Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 103: Lịch huyết chiến thần, ôn nhã công tử



Đã vào cuối thu, ban đêm đã bắt đầu có hơi lạnh của mùa đông. Cón có những cơn gió không ngừng lướt qua, cảm giác như bị dao cứa vào da thịt.Trước kia Hoa Trứ Vũ luôn đeo mặt nạ màu bạc, nên dù đã chinh chiến vàinăm, gương mặt vẫn trơn mịn, tinh tế, nếu không phải nàng giả trang làmthái giám thì sẽ có rất ít người dám tin nàng là nam nhân. Bây giờ thìngược lại, mấy ngày nay theo quân chinh chiến, cảm giác mặt bị cháynắng, hơn nữa, gió cát của phương Bắc đã cải tạo nàng có vẻ ngoài củamột nam nhân đích thực.

Bầu trời phương Bắc vào đêm tĩnh lặng như nước, ánh trăng trên cao thảnnhiên soi sáng đoàn quân. Đại quân giục ngựa đi về phía trước, chỉ thấyđội ngũ nhịp nhàng nghiêm minh, khôi giáp chỉnh tề. Gió lạnh gào thét,tám lá đại kỳ phần phật bay trong gió. Tám vạn tinh binh chỉ mang theoquân lương bốn ngày, hành quân suốt đêm. Nhưng để bảo trì thể lực, tùycơ đánh trả quân địch tới tập kích, nên cũng không di chuyển nhanh.

Hoa Trứ Vũ kéo dây cương đi phía trước Hổ doanh, bên cạnh nàng chính làngười hộ kỳ, lá cờ xí Hổ doanh bay phần phật trong gió. Tiếng vang nàykhiến Hoa Trứ Vũ khó lòng bình tĩnh.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lại có một ngày mặc áo giáp ra trận. Phụ thân cả đời chinh chiến trên lưng ngựa lại rơi vào cảnh hàm oan mà chết, cô nhi quân liều mình vì nước lại bị trục xuất khỏi quân đội.

Nàng từng nói sẽ không bao giờ bán mạng cho hôn quân Nam Triều. Nhưng nànglại không thể trơ mắt nhìn vó ngựa Bắc Triều tiến xuống phía Nam, càngkhông muốn nhìn cảnh dân chúng bị tàn sát, bị làm nhục. Đây là chấp niệm nàng làm tướng quân bao năm qua, giữ nhà giữ nước. Tuy nàng không còngia đình, nhưng vẫn còn rất nhiều gia đình khác tồn tại, mà Nam Triều,cũng không phải chỉ thuộc về hoàng tộc.

Nàng vẫn phân biệt được hai chuyện này.

Đêm đó, đại quân đi được năm mươi dặm đường, sáng hôm sau liền dựng chỗnghỉ tạm thời. Nàng nghĩ ban đêm là thời điểm tập kích lý tưởng nhất,nên lệnh cho mọi người hành quân trong đêm, ban ngày nghỉ ngơi bảo trìthể lực. Cứ như vậy, đến đêm ngày thứ ba, đại quân đã đi được hơn haitrăm dặm về phía Tây.

Đêm nay là một đêm u tối. Trên bầu trời chỉ có vầng trăng khuyết tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

“Báo, Bảo thống lĩnh, phía trước mười dặm có một khe núi.” Thám tử Hổ doanh quỳ xuống báo cáo tình hình thăm dò cho Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ dừng ngựa, nhíu mày hỏi: “Khe núi?”

Thám tử bẩm báo: “Vâng! Trong khe núi tối đen, tiểu nhân không dám vào đó.”

Hoa Trứ Vũ vuốt cằm hỏi: “Nếu chúng ta không tiến vào khe núi, thì còn đường nào khác tới Tây Cương không?”

“Cũng có, nhưng đi như vậy rất xa! Đi qua khe núi là con đường gần nhất!” Thám tử trầm giọng nói.

Hoa Trứ Vũ trầm tư, nói không chừng Bắc quân đang phục kích ngay trong đó.Bọn họ nghĩ Nam quân nóng lòng đến Lương Châu viện trợ, chắc chắn sẽ điqua khe núi này.

Hoa Trứ Vũ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ. Rồi cho tập trung tám vị thống lĩnh lại, thương nghị đối sách.

Đây là lần đầu tám bị thống lĩnh tập trung một chỗ, Đường Ngọc và Nam CungTuyệt cũng là một trong số đó, hai người họ đã được thăng chức từ giáoúy lên thống lĩnh.

“Phía trước có một khe núi, bản thống lĩnh cảm thấy không ổn. Nói khôngchừng, Bắc quân đang mai phục ở đó, chúng ta không thể mạo hiểm tiếnlên!” Nam Cung Tuyệt là tổng thống lĩnh ở đây, hắn đang cao giọng nói.

“Chúng ta chờ ở đây? Vậy nếu không có mai phục thì sao?” Một tên thống lĩnh khác hỏi.

“Ta thấy như vậy, không bằng chúng ta cho một ngàn con ngựa vào trong thămdò trước, các binh sĩ lập trận phòng thủ bên ngoài. Nếu như có mai phục, chắc chắn sẽ phát hiện ra.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.

Bảy thống lĩnh còn lại nhìn Hoa Trứ Vũ, vuốt cằm nói: “Theo lời Bảo thống lĩnh đi.”

Hoa Trứ Vũ còn sợ phải lý luận với bọn họ một phen, không ngờ bọn họ lại đồng ý nhanh như vậy khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

Đại quân lại tiếp tục xuất phát, khoảng nửa canh giờ sau đã tới trước cửavào khe núi. Một ngàn con ngựa đã được chuẩn bị xong, phía đuôi buộc bao vải và cành cây khô, trên đầu gắn bó đuốc. Một ngàn con ngựa phi vàokhe núi, phần đuôi quét xuống đất làm cát bụi tung đầy trời, càng đicàng chỉ có thể nhìn thấy ánh đuốc lờ mờ, hoàn toàn không thể nhận ratrên ngựa không có người.

Khoảng một nén hương thời gian, chợt nghe thấy bên trong núi vang lên nhữngtiếng động rất lớn. Đó là tiếng đá lăn từ hai vên vách núi xuống, mặtđất dưới chân cũng rung lên, rồi ngay sau đó là tiếng mũi tên xé giókhông ngừng bay tới, còn có cả tiếng ngựa gào thét thất thanh.

Vẻ mặt mấy thống lĩnh còn lại biến đổi, Nam Cung Tuyệt ra lệnh, tám vạntinh binh tập trung ở cánh đồng phía Bắc khe núi, lấy tĩnh chế động.

Hoa Trứ Vũ cúi đầu thở dài một tiếng, quả nhiên là có mai phục, đúng làđáng tiếc cho một ngàn con ngựa kia. Tối nay, không thể tránh được mộttrận khổ chiến.

Nhìn bốn xung quanh, nơi này là vùng đất có địa hình bằng phẳng. Thỉnhthoảng có vài gò đất nhấp nhô, không phải địa hình thuận lợi đánh phụckích. Đây là địa hình bất lợi đối với quân Nam Triều.

Bóng đêm u tối, những cơn gió lạnh lẽo thấm vào người, mang theo sát ý nặng nề.

Hoa Trứ Vũ theo thói quen cúi người xuống tìm túi rượu. Trước khi ra satrường, nàng phải uống mấy ngụm rượu mạnh, chỉ có cảm giác cay độc củarượu mới áp chế được tình cảm thương xót trong lòng. Dù đã chinh chiếnnhiều năm, nhưng nàng vẫn là nữ nhân, nàng vẫn nhớ được cảm giác ghê tởm khi lần đầu nhìn thấy máu thịt trên chiến trường. Những lúc đó, nàngchỉ có dùng rượu mạnh để ổn định tâm trạng, tuy bây giờ nàng đã có thểthản nhiên đối mặt, nhưng việc uống rượu đã trở thành thói quen.

Chỉ là nàng không bao giờ tự chuẩn bị, mà chỉ cần giơ tay lấy túi rượu bênngười Bình Lão Đại. Còn bây giờ, Bình An Khang Thái không còn bên cạnhnàng, An Tiểu Nhị ở trong thâm cung, Thái Tiểu Tứ ở lại Vũ Đô đóng giảDoanh Sơ Tà, Bình Lão Đại và Khang Lão Tam ở lại Vũ Đô giúp nàng điềutra tin tức.

Thì ra cảm giác cô độc, một người một đường là như thế này.

Nàng vừa đưa tay xuống hông ngựa, chợt có một cánh tay dài đưa tới trướcmặt, trong tay người kia là một túi rượu đã tháo nút, hương rượu caynồng nương theo gió đêm thổi tới.

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, sao trong Hổ doanh lại có người biết được thói quen của nàng?

Nàng ngước mắt, mỉm cười với người vừa đưa rượu cho nàng.

Môi mím chặt thành một đường mỏng, ánh mắt hẹp dài lóe lên sự trầm tĩnh vàcơ trí, hai hàng lông mày sắc bén, gương mặt quen thuộc này khiến haimắt Hoa Trứ Vũ nóng lên, nàng nhận lấy túi rượu, ngửa đầu uống liền mấyngụm.

Vẫn là loại rượu Thiêu Đao Tử nàng thường hay uống, vẫn là cảm giác caynồng mãnh liệt giống như trước đây, cảm giác cổ họng như bị đốt cháy.Uống liền mấy ngụm, thấy bên trong còn không ít, nàng đang muốn uốngthêm thì cánh tay kia đã đoạt túi rượu về.

“Năm ngụm! Không được phép hơn!” Giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc vang lên,.

Bình Lão Đại vốn rất ít nói, nhưng hắn nói một là một, hai là hai, tướng quân như nàng còn phải chịu hắn quản lý.

Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười hỏi: “Bình, sao ngươi lại tới đây, Khang đâu?”May mà lúc này trong khe núi đang rất ồn ào, mọi người đều đang chú ýđộng tĩnh bên trong, không có ai rảnh rỗi để ý tới chỗ nàng.

Bình Lão Đại nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ hồi lâu mà không nói gì.

Hoa Trứ Vũ hiểu ra, Bình Lão Đại vẫn chưa nhìn qua gương mặt thật của nàng. Có lẽ là hắn đang cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nàng biết, Bình Lão Đại sẽkhông bao giờ cười nhạo nàng như An Tiểu Nhị.

Nhưng nếu chưa bao giờ nhìn thấy, sao hắn lại nhận ra nàng?

“Ta vẫn luôn ẩn nấp trong quân, Khang đang ở Vũ Đô!” Bình Lão Đại lấy lạivẻ bình tĩnh, khó khăn đưa mắt rời khỏi gương mặt Hoa Trứ Vũ, nhướn màychậm rãi nói.

“Sao ngươi lại nhận ra ta?” Hoa Trứ Vũ khẽ hỏi.

Trước khi nàng rời khỏi Bắc cương đã truyền tin cho An Tiểu Nhị, nhưng nàngkhông ngờ Bình Lão Đại cũng theo tới đây. Hắn còn biết cách che giấu bản thân, nếu đổi lại là Khang Lão Tam, sớm muộn gì cũng bị tiết lộ thânphận.

“An nói cho ta biết!” Bình Lão Đại trả lời.

Hoa Trứ Vũ ngẫm nghĩ, trong bốn người Bình An Khang Thái, mới chỉ có AnTiểu Nhị biết nàng vào cung làm thái giám, cũng mới chỉ có hắn nhìn thấy gương mặt thật của nàng. Nàng từng bắt hắn thề không được nói cho những người khác biết, cho nên trước giờ Hoa Trứ Vũ vẫn luôn truyền tin chobọn họ thông qua An Tiểu Nhị.

“Ngươi đừng trách hắn, tất chúng ta đều lo lắng cho sự an toàn của ngươi! Thật ra An cũng không hề nói cho ta biết cụ thể, là ta tự đoán được.” BìnhLão Đại thản nhiên nói.

Hắn còn nhớ lúc An Tiểu Nhị miêu tả dung mạo tướng quân, hắn chỉ nói mộtcâu: Vô cùng xinh đẹp, nếu ngươi nhìn thoáng qua sẽ không bao giờ nghĩđó là tướng quân.

Bình Lão Đại biết An Tiểu Nhị trước giờ luôn độc mồm độc miệng, tướng quânsao có thể dùng hai từ xinh đẹp như hắn miêu tả được. Nhưng khi hắn đitheo giáo úy lên tường thành Dương Quan, nhìn thấy người thanh niên đánh nhau với Bắc Đế Tiêu Dận, hắn đã nhận ra chiêu thức của nàng. Và đócũng chính là lần đầu tiên hắn hoàn toàn đồng ý với quan điểm của AnTiểu Nhị.

An Tiểu Nhị nói không sai chút nào.

Hoa Trứ Vũ gật đầu, đương nhiên nàng không trách bọn họ.

Tiếng vang trong khe núi rất lâu mới ngừng lại.

Một lúc sau, dường như Bắc quân đã nhận ra mình bị mắc lừa, vốn bọn họ định mai phục trong khe núi chờ cơ hội tiêu diệt quân Nam Triều, nhưng kếchưa được thực hiện, bọn họ đã bị bại lộ. Nhưng bọn họ cũng không quá để ỷ, dù sao, bọn họ cũng rất tự tin vào khả năng dã chiến của mình.

Thống soái Bắc Triều ra lệnh, tất cả binh sĩ Bắc Triều cầm Lang nha bổng xung phong liều chết lao xuống, đại chiến với quân Nam Triều trên cánh đồngbát ngát.

Binh sĩ Bắc Triều cao lớn vạm võ, còn quen dùng binh khí nặng là Lang nhabổng, lúc hai quân giáp vào nhau, binh sĩ Nam Triều ăn khổ không ít.Nhưng không hiểu vì sao, quân sĩ Bắc Triều không những không chiếm đượclợi thế, mà còn bị chết một lượng lớn không rõ nguyên nhân.

Chỉ thấy hàng binh sĩ Nam Triều đầu tiên, tất cả đều dùng thương dài támtrượng. Những binh sĩ Bắc Triều dùng Lang nha bổng còn chưa kịp tớitrước mặt bọn họ đã bị trường thương chắn ngã xuống đất, tốp binh sĩ cầm trường thương đứng sau lập tức tiến lên dùng đại đao chém bọn họ khôngđứng lên được nữa, sau khi chém xong liền linh hoạt lùi trở về.

Tấn công lần thứ ba, Bắc Triều thảm bại, thống soái bên phía Bắc Triềuchính là tả úy Trương Tích và hữu úy Đạt Kì. Đạt Kì trừng mắt hổ, gânxanh nổi đầy trán, đây là loại đấu pháp gì, binh sĩ Nam Triều đúng làgiảo hoạt.

Trương Tích nhìn cuộc chiến trước mắt, nói: “Đạt Kì, đây là đấu pháp của binhsĩ chuyên trấn thủ ở Tây Cương, không ngờ binh sĩ ở kinh thành cũngbiết, chúng ta mau đổi chiến thuật đi!”

Đấu pháp này là do Hoa Trứ Vũ dựa trên đặc tính của vũ khí Bắc Triều, đem ra bàn bạc với các vị thống lĩnh.

Bộ binh Bắc Triều rút ra, toàn bộ kỵ binh khí thế hung mãnh, như sóng biển cuồn cuộn tràn tới.

Kỵ binh Bắc Triều không hổ là quân đoàn giỏi nhất trong lĩnh vực dã chiến, thế đánh nhanh như sấm sét, không thể chống đỡ.

Hoa Trứ Vũ trầm mặc, nếu trực diện tấn công, tổn thất sẽ thuộc về NamTriều. Phải nghĩ cách đưa mũi nhọn quay ngược lại Bắc Triều. Do dự trong chốc lát, Hoa Trứ Vũ liền cho người đứng bên thổi lên ba tiếng kèn, đợi âm thanh chiến trường lắng xuống, nàng cao giọng nói: “Năm hàng kỵ binh đầu Hổ doanh mau chóng xuống ngựa, dùng đao đâm vào mông ngựa, đuổichúng chạy về hướng Bắc Triều, nhanh!” Nàng truyền nội lực vào giọngnói, ai cũng nghe rất rõ.

Một nghìn binh sĩ Hổ Doanh lập tức nhảy xuống vùn đao đâm vào mông ngựa,bọn họ là những binh sĩ yêu ngựa, nhưng vào giờ phút này chỉ đành phảinhẫn tâm.

Những con ngựa bị thương hí dài, điên cuồng chạy về phía quân đội Bắc Triều,hàng kỵ binh lập tức hỗn loạn, có người không kịp đề phòng ngã xuốngngựa. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi này, binh sĩ Nam Triều vung trường thương, vung đại đao liều chết xông lên.

Hoa Trứ Vũ giục ngựa xông lên trước, trường thương tung bay vẽ ra nhữngvòng sáng chói mắt, mỗi chỗ mũi thương điểm qua, lại có một loạt binh sĩ Bắc Triều rơi xuống ngựa.

Trương Tích giục ngựa nghênh đón, hắn nhìn viên tiểu tướng mặc áo giáp màu tro xung phong liều chết trước mắt, không biết vì sao trong đầu lại hiệnlên cảnh tượng ở Nương Tử quan, viên tiểu tướng áo trắng Doanh Sơ Tà.Lúc đó, tiểu tướng kia mặc áp giáp bạc, đầu đội mũ giáp bạc, trên lưngmang theo Thiên nhai Minh Nguyệt đao, dưới yên ngựa giắt một cây ngânthương. Khí chất độc lập trời sinh đó, đến giờ hắn vẫn chưa quên được.

Lúc ấy, hắn còn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại người thanh niên đặc biệt đó. Không ngờ, tối nay lại có thể gặp được một thiếu niên giống hệt vớiphong thái của Doanh Sơ Tà năm đó.

Nhân tài Nam Triều lớp sau xô lớp trước!

Trận chiến này vô cùng kịch liệt, vốn binh sĩ Bắc nghĩ có thể nhẹ nhàng phục kích Nam Triều, vậy mà không ngờ lại rơi vào thế giằng co.

Hoa Trứ Vũ và mấy thống lĩnh khác đều rõ, chém giết lâu dài người chịuthiệt chính là bọn họ, huống chi nhân số cách nhau quá xa, tám vạn binhsĩ cũng không phải đối thủ của Bắc quân. Do đó, binh sĩ Nam Triều cũngkhông ham chiến, vừa đánh vừa chừa đường rút lui.

Binh sĩ Bắc Triều sao có thể bỏ qua cơ hội lần này, người ngựa không ngừng bám sát phía sau.

Hoa Trứ Vũ dẫn một đội quân đi vào đường núi, Nam Triều không thể cầm cựnổi trên cánh đồng rộng lớn, chỉ có cách lợi dụng địa hình đồi núi mớicó thể cầm cự, đợi quân tiếp viện. Cứ như vậy tới canh năm, đại quân vừa đánh vừa lui đến sát chân núi Liên Ngọc, phía sau bọn họ là một khoảngnúi non trùng điệp.

Trước mắt là một khe núi hẹp, Hoa Trứ Vũ thống lĩnh Hổ doanh và hai vạn binh mã của Nam Cung Tuyệt ở phía sau cản đường, Đường Ngọc không dẫn binh,nhưng cũng ở lại cùng bọn họ liều chết ngăn cản Bắc quân tiến vào, tấtcả binh sĩ còn lại rút vào sâu trong khe núi.

Mặt trăng phía cuối chân trời đã sớm biến mất, những vì sao lạnh lùng cũngkhông biết đã chạy tới nơi nào. Bầu trời cao vạn dặm không có trăng cũng không có sao, đen đặc như mực. Đây chính là thời điểm u ám nhất trướcbình minh.

Hoa Trứ Vũ đứng trên đồi dốc cao, Bình Lão Đại theo sát không rời.

Cây đuốc cách đó không xa chiếu sáng bóng người nàng, dưới bóng đêm nồngđậm, áo giáp màu bạc phản chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo. Mái tóc đenbị gió thổi tung ra sau lưng tôn lên một gương mặt rất đẹp, đẹp khiến ta kinh diễm. Một gương mặt rất lạnh, lạnh như Tu la. Nhưng nàng đang khẽmỉm cười, nụ cười uể oải đầy mị hoặc. Tay cầm ngân thương đứng trên cao, khí thế khiếp người nhìn Bắc quân đang dần dần tiến tới gần.

Trương Tích không nhịn được ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, bắn tên.

Tên trút xuống như mưa, Hoa Trứ Vũ giục ngựa dẫn theo binh sĩ liều chếtxông xuống, cùng với Nam Cung Tuyệt, Đường Ngọc thành ba hướng tấn côngquân địch. Ba người như hổ lạc vào bầy sói, trường thương tung bay, mặcsức chém giết.

Đạt Kì giục ngựa đi tới, trường kích trong tay mạnh mẽ chống lại trường thương của Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ biết Đạt Kì là một viên mãnh tướng của Bắc Triều, lực tấn côngcủa hắn rất lớn, một cây trường kích mạnh mẽ lướt trong gió, phàm làbinh sĩ Nam Triều bị trúng một kích của hắn đều bị rơi xuống ngựa, điđời nhà ma.

Thế là trận chiến giữa Đạt Kì và Hoa Trứ Vũ bùng lên, Hoa Trứ Vũ cũng có ýchặn đánh Đạt Kì, hạ thấp uy nghiêm của Bắc quân. Nàng nắm trườngthương, đón nhận một kích nặng nề của Đạt Kì.

Ngân thương va chạm với trường kích bắn ra nhiều tia lửa nhỏ. Cánh tay cầmtrường kích của Đạt Kì khẽ run lên, hắn không dám tin tên thống lĩnh trẻ tuổi này lại có nội lực thâm hậu như vậy.

Một hồi chém giết, cuối cùng Hoa Trứ Vũ đã đánh bại Đạt Kì. Trường thươngmạnh mẽ liều chết phá vòng vây Bắc quân xông ra, cùng Nam Cung Tuyệt,Đường Ngọc tụ lại một chỗ. Ba người nhìn đến thấy binh sĩ đi trước đã an toàn rút hết trong núi. Đội ngũ của bọn họ cũng bắt đầu lui dần về phía sau.

Bắc quân đỏ mắt bám chặt phía sau, nhất là khi Bắc quân nhìn thấy Hoa TrứVũ đánh chủ soái Đạt Kì bị thương, còn thấy bọn họ sắp rút vào trongnúi, thẹn quá thành giận, hơn một trăm tên kỵ binh liều chết xông vàocửa khe núi.

Mà đi phía sau, là những người mất ngựa ở lại liều chết đã bị thương nặng.

Hơn một trăm kỵ binh Bắc Triều lao về phía này, mắt nhìn sắp có người chếtdưới vó ngựa. Bóng ma tử vong đã bao phủ lên đầu bọn họ, cũng có ngườiđã nhắm mắt lại chờ đợi số phận.

Nhưng vào lúc này, Hoa Trứ Vũ phóng ngựa xông lên, liều chết chống lại hơnchục tên kỵ binh. Bình Lão Đại nhìn thấy Hoa Trứ Vũ lấy một địch trăm,vô cùng lo lắng. Nhưng đã không kịp ngăn cản nàng, đành phải thúc ngựađuổi theo.

Hoa Trứ Vũ vừa xông lên trước, ngân thương trong tay xoay tròn một vòng,những tia sáng bạc xé gió mạnh mẽ bắn về phía Bắc quân. Mười mấy kỵ binh đứng trước có cảm giác như mình vừa va phải vách núi cứng rắn, kêu thảm một tiếng rồi cùng ngã xuống ngựa.

Hoa Trứ Vũ lấy sức một người đánh lại trăm người, tuy Toại Dương là thầnmã, nhưng dưới áp lực nặng nề cũng lui dần về phía sau. Hoa Trứ Vũ cưỡiToại Dương, chỉ cảm thấy chân khí cuồn cuồn dâng lên, cả người mềm nhũn, cổ họng đầy mùi tanh ngọt phun một búng máu ra ngoài. Trong nháy mắt,nàng có cảm giác chân khí trong cơ thể tản mát ra ngoài, người ngồi cũng không vững, nàng biết mình đã bị nội thương.

Nhưng nàng vẫn nghiêm nghị ngồi trên ngựa, giơ tay áo lau đi vết máu trênkhỏe môi. Khí lạnh bức người, một đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lùng nhìn vềphía trước.

Lại tiếp tục xông lên, mắt thấy một mình nàng hạ gục mười kỵ binh chỉ trong một chiêu mà còn uy mãnh như thế, nhất thời không có ai dám tiến lêntrước.

“Bảo thống lĩnh!” Phía sau có một binh sĩ Nam Triều hô lớn đầy thê thảm, bithống. Tiếng hô này đã làm những kỵ binh Bắc Triều tỉnh lại trong sợhãi, không biết là ai mở đầu, cả khe núi không ngừng hô lớn: “Bảo thốnglĩnh! Bảo thống lĩnh! Bảo thống lĩnh!”

Nhưng vào lúc này, Nam Cung Tuyệt và Đường Ngọc đã dẫn kỵ binh tới. Có vàitên binh sĩ Hổ Doanh cũng chạy tới. Bình Lão Đại xông tới đầu tiên, kéoHoa Trứ Vũ vào lòng hắn, hai người một ngự nhanh chóng chạy vào trongnúi. Toại Dương được một binh sĩ khác giữ lại, chậm rãi đi ở phía sau,ngay cả Toại dương cũng bị nội thương rồi. “Ngốc quá! Ngươi nghĩ bọn họlà Cô Nhi quân của chúng ta sao, bọn họ đáng giá để ngươi liều cả mạngsống sao?” Khuôn mặt Bình Lão Đại toát lên vẻ buồn bực.

Gương mặt Hoa Trứ Vũ tái nhợt nói: “Bây giờ bọn họ là thuộc hạ của ta!” Uydanh của Doanh Sơ Tà trong quân cao như vậy chủ yếu là do trên chiếntrường, nàng luôn liều mình bảo vệ sự an toàn của binh sĩ, hạn chế tốithiểu mức thương vong..

Binh sĩ Nam Triều lùi vào trong, tuy cửa vào núi đã bị chặn lại, nhưng Bắcquân lại đi theo một con đường vòng khác bám riết không ngừng. Xem ra,Tiêu Dận đã hạ nghiêm lệnh, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ binh sĩ Nam Triều, cho nên bọn họ mới bám sát không ngừng nghỉ.

Mặt trời bắt đầu ló dạng, trời sắp sáng, có thể lờ mờ thấy rõ cảnh tượngtrong núi. Nếu là ban ngày, Bắc quân càng dễ phát hiện ra hành tung củabọn họ.

Hoa Trứ Vũ ngồi dưới tựa lưng vào gốc cây, những binh sĩ Hổ doanh khôngngừng tới trước hỏi thăm tình hình của nàng. Nàng nhìn những đôi mắt tha thiết trước mặt, nhớ tới Cô Nhi quân của nàng. Cô Nhi quân đã phân tán, không biết bây giờ bọn họ sống như thế nào, có lẽ tất cả đã trở thànhnhững người dân bình thường. Tuy Bình Lão Đại lo lắng cho nàng nhưngcũng không dám thân cận quá mức, lúc nào cũng phải ẩn mình trong quân,sợ bị người khác nhận ra.

“Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng!” Hoa Trứ Vũ cười nói.

“Thật sao?” Các binh sĩ vẫn không tin.

“Thật, các ngươi nhanh đi chuẩn bị nghênh địch!” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.

Đợi những binh sĩ kia đi rồi, nàng lại phun ra một búng máu. Hoa Trứ Vũbiết nàng phải tự điều dưỡng một thời gian, nàng nhắm mắt lại, vận nộilực chữa thương.

Khi trời sáng rõ, Bắc quân bắt đầu tổng tiến công.

Hoa Trứ Vũ tựa vào gốc cây, chỉ huy Hổ doanh cách bày trận đón địch. Hổdoanh không phải Cô Nhi quân, nàng chưa bao giờ huấn luyện qua bọn họ,nên bọn họ không thể phát huy được hết trận pháp nàng truyền thụ. Nhưngcũng có thể miễn cưỡng cầm cự với Bắc quân một thời gian.

Chống cự tới giờ Thìn, chợt nghe phía Bắc quân rối loạn, có một cột khói màu đỏ phóng lên cao.

Hoa Trứ Vũ chấn động, mười vạn binh mã kia đã đến rồi.

Nam Cung Tuyệt dẫn quân xông xuống hợp với mười vạn binh mã, trong đánh ra, ngoài đánh vào, hung hãn chém giết.

“Ngươi thấy thế nào, hay là ở lại đây đi?” Đường Ngọc đi tới thản nhiên hỏi Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ nói: “Ta ngồi chờ ở đây. Xung quanh đây đều là binh mã, chỗ này rất an toàn.”

Đường Ngọc nheo mắt:“Ngươi nói không sai, vậy ở lại đây chờ đi!”

“Sao ngươi không ra trận?” Hoa Trứ Vũ kinh ngạc hỏi.

Đường Ngọc đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, không nói gì. Đương nhiên hắn rất muốn ra ngoài chém giết, nhưng mà cũng không thể lơ là việc chăm sóc người này. Đây là chuyện trước khi ra trận, Tướng gia đã đặc biệt dặn dò hắn.

Chiến sự giằng co tới tận giờ Ngọ, cuối cùng Bắc quân bại trận, Đạt Kì vàTrương Tích dẫn theo ba vạn binh mã còn sót lại mở đường máu xông rangoài. Vốn muốn tiêu diệt binh mã của Nam Triều, vậy mà không ngờ phemình lại bị tổn hại tới mức này.

Nghe những âm thanh dưới núi hòa hoãn lại, Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài một hơi.Lúc này, nội thương của nàng còn nghiêm trọng hơn cả ngoại thương, e làphải dưỡng bệnh trong thời gian dài.

Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành nhiều điểmsáng chói mắt. Tiếng gió thổi qua mang theo những tiếng than khóc trongkhông trung. Nàng khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu thở dài: Từ xưa tới nay, đãra chiến trường còn mấy ai tồn tại!

Bên tai bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân rất khẽ, trong giây lát, một mùi máu tanh nồng đã đi tới trước mặt nàng.

Hoa Trứ Vũ cả kinh mở mắt ra, rồi lại nheo mắt lại.

Cách chỗ nàng mười bước, có một bóng người đang đứng.

Trời đất an tĩnh vô cùng.

Tiếng gió xào xạc xuyên qua khu rừng như ai oán, như những oan hồn mới mất đang khóc thút thít.

Mà người đứng trước mắt mặc một bộ giáp màu trắng, trong tay cầm theo mộtcây trường thương, phía đầu mũi thương có những giọt máu chưa kịp khôchảy xuống. Chiếc áo choàng màu trắng bạc tung bay, ánh nắng bao trùmlên cơ thể hắn, hắn ngạo nghễ đứng đó, giống nhau lúc này, cả trời đấtchỉ có một mình hắn đơn độc.

Người mới tới đội khôi giáp che khuất gương mặt. Tuy không thấy rõ khuôn mặtkia, nhưng Hoa Trứ Vũ lại có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, ánh mắtsáng rực xuyên qua lớp màn che nhìn thẳng về phía nàng.

Ánh mắt mãnh liệt tựa như muốn thiêu đốt nàng.

Hoa Trứ Vũ hoảng hốt, rốt cuộc người kia là ai?

“Ngươi bị thương sao?” Mũi thương chống xuống mặt đất, giọng nói thanh đạm như gió truyền tới.

Hoa Trứ Vũ đưa tay vuốt cằm.

Người mới tới đưa tay tháo khôi giáp ra rồi ném xuống đất. Sau đó là áochoàng, giáp bạc, tất cả đều để gọn quanh cây trường thương.

Hoa Trứ Vũ trừng mắt, sững sờ nhìn lịch huyết chiến trong giây lát đã biến thành Tả tướng ôn nhã.

Mái tóc đen rối tung trong gió, thân hình cao lớn đứng thẳng, tà áo trắng phiêu dật như tiên hạ phàm.

Nếu không phải áo hắn nhiễm chút máu tươi, Hoa Trứ Vũ thật sự nghi ngờ mắt mình có vấn đề.

Người vừa có ánh mắt và khí thế bức người kia chính là Cơ Phượng Ly. Cơ Phượng Ly đó là một người hoàn toàn xa lạ với nàng.

Tuy nàng biết võ công của hắn rất cao, nhưng nàng không bao giờ ngời tới,sau khi hắn mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, lại có sự thay đổilớn tới mức này.

Nàng càng không ngờ, Cơ Phượng Ly lại tự mình dẫn mười vạn đại quân tới.Chắc sợ bị tiết lộ thân phận, nên hắn mới phải đeo khôi giáp che kínmặt.

Nói thật, cho dù là Hoa Trứ Vũ vừa tận mắt chứng kiến sự biến đổi của hắn còn cảm thấy khó tin.

“Bị thương thế nào?” Cơ Phượng Ly hơi nhíu mày, gằn giọng hỏi.

“Không chết được!” Hoa Trứ Vũ chống người vào thân cây, miễn cưỡng đáp.

Cơ Phượng Ly nghiêm mặt, dường như bị lời nói của Hoa Trứ Vũ làm cho tứcgiận, hắn lạnh lùng nheo mắt: “Ta biết là ngươi không chết!” Cái hắnmuốn biết là Hoa Trứ Vũ bị thương như thế nào, câu hỏi của hắn tuy ngắngọn nhưng lại rất rõ ràng.

“Không sao! Không có chuyện gì!” Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười nói.

“Tướng gia, Bảo thống lĩnh không có việc gì, chỉ là bị nội thương, điều dưỡngmột thời gian sẽ không sao nữa.” Đường Ngọc thấy thế liền mở miệng nói.

Cơ Phượng Ly không nói gì mà chỉ bước nhanh đến bên cạnh Hoa Trứ Vũ, nhanh như chớp đưa tay ra phía sau lưng nàng.

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, đang muốn giãy dụa né tránh thì nghe thấy tiếng Cơ Phượng Ly quát lên: “Đừng có nhúc nhích!”

Trong nháy mắt, Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ chân khí truyền vào từ phía sau lưng, trong nháy mắt đã lan ra khắp toàn thân. Cơ Phượng Ly đangdùng nội lực giúp nàng chữa thương, nội lực của hắn thật sự rất thâmhậu, chỉ một lát sau, cảm giác đau đớn trong lục phủ ngũ tạng đã giảmbớt vài phần, thoải mái hơn rất nhiều.

Thời gian một nén nhang trôi qua, Cơ Phượng Ly mới thu tay về, lệnh choĐường Ngọc: “Ngươi đi tìm một bộ cáng lại đây, e là Bảo thống lĩnh không thể cưỡi ngựa vào lúc này!”

Đường Ngọc đáp lời đi xuống, chỉ một lát sau đã dẫn theo mấy binh sĩ mangcáng tới. Hoa Trứ Vũ nằm yên trên cáng, để mặc cho binh sĩ nâng đi.

Tuy đại thắng, nhưng Tiêu Dận vẫn chưa xuất quân, Cơ Phượng Ly lo Tiêu Dậnbiết mười tám vạn đại quân Nam Triều đều đang tập trung ở đây, như vậy,hắn sẽ biết Dương Quan không có quân phòng thủ, liền vội vàng sai đạiquân xuất phát, đi không ngừng nghỉ quay trở lại Dương Quan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv