tưởng hắn!”

“Nhưng tiểu thư, sự thật ngài ấy đã cứu nô tỳ! Ngài ấy hoàn toàn không biếtNam Triều lấy chúng ta làm vật hy sinh, nên mới bỏ qua. Nhưng sau khibiết được, ngài ấy đã chạy suốt ngày đêm, tự mình tới cứu nô tỳ trongtay đám người kia. Lúc ấy nô tỳ đã hôn mê, nói cách khác, ngài ấy đã cứu tiểu thư một mạng.” Cẩm Sắc vội vàng nói, vì sợ Hoa Trứ Vũ không tinnên nói rất nhanh, sau đó ho khan, thở gấp.

Hoa Trứ Vũ khẽ vuốt lưng Cẩm Sắc, lo lắng hỏi: “Vết thương thế nào, còn đau không, có di chứng gì không?”

Cẩm Sắc gật đầu, cười nói: “Nô tỳ không sao, nghe nói có một vị tướng trẻtuổi liều chết cứu nô tỳ trở về, nô tỳ còn mơ hồ không biết là ai, không ngờ người đó lại là tiểu thư. Nghe nói, Tướng gia còn mới phạt tiểu thư vì tội làm trái quân lệnh, đợi lát nữa nô tỳ sẽ nói với Tướng gia,người mới là Hoa tiểu thư thật!”

Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói: “Cẩm Sắc, không được làm như vậy! Sau này muội vẫn là Hoa tiểu thư, ta chỉ là một thống lĩnh trong quân doanh.”

Tuy Cơ Phượng Ly đã bắt đầu hoài nghi nàng chính là Doanh Sơ Tà. Nhưng dùbị bại lộ thân phận Doanh Sơ Tà, nàng cũng không muộn bị bại lộ thânphận Hoa Trứ Vũ. Nàng không muốn cho Cơ Phượng Ly biết nàng là nữ, vĩnhviễn không bao giờ biết!

“Cẩm Sắc, sát thủ đuổi giết chúng ta ở núi Liên Ngọc ngày đó, muội có biết là do ai phái tới không?”

Hoa Trứ Vũ hỏi.

“Chắc chắn là do Viêm Đế phái đi!” Cẩm Sắc khẽ nói.

Hoa Trứ Vũ lắc đầu.

Viêm Đế rất có khả năng, nhưng không nhất định là ông ta. Tuy Cơ Phượng Lyđã cứu Cẩm Sắc, nhưng cũng không thể chứng minh những người kia khôngphải do hắn phái tới?

“Cẩm Sắc, sau này đừng xưng hô nô tỳ nữa, chúng ta là tỷ muội. Hơn nữa, CẩmSắc à, muội còn nhớ sợi dây chuyền muội đưa ta ngày đó không?” Hoa TrứVũ đột nhiên thở dài nói.

Cẩm Sắc mở to mắt, hỏi: “Tiểu thư, chẳng lẽ, người tìm được người thân của muội rồi sao?”

Hoa Trứ Vũ gật đầu, nếu nàng nhận ra Cẩm Sắc sớm hơn thìCẩm Sắc sẽ không bị thương.

Cẩm Sắc nắm lấy tay Hoa Trứ Vũ, khóe môi run run, ánh mắt mong chờ: “Tiểu thư, người thân... của muội ở đâu?”

Hoa Trứ Vũ vỗ vỗ bàn tay Cẩm Sắc, chậm rãi nói: “Sợi dây chuyền kia hiệnđang ở trong tay Bắc Đế Tiêu Dận, hắn nói đó là vật tùy thân của muộimuội thất lạc từ nhỏ của hắn. Muội muội của hắn là công chúa Trác Nhã,Cẩm Sắc, muội chính là công chúa Bắc Triều!”

Cẩm Sắc ôm miệng không dám tin. Bắc Triều! Công chúa! Nàng có nằm mơ cũngkhông bao giờ nghĩ mình chính là công chúa Bắc Triều. Từ nhỏ nàng đãsống ở Nam Triều, trong lòng nàng, Bắc Triều chính là quốc gia đối địch. Hiện tại, nàng còn đang viện trợ lương thảo giúp đỡ Nam Triều tấn côngquốc gia của mình.

Hoa Trứ Vũ nhìn gương mặt buồn rầu của Cẩm Sắc, trong lòng nàng cũng cảmthấy chua chát. Nàng hiểu thân phận này sẽ khiến Cẩm Sắc khổ sở tới mứcnào, dù sao, nàng vừa mới bị binh sĩ Bắc Triều đánh trọng thương, còn bị Tiêu Dận dùng làm con tin khống chế Nam Triều, trong tình cảnh bất lực, nàng còn bị Đạt Kì xé rách quần áo, thiếu chút nữa là bị người khác làm nhục. Tuy từ nhỏ Cẩm Sắc đã rất kiên cường, nhưng dù gì nàng cũng là nữ nhân, hai lần đối mặt với những chuyện như vậy, chắc hẳn nàng cũng thấy khó chấp nhận.

Nhưng nàng cũng không thể giấu diếm. Cẩm Sắc có quyền biết về thân thế của mình.

“Ta biết muội nghe xong sẽ thấy khổ sở, nhưng chiến tranh không phải sailầm của muội. Trải qua trận chiến này, ta nghĩ Nam Triều và Bắc Triều sẽ hòa bình thêm được vài năm. Nếu muội muốn ở lại Nam Triều, ta sẽ khôngtiết lộ thân thế của muội ra ngoài.” Hoa Trứ Vũ lo lắng nói.

Cẩm Sắc gật đầu, trong mắt vẫn còn lệ quang mỉm cười: “Thật ra muội rấtvui, cám ơn tiểu thư đã giúp muội tìm được người thân. Chỉ là muội rấtkinh ngạc, muội không ngờ mình là người Bắc Triều, muội không nhớ rõnhững chuyện trước đây. Muội vẫn luôn nghĩ mình là người Nam Triều.”

Hoa Trứ Vũ chua xót cười. “Khi nào có cơ hội hãy quay về Bắc Triều gặp đạica muội. Nếu hắn biết muội là muội muội của hắn, nhất định sẽ rất yêuthương muội. Trước đây, hắn từng nghĩ ta là muội muội của hắn, hắn đốivới ta vô cùng tốt!”

“Thật vậy sao? Người kia là người như thế nào? Tiểu thư, không phải người đã thích hắn ta chứ?” Cẩm Sắc đột nhiên cười hỏi.

Hoa Trứ Vũ ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào cho đúng.

Nàng cười chỉ vào trán Cẩm Sắc: “Muội thích Cơ Phượng Ly từ khi nào vậy!”

“Muội!” Gương mặt tái nhợt của Cẩm Sắc chợt đỏ bừng lên. “Trước kia khi còn ở Vũ Đô, muội từng nhìn thấy ngài ấy.”

Hoa Trứ Vũ nhìn Cẩm Sắc đỏ mặt, trong lòng của cảm giác nặng nề.

Thì ra Cẩm Sắc đã thích Cơ Phượng Ly từ lâu. Khi nàng còn ở Hoa phủ vẫnluôn giả dạng thân phận Hoa Trứ Vũ. Khi đó, Tả tướng Cơ Phượng Ly vẫn là người tình số một của các thiếu nữ hoài xuân Vũ Đô. Chắc là khi đó CẩmSắc đã đem lòng mến mộ hắn. Nói như vậy, ngày đó Cơ Phượng Ly đồng ý tứhôn, có thể do hắn đã từng nhìn thấy Cẩm Sắc, nếu không sao hắn có thểđáp ứng hôn sự này. Nói như vậy, Cơ Phượng Ly và Cẩm Sắc, hai người bọnhọ mới là lưỡng tình tương duyệt?

Thì ra nói đi nói lại, bản thân nàng mới là người ngoài cuộc!

“Tiểu thư, người...... thích Tướng gia sao?” Cẩm Sắc do dự hỏi.

Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười: “Sao lại như vậy được, ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn, lần trước đồng ý gả cho hắn cũng bởi vì Viêm Đế tứ hôn. Trải quabao nhiêu chuyện như vậy, ta hận hắn còn không kịp, sao ta có thể thíchhắn được!”

Cẩm Sắc thở dài một hơi: “Dù tiểu thư có thích Tướng gia hay không, muộicũng không thể tái giá với ngài ấy! Tiểu thư, nói thế nào, ngài ấy cũngtừng là phu quân của người!”

Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười: “Cẩm Sắc, việc hôn nhân của muội phải do muộitự quyết định, nếu muội muốn gả thì cứ gả, không muốn gả thì đừng gả,không cần phải băn khoăn về ta.”

“Tiểu thư...... Muội......” Cẩm Sắc run rẩy nắm lấy tay Hoa Trứ Vũ, hiển nhiên, nàng ta cũng đang kích động vô cùng.

“Cẩm Sắc, thân phận của ta chưa thể tiết lộ vào thời điểm này, ta còn phảitiếp tục điều tra rất nhiều chuyện. Cho nên, nếu muội vẫn muốn làm Hoatiểu thư thì tiếp tục làm đi. Còn nếu muốn quay về Bắc Triều thì quay về Bắc Triều. Cẩm Sắc, muội vì ta mà suýt đánh mất tính mạng của mình, sau này không cần phải vất vả vì ta nữa.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói, nàng hơi dừng một lát mới nói thêm. “Chuyện giữa hai chúng ta không được kể lạivới Cơ Phượng Ly, muội chỉ có thể nói trước đây chúng ta từng quennhau.”

“Muội...... Được......” Cẩm Sắc chậm rãi gật đầu. “Nhưng tiểu thư, như vậy người sẽ phải chịu khổ!”

Hoa Trứ Vũ khẽ cười: “Sao ta có thể chịu khổ, ta ở trong quân doanh rấttốt, có rất nhiều huynh đệ vào sinh ra tử. Hai ngày trước Cơ Phượng Lyđịnh phạt ta mà còn có mấy huynh đệ đứng ra muốn thay ta chịu phạt.Ngươi đừng nghĩ nhiều, nào, để ta giúp muội uống thuốc!”

Hoa Trứ Vũ bưng chén thuốc trên bàn lên, múc một thìa đưa đến bên môi Cẩm Sắc.

Đúng lúc này, cửa trại mở ra, Cơ Phượng Ly nghiêm nghị bước vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv