Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 105



Đêm tối vô cùng yên tĩnh.

Trong trại im ắng không một tiếng động, ngoại trừ......tiếng Cơ Phượng Ly thở dốc.

Tiếng thở dốc của hắn, khi thì dồn dập lúc thì trầm lặng phóng đại bên tai nàng, khiến nàng nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Dường như Hoa Trứ Vũ có thể thông qua tiếng thở dốc của hắn mà đoán ra mức độ thuốc phát tác. Nàng nghe thấy hô hấp của hắn càng lúc càng nặng nề,lúc đó, trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Bỗng nhiên, có mùi máu tươi quanh quẩn trong không khí, nàng nhìn thấy CơPhượng Ly đang cắn rách cổ tay mình, duy trì sự tỉnh táo.

Sự căng thẳng trong lòng trùng xuống, nàng còn nghĩ đêm nay có thể bảo vệsự trong sạch của mình. Rõ ràng là Cơ Phượng Ly không muốn chạm vàonàng, tuy nàng chưa bao giờ bắt gặp hắn hoan ái với nữ nhân khác, cũngkhông biết vì sao hắn phải kìm hãm bản thân. Nhưng lúc này nàng lại cảmthấy may mắn. Ít ra, nàng vẫn còn đường thoát.

Chỉ là Hoa Trứ Vũ đã vui mừng quá sớm, sau khi Cơ Phượng Ly tự cắn cổ taymình cũng không thể ngăn được sự công kích của thuốc, hơi thở của hắncàng lúc càng nặng nề, dồn dập.

Trong bóng tối, nàng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nam nhân chậm rãi đè xuống phía nàng.

Càng lúc càng gần.

Mãi đến khi khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.

Mãi đến khi, hai cơ thể gần sát lại nhau.

Mãi đến khi, hơi thở nóng rực như lửa của hắn phả lên mặt nàng, khiến nàng cảm thấy bỏng rát.

Không chỉ có gương mặt nóng bừng, mà sâu trong nội tâm nàng, vết sẹo tuyệtvọng, bi thương lại nứt toác, không ngừng có máu chảy ra ngoài......

Hắn bắt đầu cởi quần áo của nàng, nhưng dường như hắn không có đủ kiênnhẫn, chỉ thấy hắn đưa tay về chỗ nào, quần áo ở khu vực đó đó bị xévụn, thân thể tuyết trắng của nàng liền hiện lên trong màn đêm u ám.

Lạnh quá!

Thân thể lạnh, lòng của nàng càng lạnh hơn, cảm giác này giống như người bịném vào vùng không gian vắng vẻ, hiu quạnh đầy tuyết, không hề có sự ấmáp để nàng nương tựa.

Ngày đó, khi nàng ngồi trên kiệu hoa đi tới Tướng phủ, khi nàng đội khănvoan ngồi chờ hắn trên giường hỉ, vào thời điểm đó, nàng tính giao bảnthân mình lại cho hắn! Nhưng số phận trêu người, trải qua bao nhiêuchuyện khiến nàng càng thêm hận hắn, nhưng nàng càng không ngờ hắn vànàng lại dây dưa tới mức này, bây giờ nàng muốn phản kháng cũng không có cách!

Nàng nằm trên mặt đất, trên môi xuất hiện nụ cười bi thương.

Trong bóng tối, nàng mơ hồ nhận ra ánh mắt hắn mãnh liệt như hai ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.

Cơ Phượng Ly không chịu nổi nữa, hắn trút bỏ quần áo trên người mình, thân người nóng bừng áp sát vào nàng, nhưng hắn không hề chạm vào bất kỳ đâu đã lập tức xông vào.

Trong nháy mắt, Hoa Trứ Vũ cảm thấy cơ thể đau đớn như bị xé rách. Nàng không nhịn được cắn răng hít sâu một hơi, khi Cơ Phượng Ly nghe thấy, hắnngừng cử động, giọng nói khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Ngươi nhịn một chút.”

Hai tay hắn chống trên đỉnh đầu nàng, một lúc lâu sau cũng không cử động.

Ra ngoài!

Đi ra ngoài!

Đi ra ngoài!

Hoa Trứ Vũ phẫn nộ hò hét, nhưng nàng không thể phát ra thành lời, chỉ cóđôi môi run rẩy mấp máy như con cá bị vớt lên bờ thoi thóp thở.

Một lát sau, hắn bắt đầu chậm rãi ra vào, tuy đã cố hết sức khắc chế, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu của Hoa Trứ Vũ, nàng vẫn không thể tiếp nhận được. Dưới hạ thân, có một đóa hoa màu đỏ sậm lặng lẽ nở rộ.

Dần dần, hắn bắt đầu tăng tốc, dường như hắn đã mê loạn tới mức không thểkiểm soát nổi bản thân, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúccàng kích tình.

Hoa Trứ Vũ há miệng cắn vào bả vai Cơ Phượng Ly, thoáng chốc miệng đã ngậpmùi máu mà nàng không hề bỏ ra, giống hệt như một con chó sói lên cơnkhát máu.

Trong bóng tối, cả không gian tràn ngập hương vị tình dục hương vị hòa lẫn mùi máu tươi.

Không có tình, chỉ có dục, mà còn là thứ tình dục bị khống chế bởi thuốc.

Đây là sự tra tấn, sự tra tấn không có khoái cảm mà chỉ có cảm giác đau đớn tồn tại.

Hắn vẫn chống hai tay như trước, tránh để hắn và nàng xảy ra va chạm không cần thiết.

Không biết sự tra tấn này đã trải qua bao lâu, động tác của Cơ Phượng Ly dầnhòa hoãn lại. Dường như hắn đã bắt đầu tỉnh táo, nàng có cảm giác hắnđang cúi đầu nhìn nàng!

Tầm mắt hai người giao nhau trong bóng đêm.

Một người sắc bén, một người hỗn loạn!

Trong trại không có cửa sổ, nên dù có gần nhau trong gang tấc cũng không thểnhìn rõ mặt đối phương, nhưng nàng vẫn nhìn hắn chăm chú.

Đột nhiên, hắn dừng lại mọi động tác.

Nàng cảm thấy lạnh, đó là sự bị thương đầy lạnh lẽo phát ra từ người Cơ Phượng Ly.

Rõ ràng hắn đã tỉnh lại, sự giày vò nhục nhã cũng chấm dứt. Nhưng nghiệt trướng giữa nàng và hắn vẫn chưa hề dừng lại.

Cơ Phượng Ly, ta sẽ giết ngươi!

Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi!

Sẽ có một ngày như vậy......

Nàng âm thầm tuyên thệ!

Cơ Phượng Ly xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng, rất lâu sau, nàng nghe thấy một âm thanh nghẹn ngào truyền từ trên cao xuống.

“Bảo nhi...”

Giọng nói rất nhẹ, rất khẽ, còn có sự thận trọng giống như lời phát ra từ sâu trong đáy lòng.

Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình, chẳng lẽ, Cơ Phượng Ly đã nhận ra nàng chính là Nguyên Bảo? Nhưng, hình như không giống cho lắm

Bởi vì, giọng nói kia vô cùng bi thương, khổ sở, còn có cả một áp lực bị đè nén.

Vì sao hắn lại gọi tên nàng, hắn gọi tên nàng làm gì?

Một giọt nước trong suốt rơi xuống mặt nàng, mang theo nhiệt đột đốt cháy tâm can.

Trong giây phút này, nàng như bị bóng đè.

Giống như có một tia chớp lóe sáng lên trong cái đầu đang hỗn loạn, nàng nghĩ tới một số chuyện, cũng cảm thấy không thể tin được.

Sự tức giận căng phồng lên trong ngực nàng.

Mèo khóc chuột giả từ bi! Hắn có thể trả lại trong sạch cho nàng không.

“Ngươi có thể ngủ ở đây một lúc hoặc rời đi! Người cần thứ gì có thể nói vớingười của ta, bọn họ sẽ thỏa mãn ngươi!” Hắn cúi đầu nói.

Nàng nằm cứng đờ trên mặt đất không hề động đậy.

Lúc này hắn mới nhận ra nàng bị điểm huyệt, chỉ thấy tay hắn chạm nhẹ vào huyệt đạo ở eo, đồng thời giải cả á huyệt cho nàng.

Hắn chậm rãi đi đến bên giường, kiệt sức nằm xuống.

Hoa Trứ Vũ nằm trên mặt đất, nàng rất mệt mỏi, nàng cảm thấy xương cốt toàn thân như đang tan ra, cảm giác đau đớn cũng không còn chân thực. Nếuđược, nàng rất muốn nhắm nghiền hai mắt lại, nhưng nàng có thể ngủ đượcsao? Nàng có thể ngủ lại nơi này sao?

Nàng cố gắng áp chế cảm giác đau đớn, chậm rãi đứng dậy nhặt đống quần quần áo hỗn loạn dưới đất, khoác dần từng món lên người.

Đầu óc trống rỗng, suy nghĩ mơ hồ. Nàng bước ra ngoài trong trạng thái vô thức, đôi chân mềm nhũn không ngừng run rẩy.

Bên ngoài vô cùng yên ắng. Gió đêm lạnh như lòng ai. Nàng lê bước trở vềtrại của mình, cởi bỏ quần áo, dùng khăn vải quấn ngực lại.

Dưới ánh đèn u ám, nàng đưa mắt nhìn quanh vách trại. Nàng nhìn thấy ngânthương của mình. Dùng ngân thương rất khó giải thích, đáng tiếc nàngkhông có đao.

Nàng xốc mành trướng lên, nén chịu cảm giác đau đớn trên người chậm rãi bước ra ngoài. Đi qua vài khu trại mới nhìn thấy mấy tên binh sĩ đứng canhgác trong đêm.

Vài binh sĩ nhìn nàng chào hỏi: “Bảo thống lĩnh, đã trễ thế này, ngài còn định đi đâu?”

Hoa Trứ Vũ cũng không trả lời, nàng đi đến sát một tên binh sĩ, nhanh như chớp rút đại đao đeo bên hông hắn ra.

Đại đao sắc bén lấp lánh dưới ánh trăng lạnh lẽo, phản chiếu vào đôi mắt nàng.

Nàng vác đại đao đi về, phía sau liền truyền tới tiếng hô kinh ngạc của binh sĩ: “Bảo thống lĩnh, ngài muốn làm gì? Đao của ta mà!”

“Cho ta mượn một chút!” Hoa Trứ Vũ không quay lại nói, bước chân đi về phíatrước cũng nhanh hơn. Lửa giận đang làm nàng quên đi những đau đớn trênngười.

Từng bước một, khoảng cách giữa nàng và trại Cơ Phượng Ly càng lúc càng gần, lúc đi tới trước trại của hắn, nàng đột nhiên dừng bước.

Cửa trại Cơ Phượng Ly mở rộng, ánh sáng từ trong trại tràn cả ra ngoài.

Một bóng người màu lam từ trong trại bay ra nằm ngã gục xuống mặt đất, còn phun ra một ngụm máu tươi.

Hoa Trứ Vũ nheo mắt, nàng chống đao nhìn người kia nhếch môi cười. Bây giờ, không chỉ có Cơ Phượng Ly, ngay cả thuộc hạ của hắn nàng cũng thấykhông vừa mắt.

Người kia chính là Lam Băng, rõ ràng không phải hắn tự bay khỏi trại của Cơ Phượng Ly, mà là bị người ta đánh cho một chưởng.

Lam Băng quỳ rạp trên mặt đất, vừa định đứng lên thì lại có thêm một bóngngười bay ra ngoài, thật khéo là bóng người đó hạ cánh đúng vị trí củaLam Băng.

“Á...” Lam Băng phát ra một tiếng kêu rên như thú nhỏ bị thương.

Người vừa nằm đè lên hắn là Đường Ngọc, dù đã có Lam Băng làm đệm thịt, cũngkhông bị thương nặng như Lam Băng, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn phảimất một lúc lâu mới có thể đứng dậy được.

Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nhìn hai người rồi vác đại đao đi vào trong trại.

“Các ngươi không thể làm như vậy, các ngươi còn chưa đưa bạc cho ta mà!” Một nữ nhân khác vừa chạy ra ngoài vừa nói.

Hoa Trứ Vũ dừng bước, nương theo ánh sáng trong trại hắt ra, nàng nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi thanh tú, tuy đã cố ăn mặc tỏ vẻ đoan trang cũngkhông che giấu được vẻ phong trần của nữ tử thanh lâu.

“Cầm lấy!” Đường Ngọc lấy từ trong người ra mấy nén bạc mén xuống mặt đất, cô nương kia vội vàng ngồi xuống kiểm đếm.

Cô nương kia bỏ bạc vào túi rồi chậm rãi đứng lên, vừa đưa mắt đã nhìnthấy Hoa Trứ Vũ cầm đao đứng đó, hai hàng mi chớp chớp cười nói: “Vịtướng quân này, ngài có nhu cầu không, bản cô nương thu phí rất rẻ.”

Không đợi nàng trả lời, Lam Băng đang nằm bò trên đất đã cười lạnh nói: “Saohắn có khả năng cần người! Này, ngươi có cần không biết xấu hổ như vậykhông, sao da mặt ngươi lại dày như vậy?”

“Da mặt ta không dày, nhưng hôm nay các ngươi bảo ta tới hầu hạ người khácrồi lại đổi ý, các ngươi mới là người nói mà không giữ lời?” Nàng kiakhông cam lòng đáp lại một câu, lắc lư đi tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, vòng tay ôm lấy cổ nàng cất giọng mị hoặc: “Dung mạo của ngài xuất sắc nhưvậy, dù không có tiền ta cũng muốn hầu hạ ngài.”

Dường như nàng bắt đầu hiểu ra.

Chắc chắn Cơ Phượng Ly đã bị Lam Băng hạ thuốc do Đường Ngọc pha chế. ĐườngMôn ở trên giang hồ nổi tiếng trong lĩnh vực độc dược và ám khí, mị dược nho nhỏ đối với hắn chỉ nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng. Độc dược ĐườngMôn, ngoài Đường Môn ra thì không có một ai có cách phá giải. Mị dược do Đường Ngọc chế ra, e là có uống thuốc giải cũng không thể khống chế.

Cho nên, bọn họ mới tìm nữ nhân này tới giải mị dược cho Cơ Phượng Ly. HoaTrứ Vũ cầm lấy tay cô nương kia, nàng rất muốn cười. Thực tế, nàng cũngđã bật cười, tiếng cười đã thoát ra ngoài, khiến nàng muốn dừng cũngkhông được.

Nàng không cười cô nương này, nàng đang tự cười nhạo bản thân mình.

Chắc hẳn cô nương này chính là thuốc giải do Lam Băng, Đường Ngọc tìm về, còn nàng, chính nàng đã vô tình thay thế cô nương này.

Điều này, thật sự khiến nàng không nói nổi thành lời!

Tiếng cười dần trở nên vang vọng, vang tới mức nàng cũng cảm thấy kinh hãi.

Đã bao lâu nàng chưa cười sảng khoái như vậy, hình như đã rất lâu, lâu tới mức nàng quên mất cả cách nở nụ cười.

Mà đêm nay, nàng cười rất to, cười đến sắp không thở nổi, cười tới mức sự trào phúng hiện rõ trong ánh mắt.

Ngửa mặt lên trời cười, gương mặt lạnh giá!

Ngửa mặt lên trời cười, ánh mắt lạnh lẽo!

Ngửa mặt lên trời cười, trái tim như bị thiêu đốt!

Tiếng cười của nàng khiến cô nương kia sợ tới cứng đờ người, nàng ta vội vàng rút tay mình về, lùi lại sau mấy bước, bĩu môi nói: “Điên rồi, điên hết rồi, điên cả đám rồi! ”

Hoa Trứ Vũ cười đã rồi cắm đao xuống mặt đất, xoay người rời đi. Tay áo bay trong gió, dường như không khí xung quanh cũng bị nhiễm lạnh theo cơthể nàng.

Bây giờ nàng sẽ không động tới Cơ Phượng Ly, quân tử báo thù mười năm chưamuộn. Sau khi tỉnh táo lại, nàng nhận ra mình chưa thể để lộ thân phậnnữ nhân. Nhưng món nợ này, nàng sẽ ghi tạc trong lòng.

Trước khi rời đi nàng còn mơ hồ nhìn thấy Cơ Phượng Ly đang tựa vào cửa trại, nàng hừ một tiếng đầy khinh thường rồi lập tức rời đi.

Cơ Phượng Ly dựa vào cây cột trước cửa, tà áo trắng bay phấp phới, sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo như băng, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ, chỉ là sâutrong đáy mắt mang theo sự đau đớn. Ánh mắt của hắn vẫn giằng co nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, mãi đến khi nàng đi khuất, hắn mới chậm rãi nhắm mắtlại, hàng mi dài đen nhánh che khuất sự đau xót trong mắt.

Lam Băng và Đường Ngọc quỳ trên mặt đất, ngây người nhìn theo Hoa Trứ Vũ,mãi đến khi nàng đi xa, bọn họ mới khôi phục tinh thần.

Lam Băng ôm vết thương trên ngực, trừng mắt hỏi: “Đường Ngọc, chẳng lẽ Nguyên Bảo chính là người giải mị dược cho Tướng gia?”

Đường Ngọc lắc đầu: “Không phải, ngươi nghĩ ta ngốc như ngươi à, chỉ có nữ nhân mới giải được thuốc này thôi.”

“Nhưng Nguyên Bảo, hắn cười cái gì?” Lam Băng mơ hồ hỏi, “Sao ta lại cảm thấy tiếng cười của hắn thật dọa người.”

“Đó là tiếng cười bi thương, ta nghĩ Nguyên Bảo có tình ý với Tướng gia,nhìn thấy Tướng gia đi tìm nữ nhân, nên mới thương tâm như vậy!” ĐườngNgọc thấp giọng nói.

“Ngươi nói cũng có lý. Chuyện này coi như xong rồi, Tướng gia cũng xong rồi,ta nghĩ chỉ có Tướng gia thích hắn, không ngờ tên Nguyên Bảo này cũng có tư tâm với Tướng gia!” Lam Băng u oán nói.

Đường Ngọc tỏ vẻ nghi hoặc: “Nhưng là ai giải mị dược cho Tướng gia? Ngoài nữ nhân chúng ta tìm về cho Tướng gia, trong quân doanh này làm gì có nữnhân?”

“Đúng vậy, trong quân doanh làm gì có nữ nhân!” Lam Băng cũng cảm thấy khó hiểu.

“Ai nói trong quân doanh không có nữ nhân, không phải bây giờ đang có một người sao! “Một giọng nói ồm ồm truyền tới.

Hai người ngẩng đầu nhìn thấy Đồng Thủ đầy vẻ mệt mỏi đi tới. Đồng Thủ nhận lệnh đi tiếp ứng đội ngũ vẫn chuyển lương thảo từ Tây Giang Nguyệt tới, đã mấy hôm không xuất hiện trong quân doanh.

“Đồng Thủ, ngươi về rồi à? Việc tiếp ứng lương thảo thế nào?” Đường Ngọc hỏi.

“Nhận đủ số rồi, ta nói này, sao hai người các ngươi lại nằm ở đây, đếm kiến à?” Đồng Thủ cảm thấy khó hiểu, cất tiếng hỏi.

“Ngươi đi mà đếm kiến, Đồng Thủ, ngươi tưởng chúng ta tự nguyện nằm ở đây à,chúng ta đang bị trọng thương, ngươi mau gọi mấy tên thị vệ mang cángtới khiêng chúng ta về.” Lam Băng nói, “Tướng gia ra tay lần này thậtđộc ác, ta nghĩ mình phải dưỡng thương mất nửa tháng.”

“Chắc tại các ngươi đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ, có bị Tướng giaphạt cũng đáng, ta mặc kệ các ngươi!” Đồng Thủ trầm giọng nói khiến LamBăng giận sôi lên.

“Cái gì mà không thể tha thứ, chúng ta chỉ muốn tốt cho Tướng gia thôi.” Lam Băng than thở nói.

“Đồng Thủ, ngươi mới nói trong doanh có nữ nhân, là ai vậy?” Đường Ngọc ôm ngực đứng dậy, chậm rãi hỏi.

“Các ngươi không biết sao, hôm nay ta tới tiếp ứng đội ngũ vận chuyển lươngthực của Tây Giang Nguyệt mới biết Tứ cô nương cũng tới đây. Sau khi tađi kiểm hàng, nàng đã cưỡi ngựa đến quân doanh trước. Các ngươi khôngbiết, chẳng lẽ các ngươi không ở trong quân doanh sao?” Đồng Thủ nghihoặc hỏi.

“Nàng, nàng đến đây sao?” Lam Băng nén đau, vội vàng đứng dậy cầm lấy ống tay áo Đồng Thủ, “Nàng đến đây thật sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì? Tứ cô nương đã sớm đến đây, là các ngươi không cótrong quân doanh, hay do nàng ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vẫn chưa tới nơi?”

“Nhanh lệnh cho binh sĩ điều tra.” Lam Băng lo lắng nói.

Đồng Thủ xoay người đi, chỉ một lát sau đã sải bước trở lại:“Ta đã phái binh sĩ đi, họ nói Tứ cô nương mới đến, nàng bảo không muốn quấy rầy Tướnggia nên Nam Cung Tuyệt đã sắp xếp cho nàng một căn trại, nghỉ ngơi từsớm rồi.”

“Thật sự đã đến đây sao, nói như vậy, nói như vậy, ô......” Lam Băng run rẩy nói, cuối cùng ngất lịm ngã xuống mặt đất.

“Hắn làm sao vậy? Vui quá à?” Đồng Thủ cúi người kéo Lam Băng dậy, ném lêncáng cho binh sĩ khiêng đi rồi quay lại nhìn Đường Ngọc: “Đi thôi, tađưa các ngươi về, tìm quân y chữa trị cho các ngươi.”

“Không cần! ” Đường Ngọc đứng im như tảng đá, hai mắt vô hồn, mãi lâu sau mớichậm rãi nói, “Ta bị thương nhẹ thôi, để lát nữa chữa trị sau cũng được. Đồng Thủ, ta tới trại của Tướng gia, ngươi ngoài này đợi lát nữa dìu ta về.”

Đường Ngọc gom hết dũng khí, đặt chân vào trại giám quân lần nữa.

Cơ Phượng Ly không ngủ, hắn ngồi bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn bàn cơ trên mặt đất. Ngón tay thon dài sắp xếp lại từng quân cờ.

Ánh đèn chiếu rõ sắc mặt tái nhợt của hắn. Hắn vô cảm ngồi đó, thứ người ta cảm nhận được chỉ là sự thờ ơ và lạnh lẽo từ trong xương tủy.

“Tướng gia,” Đường Ngọc ôm ngực, chậm rãi đi tới trước mặt hắn.

“Đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi!” Cơ Phượng Ly cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, trong tay hắn đang cầm chặt một quân cờ màu đen.

“Dung Tứ đã tới đây! Ta nghe Đồng Thủ nói, nàng đã tới đầy từ sớm. Mới vừarồi hỏi thăm còn nghe nói Nam Cung Tuyệt đã bố trí một trại nhỏ chonàng, để nàng nghỉ ngơi sớm.” Đường Ngọc nhấn mạnh từng chữ.

Cơ Phượng Ly đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đen thâm trầm lạnh lẽo tới cực điểm, hắn yên lặng nhìn Đường Ngọc: “Ngươi nói cái gì?”

“A Dung đã đến đây!” Đường Ngọc bình tĩnh nói.

“Đến từ lúc nào?” Cánh tay Cơ Phượng Ly khẽ run, nheo mắt hỏi.

“Tới từ chập tối.” Đường Ngọc khẽ nói.

Đông ······

Quân cờ đen trong tay Cơ Phượng Ly rơi xuống, gây ra một tiếng vang trên mặt đất.

Hắn ngã ngồi xuống thảm, chiếc bàn run rẩy theo, bầu rượu rơi xuống đất vỡ choàng, màu rượu đỏ tươi tràn đầy mặt đất.

Màu đỏ này khiến Cơ Phượng Ly nhớ tới chuyện ban nãy.

Khi hắn thắp đèn lên, đột nhiên hắn nhìn thấy vết máu dính trên chăn gấm,nhiều như vậy, đỏ như vậy, chói mắt như vậy. Hắn không biết, đêm đầutiên của nữ nhân sẽ ra nhiều máu như vậy.

Màu máu đỏ khiến hắn cảm thấy áy náy, kể cả người kia là kỹ nữ thanh lâu,kể cả bọn họ sử dụng cơ thể mình làm vốn sinh nhai, ngay cả bọn họ lànhững người hèn mọn dưới đáy xã hội thì hắn vẫn thấy áy náy vô cùng.

Nhưng chưa hết, thứ đả kích hắn không phải nàng là kỹ nữ thanh lâu, thì ra nàng là......

“Tướng gia......” Đường Ngọc lo lắng kêu lên.

“Cút đi, bằng không, ta sợ ta sẽ giết người!” Giọng nói lạnh lùng mang theo áp lực nặng nề truyền tới.

Đường Ngọc quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ cam tâm tự nguyện chịu phạt!”

Cơ Phượng Ly ngẩng đầu, trong con ngươi đen nhánh hừng hực lửa giận, hắnvung tay áo, một tiếng ba vang lên, trên mặt Đường Ngọc xuất hiện mộtvết máu màu đỏ.

“Người đâu!” Cơ Phượng Ly rống lên, “Dẫn hắn đi!”

Đồng Thủ đứng đợi bên ngoài vội vàng tiến vào, kéo Đường Ngọc ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ bị bệnh.

Sáng sớm nay, khi nàng tỉnh lại, vừa định bước xuống giường mới phát hiện ra tay chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã xuống giường. Trán nóng bừngbừng như lửa đốt.

Từ trước tới nay, Hoa Trứ Vũ từng bị thương rất nhiều lần, nhưng lại rấtít khi bị bệnh. Mà có bệnh cũng chỉ là bệnh vặt, hoàn toàn không gây trở ngại cho việc luyện binh.

Vừa suy nghĩ, nàng chỉ cảm thấy cổ họng có một mùi tanh ngọt xông lên, mộtngụm máu tươi không được dự báo trước phun ra ngoài, rơi xuống quần áo.

Nàng thở hổn hển, ngơ ngác nhìn màu đỏ chói mắt kia, đột nhiên, trái tim đau như bị dao cắt, cảm giác thống khổ bao trùm lấy nàng. Nước mắt khôngthể đè nén trào ra, chầm chậm rơi xuống.

“Phụ thân, con không chống đỡ nổi nữa!” Nàng dựa vào giường, nước mắt không ngừng chảy ra, khàn giọng thủ thỉ.

Bên ngoài trại vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó có tiếng đập cửa vanglên: “Bảo thống lĩnh, ngài đã thức chưa, tới giờ ăn sáng rồi.”

Đây là đầu bếp đưa đồ ăn hàng ngày tới cho nàng, khoảng thời gian vừa rồi,do nội lực bị hao tổn nên nàng mới được riêng một đầu bếp chuyên nấunướng vừa bưng bê thức ăn tới chỗ nàng.

“Chờ một lát! ” Hoa Trứ Vũ khẽ nói, cổ họng nàng bắt đầu có cảm giác đau rát khó chịu. Nàng gắng gượng đứng dậy, lau sạch vết máu trên người mới đira mở cửa phòng.

Đầu bếp lập tức mang thức ăn vào trong, vừa kinh ngạc quay lại nhìn Hoa Trứ Vũ: “Bảo thống lĩnh, ngài bị bệnh sao?”

Hoa Trứ Vũ khẽ ho: “Chắc bị cảm lạnh rồi, ngươi tới quân y bốc một ít thuốc cho ta. Chuyện này đừng để người khác biết, được không?”

“Cái này...... Bảo thống lĩnh, ngài bị bệnh thì nên cho mời quân y tới khám, bốc thuốc tùy tiện như vậy không được đâu.” Đầu bếp đúng là một đại hán hiền lành, chân chất.

“Ta không sao đâu, ta cũng biết một chút y thuật, ta tự biết bệnh của mình, ngươi đi mau đi.

“Đa tạ!” Hoa Trứ Vũ tựa vào giường, chậm rãi nói.

Đầu bếp thấy thế liền nhanh chóng rời đi.

Hoa Trứ Vũ ngồi trên giường, hơi thở dồn dập, toàn thân nóng bừng. Tuy nàng không phải đại phu, nhưng ở trong quân lâu như vậy, nàng vẫn có khảnăng nhận biết những loại bệnh thông thường. Nàng biết nàng bị nhiễmphong hàn, cộng thêm việc mất sức đêm qua, nóng giận ảnh hưởng tới cơthể.

Chỉ một lát sau đầu bếp kia đã quay về: “Bảo thống lĩnh, ta thấy ngài cũngmệt rồi, hay là ta đi sắc thuốc thay ngài. Nếu không cần thì ngài nóivới Tướng gia một tiếng, để Tướng gia phái thêm thị vệ tới hầu hạ ngài!

“Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng người đừng nói với Tướng gia, mấy chuyện nhỏnày, đừng làm kinh động tới ngài ấy! ” Hoa Trứ Vũ cười yếu ớt nói.

Đầu bếp bất đắc dĩ chuẩn bị đồ nghề sắc thuốc. Một lát sau, tiếng nướcthuốc sôi ùng ục vang lên, hắn giảm nhỏ lửa, cười nói:“Bảo thống lĩnh,sắc thêm một nén nhang thời gian nữa là được, ta về trước, đến giờ mangcơm sẽ tới thăm ngài.”

Hoa Trứ Vũ gật đầu, đầu bếp chậm rãi lui ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ nghỉ ngơi một lúc, ước tính thời gian mới đi xuống, vừa địnhbưng bát thuốc lên. Chợt thấy đầu óc mơ hồ, cánh tay mềm nhũn.

Nước thuốc nóng hổi rơi xuống chân Hoa Trứ Vũ, khiến nàng cảm thấy đau đớn vô cùng.

Thân người mềm nhũn sắp ngã xuống thì đột nhiên cửa trại mở ra, có một bóngngười đi vào đỡ Hoa Trứ Vũ dậy, hắn nheo mắt hỏi: “Tướng quân, ngài làmsao vậy? Bị bệnh sao?”

Hoa Trứ Vũ cố mở mí mắt nặng nề, khi nhìn thấy người mới tới là Bình LãoĐại, nàng khàn giọng nói: “Bị bệnh, ngươi rót giúp ta một chén thuốc!”

Bình Lão Đại đỡ Hoa Trứ Vũ nằm xuống giường, hắn cầm lấy một chiếc khăn lạnh ủ lên trán Hoa Trứ Vũ rồi nhanh chóng sắc lại một ấm thuốc mới. Một lúc sau, hắn đã bưng bát thuốc nóng nghi ngút tới trước mặt Hoa Trứ Vũ:“Sao lại tới nông nỗi này? Không phải mấy ngày trước Cơ Phượng Ly rấtchiếu cố ngươi sao, còn bảo đầu bếp nấu món ăn riêng cho ngươi.”

Hoa Trứ Vũ bưng chén thuốc lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thở hổnhển: “Bình, ta ngủ một lát, ngươi canh gác đừng để ai vào đây.” Bây giờnàng chỉ muốn đi ngủ, có Bình Lão Đại canh giữ, nàng mới có thể ngủ mộtcách yên tâm.

Cảm giác như vừa mới chợp mắt đã nghe thấy tiếng đập cửa, nàng mở to mắtliền nhìn thấy Bình Lão Đại nhìn nàng cười. Có người bảo vệ, cảm giácthật tốt.

“A Bình, ta thấy tốt hơn nhiều rồi, ngươi về trước đi, đừng để người khácnghi ngờ. Nơi này rất gần trại của Cơ Phượng Ly, nếu bị hắn phát hiện là không ổn đâu.” Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói.

“Ta biết, ngươi mau tìm cách chuyển tới Hổ doanh ở đi, dù gì ta cũng làbinh sĩ Hổ doanh. Ở đó cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.” Bình Lão Đại nhíumày nói.

Hoa Trứ Vũ gật đầu: “Được!”

“Có chuyện này, ta vừa tìm hiểu, mới có một đội quân vận chuyển lương thựctới đây, nhưng kỳ lạ đây không phải lương thảo của triều đình, mà là của Tây Giang Nguyệt.”

“Tây Giang Nguyệt? Tây Giang Nguyệt làm việc thiện cho dân, có quyên gópquân lương cũng không có gì lạ, hơn nữa, Tây Giang Nguyệt phú khả địchquốc, chút quân lương ấy có đáng là bao.” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói.

“Nghe nói, lần này Nam Bạch Phượng Dung Lạc tự mình áp tải. Ta cảm thấy Tảtướng có quan hệ với Tây Giang Nguyệt, nếu không, sao Dung Lạc phải tựthân xuất binh đi chứ?” Bình Lão Đại khẽ nói.

“Dung Lạc đến đây sao?” Hoa Trứ Vũ giật mình, không ngờ, Nam Bạch Phượng Dung Lạc lại bí mật tới quân doanh.

“Được, ta biết rồi, ngươi mau đi đi.” Hoa Trứ Vũ vẫy tay nói.

Bình Lão Đại chậm rãi đứng dậy, lo lắng nói: “Ngươi nhớ kỹ đấy, phải mauchóng dọn tới Hổ doanh! Nếu không phải ta có việc đến đây, ngươi có hônmê nằm trong này cũng không có ai biết.”

Hoa Trứ Vũ gật đầu, Bình Lão Đại thở dài một tiếng, yên lặng lui ra ngoài.

Nàng tựa vào giường, trải qua một lúc lâu, cảm giác đói bụng mới bước xuốnggiường ăn tạm mấy món điểm tâm trên bàn. Cứ nghĩ tới mấy món này là doCơ Phượng Ly sai người chuẩn bị, nàng cảm thấy mất khẩu vị. Người nànglạnh toát, còn nhiệt độ trên trán rất cao, nàng đi tới trước giường,định nghỉ ngơi thêm một lát.

Nhưng nàng rất mơ hồ, tin tức Dung Lạc đến đây vẫn khiến nàng khiếp sợ không thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv