Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 100



Hoa Trứ Vũ cảm thấy thất bại khi ngồi ở trong địa lao, chuyến đi Bắc Triềulần này, nàng tới cũng như không. Hoặc cũng có thể nói, lần này nàng tới chiến trường cũng như không.

Hồi Tuyết vừa mới nói, Tiêu Dận không bị trúng độc cũng không bị hạ cổ, nếu không phải bị khống chế, nàng ở lại đây ngày nào nguy hiểm ngày đó. Cho nên, nàng phải quay về. Nhưng nàng không biết mình phải quay về bằng cách nào.

Hiện tại Tiêu Dận đã lùi binh về Dương Quan, nói không chừng đại quân NamTriều đã vây khốn Dương Quan, ngoài quân doanh Nam Triều, nàng không cóchỗ nào khác để đi. Chỉ là, nếu quay về đó, nàng cũng không biết mình sẽ bị trừng phạt như thế nào.

Lúc ra khỏi thành, nàng đã nói với Cơ Phượng Ly nàng không phải thám tử Bắc Triều, nàng còn thề sẽ tuyệt đối không đi theo Tiêu Dận. Nhưng cuốicùng, nàng vẫn đi tới Bắc Triều.

Nàng có thể khẳng định, trong mắt Cơ Phượng Ly, nàng chính là thám tử BắcTriều. Bây giờ quay về quân doanh, nhất định Cơ Phượng Ly sẽ không bỏqua cho nàng. Nhưng không quay về, thì chẳng khác gì nàng tự nhận mìnhchính là thám tử. Đây là điều nàng không mong muốn.

Hoa Trứ Vũ đứng dậy đi đến trước cửa lao, khẽ lay cửa một chút, đúng là Hồi Tuyết không hề khóa lại. Trong địa lao cũng không có người trông coi,tất cả đều canh gác ở mặt ngoài. Nàng lặng lẽ đi ra cửa lao, dọc theocầu thang, chậm rãi đi về phía trước.

Có mấy tên thị vệ đang ngồi nói chuyện bên ngoài, Hoa Trứ Vũ vận khinhcông, nhẹ như một làn khói bay ra phía sau, điểm huyệt đạo những ngườiđó. Nàng nhanh chóng cởi áo ngoài của một tên thị vệ đổi cho mình, còntháo thêm cả thanh bội kiếm trên người hắn ra.

Phủ đệ của phủ doãn Dương Quan không tính là nhỏ, sau địa lao chính là hậuviện. Hoa Trứ Vũ ẩn nấp trong tàng cây, bí mật di chuyển về phía Bắc,nhìn thấy một đội tuần tra đi tới, nàng vội vàng xoay người nhảy lên nóc nhà.

Gió đêm khẽ thổi mang theo cảm giác mát lạnh. Bóng đêm thâm trầm, khôngtrăng, không sao. Nếu như không có trận chiến này, đêm nay cũng là mộtđêm tươi đẹp.

Nàng ở yên trên nóc nhà hồi lâu, mãi đến khi một đội tuần tra nữa đi qua,nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Dận có tính cảnh giác rất cao,trong thành Dương Quan, ngoài các binh sĩ Bắc Triều thì không còn aikhác, vậy mà vẫn còn canh phòng nghiêm ngặt như thế.

Mắt thấy chỉ còn một nóc nhà nữa là có thể ra khỏi phủ, chợt nàng nghe thấy một giọng nói thản nhiên từ dưới đất vang lên, “Các hạ hóng gió trên đó cũng thật là lâu!”

Hoa Trứ Vũ khựng người lại, cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy nàng đang ở trên nóc một căn phòng. Dưới một gốc cây trong sân viện, Bắc Đế Tiêu Dận đang chắp tayđứng đó, ánh sáng từ những ngọn đèn trong viện xuyên qua những tán cây,tạo thành những bóng đen loang lổ trên mặt hắn, càng khiến vẻ mặt củahắn thêm âm trầm.

Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, nàng thật muốn cười, nhưng lại cười không nổi.

Nàng còn tưởng mình có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi phủ, vậymà vẫn không được như ý nguyện. “Xuống đi! Ngươi không trốn thoát đượcđâu!” Tiêu Dận bước ra khỏi tán cây, tà áo màu tím lay động trong gió.

Hoa Trứ Vũ biết mình bị Tiêu Dận phát hiện, muốn trốn ra ngoài lần nữa đúng là còn khó hơn lên trời. Trong ngoài phủ đều là binh sĩ của hắn, dùnàng chạy ra khỏi phủ, cũng không chạy khỏi thành Dương Quan.

Hoa Trứ Vũ nhăn mày, nhảy từ trên nóc nhà xuống.

“Hoàng Thượng thức khuya thật đấy!” Hoa Trứ Vũ vỗ vỗ tay, đêm hôm khuya khoắtkhông ngủ được, còn không biết đứng ở dưới tàng cây làm cái gì. Nàngkhông tin, hắn đứng ở nơi này tiếp đón nàng.

Tiêu Dận nhếch môi cười, tuy rất nhạt nhẽo, nhưng đúng là đang cười, “Bản đế có thức đêm cũng không bằng các hạ, còn thuận gió bay lên nóc nhà,không biết trên nóc nhà có nhìn thấy thứ gì hay ho?”

“Mây đen che kín trăng sao, Hoàng Thượng thấy có đẹp không?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói, dù cảnh vật có đẹp tới mức nào thì cũng đã bị chiến tranh phá hủy.

Tiêu Dận ra vẻ không để ý, tựa như hắn không hề tức giận chuyện Hoa Trứ Vũtrốn khỏi địa lao. Hắn chỉ vào bộ bàn ghế đá trong sân, “Ngồi xuống đi,bản đế có việc hỏi ngươi.” Giọng nói lạnh lùng, không hề có độ ấm.

Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đá.

“Người đưa cho ngươi chiếc dây chuyền này, là hoàng muội của bản đế!” Tiêu Dận nhìn nàng, chậm rãi nói, trong giọng nói phảng phất mang theo sự bithương.

“Ừm!” Hoa Trứ Vũ vuốt cằm nói, “Ta cũng đoán được, cô ấy từng nói thứ đó do ca ca của cô ấy lưu lại.”

“Nó, vì sao lại chết?” Tiêu Dận vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế đá khác.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy đau xót, nàng biết hắn muốn hỏi về Cẩm Sắc. Từ nhỏ, Cẩm Sắc và hắn đã lạc mất nhau, hắn thậm chí còn không biết cả gương mặtcủa cô ấy.

“Cô ấy rất xinh đẹp, mày liễu mang theo anh khí, mắt hạnh thông tuệ. Cô ấyrất ít cười, có thể là do những chuyện trong quá khứ. Lúc nhỏ cô ấy rấtkhổ sở. Nhưng cô ấy rất lương thiện, cũng rất nghĩa khí. Thậm chí, cô ấy còn vì ta……” Giọng nói Hoa Trứ Vũ càng lúc càng nhỏ. Những từ cuốicùng, nàng thật sự không dám nói ra, nếu để Tiêu Dận biết Cẩm Sắc là bịngười ta lăng nhục tới chết, hơn nữa, nếu đêm đó hắn tới sớm hơn mộtkhắc, có lẽ hắn đã cứu được Cẩm Sắc. Nếu hắn chịu nghe lời thỉnh cầu của nàng, có lẽ hắn còn có thể tìm được thi thể của Cẩm Sắc. Nếu để TiêuDận biết những việc này, không biết hắn sẽ tự trách bản thân tới mứcnào.

“Ngươi nói, nó vì cứu ngươi, vậy ai đã giết nó?” Ánh mắt Tiêu Dận nhìn nàngđầy sắc bén, giống như hắn muốn thông qua gương mặt nàng nhìn thấy điềugì đó.

Hoa Trứ Vũ trầm mặc.

“Chuyện này, ta vẫn còn đang điều tra!” Nàng luôn nghĩ việc này là do lão hoàng đế ra lệnh, Cơ Phượng Ly phái người làm, nhưng đến nay, nàng vẫn cònchưa tìm được chứng cớ xác thực.

Tiêu Dận nheo mắt lại,“Được rồi, sau này ta sẽ điều tra cùng ngươi! Ta hỏingươi, nếu Trác Nhã đã xả thân cứu ngươi, vậy ngươi có phải ý trung nhân của nó không? Các ngươi đã thành thân chưa?”

Hoa Trứ Vũ quẫn bách.

Đây là câu chuyện chấn động cỡ nào!

“Thật ra ta là……” Thật ra ta là nữ, Hoa Trứ Vũ do dự không biết có nên nói ra không, nếu hắn đã quên nàng, vậy hãy giữ kín bí mật này, nếu không,không biết chuyện này sẽ mang tới cho nàng bao nhiêu sóng gió. Nàng thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.

Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy người trước mắt tuy chỉ mặc quần áo thị vệ bình thường, nhưng cũng khó che giấu được vẻtuấn mỹ. Nhất là đôi mắt trong suốt như mang theo ma lực tối cao, khiếnhắn khó rời được tầm mắt.

Vì sao, hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

Ngay cả bản thân hắn cũng không giải thích được.

Hắn chăm chú nhìn Hoa Trứ Vũ, bỗng nhiên, trái tim có cảm giác nhói đau như bị kim châm, hắn lấy tay ôm ngực, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

Hắn không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng, cảm giác này cũng chỉ lóe lên trong một khoảnh khác rồi biến mất.

“Thật ra người là ai?” Hắn nhíu mày hỏi.

Đúng lúc này, có một thị nữ chạy ra khỏi phòng, vội vàng quỳ trước mặt TiêuDận, “Hoàng Thượng, Uyển tiểu thư lại ho, không uống được thuốc, nô tỳthật không biết phải làm sao.”

Tiêu Dận nghe vậy cau mày lại, đứng dậy rời khỏi chiếc ghế đá, “Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?”

“Có thể là do mấy ngày đi theo Hoàng Thượng chinh chiến nên đã bị nhiễmphong hàn. Uyển tiểu thư vẫn chưa quen với khí hậu Bắc Triều chúng ta,thật không biết có chịu nổi mùa đông ở đây không.” Thị nữ sợ hãi nói.

Sức khỏe Ôn Uyển không tốt? Không trách Tiêu Dận lại thức khuya như vậy,thì ra là lo lắng cho Ôn Uyển. Thì ra tiểu viện này là nơi ở của ÔnUyển. Đúng là, sao có bao nhiêu nóc nhà nàng lại nhảy vào nơi này!

Tiêu Dận thản nhiên nói: “Không phải sợ, đến mùa đông, có lẽ chúng ta đã không còn ở phương Bắc nữa.”

Ánh đèn thản nhiên chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ thâm trầm của hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoa Trứ Vũ, “Ngươi ở lại đây, bản đế coi người là ý trung nhân của hoàng muội, sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng cũng không thể thả ngươi đi. Bao giờ chiến tranh chấm dứt, bản đế sẽ mang ngươi về Bắc Triều. Ngươi tạm thời ở lại nhà lao, đừng nghĩ tới việc đào tẩu nữa.” Giọng nói của hắn mang theo khí phách và áp lựckhiến người ta không thể kháng cự. Hắn lệnh cho Khinh Vân và Tế Nguyệtdẫn nàng về địa lao, còn bản thân mình thì bước vào trong phòng.

Hoa Trứ Vũ ngồi trên ghế đế nhìn theo bóng dáng hắn. Trong nháy mắt, nàngchỉ cảm thấy gió đêm nay thật lạnh, ngay cả chiếc ghế đang ngồi, cũnglạnh tới thấu xương.

Không phải sợ, đến mùa đông, có lẽ chúng ta sẽ không còn ở phương Bắc nữa!

Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy trái tim như nứt ra, cảm giác lạnh giá khiến nàngrun rẩy. Nàng khó nhọc đứng lên, đi theo Khinh Vân và Tế Nguyệt về địalao.

Trong đại lao âm u. Tiêu Dận đã hạ nghiêm lệnh, Khinh Vân cùng Tế Nguyệt khóa chặt cửa đại lao, bên ngoài cũng tăng thêm thị vệ canh gác.

Hoa Trứ Vũ ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ khô, chiếc đèn lồng Hồi Tuyết đểlại đã cháy hết, quanh nàng chỉ còn bóng tối. Miệng vết thương bắt đầutruyền tới cảm giác đau đớn, lúc này nàng mới nhớ mình đã quên bôithuốc. Lấy lọ thuốc Hồi Tuyết để lại, mò mẫm trong bóng đêm, bôi thuốclên miệng vết thương, Hoa Trứ Vũ thở dốc chịu đựng cảm giác bỏng ráttruyền tới, băng miệng vết thương lại. Mấy năm nay ở trên chiến trường,bị thương đã sớm trở thành thói quen, đã rất quen thuộc với việc bôithuốc, băng bó.

Ở trong địa lao yên tĩnh, nghe không thấy một tiếng động gì khác, Hoa Trứ Vũ cảm thấy như một con thú nhỏ bị thương, trốn tránh trong bóng đêmkhông người, lặng lẽ liếm láp vết thương trên người mình. Dù có kiêncường tới đâu, nàng cũng không tránh khỏi cảm giác bi thương..

Đêm rất yên tĩnh, cũng không biết đã đến canh mấy, Hoa Trứ Vũ bắt đầu cócảm giác buồn ngủ, nhưng địa lao lại rất lạnh. Nàng ôm gối, đang muốnngồi xuống vận công, lại nghe thấy những tiếng bước chân lướt qua. Vừanghe thấy tiếng động, Hoa Trứ Vũ tỉnh táo lại hơn nhiều. Nàng đứng dậy,đi đến sát cửa lao, hỏi những thị vệ bên ngoài, “Đã xảy ra chuyện gìvậy?”

Lúc này đây, để phòng nàng trốn đi, Tiêu Dận đã phái thêm thị vệ canh gác ngoài cửa.

Thị vệ kia nghe thấy nàng hỏi, chỉ lạnh lùng đáp: “Còn chuyện gì nữa, đạiquân Nam Triều bắt đầu công thành rồi! Mọi người phải đi nghênh địch!”

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, đại quân Nam Triều bắt đầu công thành?

Đại quân Nam Triều đi từ Vũ Đô đến Bắc cương, hành quân mệt nhọc, sau khithắng trận ở Túc châu, đáng lẽ phải dưỡng sức một thời gian, chỉnh đốnđội ngũ mới có thể tiếp tục công thành. Nếu lần này thất bại, còn có thể bị Tiêu Dận phản công, nói không chừng Túc châu sẽ bị chiếm đóng. SaoCơ Phượng Ly lại công thành vội vã như vậy? Hắn không giống loại ngườichỉ vì thứ trước mắt, nóng lòng cầu thắng. Hơn nữa, chiến tranh với BắcTriều, không phải chuyện có thể kết thúc trong ngày một ngày hai.

Nàng không nghĩ ra, đúng lúc này, Hoa Trứ Vũ nghe thấy tiếng cửa đại lao mởra. Nàng và các thị vệ canh gác cùng đưa mắt nhìn về nơi đó.

Có người đang đến.

Người đi trước là một thiếu niên mặc quần áo màu đen, Hoa Trứ Vũ nhận ra hắn, hắn là Đường Ngọc, là Đường Ngọc của Nam Triều. Mà phía sau hắn, còn có một người nữa, người kia mặc quần áo màu trắng, chậm rãi xuất hiệntrong ánh lửa nhà lao u ám.

Trong này không có gió, bộ quần áo màu trắng lại khẽ phiêu dật, giống như một cơn mưa sao từ trên trời rơi xuống.

Ánh đèn nhà lao ảm đạm chiếu lên người hắn, lúc sáng lúc tối, lúc rõ lúc mờ.

Không thể nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại rất sáng,sáng như ánh sao sa lẳng lặng rơi trên người Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ căng thẳng đáp lại ánh mắt này, nàng không dám tin Cơ Phượng Lyđang xuất hiện ở nơi này, điều này làm nàng vô cùng khiếp sợ.

Trong đại lao có khoảng hơn mười thị vệ, vừa nhìn thấy thế liền cầm binh khíxông lên. Nhưng tất cả bọn họ đều không có cơ hội chạm được tới vạt áocủa Cơ Phượng Ly. Vào lúc bọn họ vừa bước về phía trước, chỉ thấy ĐườngNgọc đứng trước Cơ Phượng Ly giương tay áo lên, những đóa hoa màu hồngphấn bay ra ngoài không trung, rồi lại chậm rãi rơi xuống.

Trong địa lao hôn ám đột ngột rơi xuống một hồi mưa hoa. Hơn nữa, cơn mưa này còn mang theo mùi hương ngọt ngào, say mê.

Những thị vệ này đều là những người được tôi luyện nhiều năm trên chiếntrường, biết trong mùi hương này có độc, ai nấy đều nín thở, nhưng ngaycả như thế, bọn họ vẫn nằm rạp xuống mặt đất. Bọn họ không biết, độc của Đường Môn không màu không vị, nếu có hương vị thì lại không có độc. Bọn họ trúng độc do những giọt nước bám vào cánh hoa, khi hoa được tung rangoài những giọt nước đó cũng bắn lên người bọn họ, chất độc theo đóthấm vào trong cơ thể.

Hoa Trứ Vũ ngây người đứng sau hàng song cửa, nàng vẫn không dám, vì sao Cơ Phượng Ly và Đường Ngọc lại đến đây, chẳng lẽ là để giết một thám tửBắc Triều như nàng? Nàng không nghĩ ra, chỉ biết nheo mắt nhìn Cơ Phượng Ly như một vầng sáng rực rỡ, lướt qua màn mưa hoa của Đường Ngọc, thảnnhiên đi tới trước mặt nàng.

Khung cảnh này thật sự rất đẹp!

Đẹp tới mức Hoa Trứ Vũ cảm thấy đây không phải sự thật, nàng nghĩ mình đang nằm mơ. Nhưng cảm giác đau đớn từ vết thương trên đầu vai truyền tớilại nhắc nhở nàng, nàng đang rất tỉnh táo.

Cơ Phượng Ly thật sự đã tới đây!

Dẫn quân tấn công Dương Quan, xông vào địa lao phủ Bắc Đế tạm trú, đến đây – giết nàng sao? Có lẽ là không phải.

Bởi vì nàng thấy hắn đang cười! Khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đườngcong đẹp mắt, khiến người ta không thể nhìn về phía khác.

Hoa Trứ Vũ không biết vì sao hắn lại cười, nhưng có vẻ như vừa thấy nàng, hắn rất vui, rất yên tâm.

Bọn họ cách nhau một hàng song cửa, nàng đừng trong đó nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ, hắn lại chỉ cười nhạt, ánh mắt khẽ lướt qua vết thương trên đầuvai, hai hàng mi khẽ cau lại.

Đường Ngọc lấy ra một chiếc chìa khóa trên người mấy thị vệ kia, nhanh chóng mở cửa lao ra.

“Đi theo ta!” Cơ Phượng Ly đứng ở nơi đó, khẽ cười nói.

“Được!” Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nói, nàng cảm thấy nàng không thể nói được câu gìkhác. Bởi vì lời nói của Cơ Phượng Ly thật sự rất dịu dàng, dịu dàng tới mức nàng không thể cự tuyệt hắn. Mà nàng cũng không có ý định cự tuyệt, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Đường Ngọc đã đi ra ngoài mở đường, Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly cũng nhanh chóng đi theo.

Tất cả thị vệ bên ngoài đã được Đường Ngọc xử lý, trên mặt đất đầy những xác hoa hồng, không ngừng lăn tròn theo nhịp gió.

Trong bóng đêm u ám, lạnh lẽo. Ba người đi dọc theo một con đường nhỏ, vộivàng đi tới cửa sau hậu viện, dọc đường vừa đi gặp không ít tốp binh sĩtuần tra, có thể tránh được thì tránh, nếu không Đường Ngọc sẽ dùngThiên Nữ Tán Hoa, Hoa Trứ Vũ thầm than không biết hắn đã giấu bao nhiêuhoa trong ống tay áo. Hơn nữa, chiêu thức lấy mạng kẻ địch còn vô cùngđẹp mắt.

Cứ như vậy, đợi đến khi tới chỗ cửa sau, chợt nghe thấy một âm thanh sắcnhọn cắt ngang bầu trời đêm, những tiếng bước chân trầm trọng vang lên,chỉ thấy một đội binh sĩ Bắc Triều mặc trọng giáp ngăn cản đường đi củabọn họ. Mà người cầm đầu, đúng là Bắc Đế Tiêu Dận.

Bộ quần áo màu đỏ tía tôn lên thân hình cao lớn của hắn, mái tóc màu tímbúi cao trên đỉnh đầu, dưới ánh sáng từ mấy chục ngọn đuốc, gương mặtcủa hắn càng thêm đẹp một cách lạnh lùng.

“Thật không ngờ, chỉ là một binh tốt Nam Triều còn phải để Tả tướng đích thân tới cứu, bản đế rất bất ngờ! Hơn nữa, còn vì một tên binh tốt mà khôngtiếc dùng kế dương đông kích tây, quả nhiên là một kế hoạch không tồi.Nếu không phải Bản đế đột nhiên cảm thấy các ngươi đã công thành quá vội vàng, thì cũng đã tự dẫn quân đi thủ thành rồi.” Tiêu Dận lạnh lùngnói, giọng nói sắc bén, đầy khí phách.

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, nàng vẫn không dám tin vào những điều mình vừa nghe được.

Quả thật, việc Tiêu Dận đột nhiên xuất hiện làm nàng rất khiếp sợ. Nhưnglời hắn nói càng làm nàng khiếp sợ hơn. Hắn nói, việc Nam Triều côngthành là kế dương đông kích tây, còn là vì cứu nàng!

Nàng không tin!

Làm sao nàng có thể tin!

Cơ Phượng Ly không có lý do gì phải đến cứu nàng! Nhưng nàng cũng khôngthể bác bỏ sự thật, hắn vừa mới cứu nàng thoát khỏi địa lao!

Hoa Trứ Vũ kinh hãi nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn không hề nhìn nàng, mà hắn đang nheo mắt nhìn Tiêu Dận.

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như tràn ngập sát khí. Căng thẳng giốngnhư mũi tên đang đặt trên dây cung kéo căng, nặng nề khiến người ta khóthở.

Đúng lúc này, Cơ Phượng Ly đưa tay rút cây quạt bên hông ra, ba một tiếng,cánh quạt mở ra như đóa sen trắng nở rộ, “Nếu Bắc Đế cảm thấy kỳ lạ, vậy bản tướng có thể giải thích cho ngươi nghe. Người này hiện đang làmviệc trong Tướng phủ, trong tay hắn có giữ một vật rất quan trọng vớibản tướng, bản tướng cứu hắn để lấy lại vật kia. Vật đã lấy được, ngườicũng không quan trọng nữa. Nếu Bắc Đế muốn giữ hắn, vậy bản tướng sẽ đểhắn lại!” Hắn tươi cười, trong nháy mắt đã đập vỡ tan bầu không khí căng thẳng.

Hoa Trứ Vũ ngây người, sao nàng không biết mình cầm thứ gì đó quan trọngvới Cơ Phượng Ly. Nàng có cảm giác mơ hồ, Cơ Phượng Ly nói vậy để chứngminh với Tiêu Dận, nàng không có chút giá trị nào với Nam Triều. Thậtra, cũng không cần phải nói như vậy, nàng vốn là người không có giá trịvới bất kỳ ai cả.

Tiêu Dận ngửa đầu cười to: “Để hắn lại đây? Tả tướng đại nhân, ngươi nghĩcác ngươi có thể đi được sao? Tối nay, không chỉ có hắn, tất cả cácngươi đều phải ở lại, không ai được phép rời khỏi đây!”

Đường Ngọc vừa nghe đã vung tay áo lên, mấy đóa hoa bay thẳng về phía Tiêu Dận.

Tiêu Dận rút kiếm, kiếm quang xoay tròn tạo thành một tấm lưới chắn sắc bén, đẩy ngược mấy cánh hoa về phía Cơ Phượng Ly.

Cơ Phượng Ly nhếch môi cười, vung cánh quạt lên đánh rơi mấy đóa hoa xuống đất.

“Thì ra Tả tướng đại nhân là cao thủ thâm tàng bất lộ, nếu đã đến đây, vậychúng ta cùng nhau luận bàn một chút!” Trường kiếm trong tay Tiêu Dậnchỉ vào Cơ Phượng Ly, lạnh lùng khiêu chiến.

Lúc này Hoa Trứ Vũ mới phát hiện, Cơ Phượng Ly không còn ý định giấu diễm võ công của mình nữa.

“Bản tướng không có hứng thú với việc luận bàn võ công, nhưng nếu có phầnthưởng, bản tướng nguyện ý nghênh chiến!” Cơ Phượng Ly mỉm cười, chậmrãi nói.

Sự ngông cuồng của Cơ Phượng Ly đã kích thích sự hưng phấn trong lòng Tiêu Dận, hắn nheo mắt cười lạnh, “Được, nếu tối nay Tả tướng đại nhân cóthể thắng bản đế, bản đế sẽ cho các ngươi rời khỏi thành, tuyệt đốikhông động tới các ngươi, thế nào?”

“Bắc Đế quả nhiên là người đầy khí phách, một lời đã định!” Cơ Phượng Ly thu chiết phiến lại, cười nói.

“Một lời đã định!” Tiêu Dận khẽ vuốt nhẹ thân kiếm, lãnh đạm nói.

Trái tim Hoa Trứ Vũ không ngừng co đập mãnh liệt, những chuyện phát sinh tối nay hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của nàng.

Nàng không ngờ Cơ Phượng Ly tới Dương Quan, càng không ngờ Tiêu Dận sẽ chạmmặt với Cơ Phượng Ly, càng không ngờ bọn họ muốn bàn luận võ công.

Nàng biết võ công Cơ Phượng Ly rất cao thâm, mà võ công của Tiêu Dận cũngkhông kém, gần đây còn tăng vọt một cách thần tốc. Nàng cũng rất muốnnhìn hai cao thủ đương thời luận bàn sẽ phấn khích tới mức nào.

Tâm tư mọi người ở đây cũng không khác gì nàng, các thị vệ khác lui xa vềphía sau, Hoa Trứ Vũ và Đường Ngọc cũng đứng cách xa bọn họ.

Hoa viên to như vậy trở nên trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người là Tiêu Dận và Cơ Phượng Ly đang đứng.

Bầu trời đêm thâm trầm, chỉ có mấy cây đuốc thắp sáng nơi này sáng như ban ngày.

Tuy trên chiến trường hai người họ là kẻ địch, nhưng khi luận bàn võ nghệlại vô cùng khách khí, chắp tay thành quyền, lui về phía sau mấy bước.

Tiêu Dận đưa tay nắm chắc lấy bội kiếm, mái tóc màu tím đón gió tung bay, giống như một dải lụa màu tím, vô cùng mị hoặc.

Cơ Phượng Ly mặc bộ quần áo trắng phiêu dật, hắn mở rộng chiết phiến, mỉmcười hòa nhã nhìn Tiêu Dận, nhưng ánh mắt cũng sắc bén vô cùng, lạnh lẽo như băng tuyết, sắc lạnh như một thanh lợi kiếm.

Tay Tiêu Dận khẽ rung lên, trường kiếm trong tay không ngừng vẽ lên những đường sáng lạnh lẽo, tấn công về phía Cơ Phượng Ly.

Cơ Phượng Ly lui người về phía sau, khinh công của hắn không kém, cả người nhẹ nhàng như sương khói. Chiến phiến trong tay gập lại, nhận lấy mộtkiếm nhanh như sấm sét của Tiêu Dận.

Chỉ nghe choang một tiếng, không biết khung chiết phiến của hắn làm từ chất liệu gì lại có thể đỡ được lợi kiếm của Tiêu Dận. Nếu đây là chiếtphiến bình thường, chỉ sợ đã bị chém đứt thành hai đoạn.

Cơ Phượng Ly mượn lực lùi về phía sau, Tiêu Dận bám sát không rời, kiếmchiêu không ngừng xuất ra. Cơ Phượng Ly lắc mình né tránh, chiết phiếnvòng ra phía sau nhắm vào yếu huyệt trên lưng Tiêu Dận.

Thân hình hai người không ngừng áp sát vào nhau, áo trắng phiêu dật, tử yphấp phới. Kiếm chiêu của Tiêu Dận đầy sắc bén, nội lực thâm hậu, mỗimột chiêu mỗi một thức đều mang theo sự mạnh mẽ khiến người ta khó thểchống đỡ. Còn chiêu thức của Cơ Phượng Ly lại mang theo sự trầm ổn giống như con người hắn, cho dù chiêu thức của Tiêu Dận có sắc bén thế nào,đều bị hắn nhẹ nhàng hóa giải.

Hoa Trứ Vũ ngưng thần quan sát hai người quyết đấu, chỉ cảm thấy bọn họ khó có thể phân biệt cao thấp.

Mũi chân bỗng nhiên nhẹ nhàng đạp lên thân kiếm Tiêu Dận, mượn lực xoaytròn mấy vòng trong không trung. Tà áo trắng xoay vòng theo gió. Chiếtphiến trong tay mở rộng, người đột ngột lao từ trên xuống.

Trong nháy mắt, một người trên không trung hóa thành vô số ảo ảnh, khiến người ta không thể phân biệt ai là thật, ai là giả.

Hoa Trứ Vũ kinh hãi, nàng biết võ công Cơ Phượng Ly rất cao, nhưng cũngkhông ngờ võ công của hắn đã cao siêu tới cảnh giới này, chiêu thức cóthể nhanh tới mức này. Mắt thấy chiết phiến sắp đâm vào lưng Tiêu Dận,Tiêu Dận cũng bị bất ngờ, cảm giác như không thể né tránh được.

Hoa Trứ Vũ không nhịn được thất thanh hô lên: “Cẩn thận!”

Cơ Phượng Ly khẽ nhíu mày, cánh tay cầm cánh quạt khẽ ngừng lại. Đúng lúcnày, Tiêu Dận đã kịp lao về phía trước, tránh được một chiêu này, vừaquay tròn một vòng trên mặt đất, lợi kiếm trong tay đột nhiên đâm trúngvào bên sườn trái Cơ Phượng Ly.

Hoa Trứ Vũ kinh hãi bụm chặt miệng, Cơ Phượng Ly thản nhiên quay đầu đưamắt nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh mắt sáng rực như đuốc, tựa như muốn đốt cháylòng nàng.

Tiêu Dận chậm rãi rút kiếm ra, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy màu màu đỏ tươi bắn rangoài, nhuộm đỏ một phiến áo trắng. Trong lòng thấy căng thẳng, nàng lolắng ngước mắt nhìn hắn, thì hắn đã thản nhiên nhìn về phía khác.

Đường Ngọc bất mãn nói với Hoa Trứ Vũ, “Ngươi bị ấm đầu à, hay là không muốnrời khỏi đây?” Nói xong, hắn nhanh chóng bước về phía Cơ Phượng Ly.

Hoa Trứ Vũ đi theo sau Đường Ngọc, chậm rãi bước tới đó.

Bóng đêm thâm trầm, ánh đuốc ảm đạm.

Cơ Phượng Ly đang đưa tay ôm lấy miệng vết thương, trên môi còn mang theonụ cười yếu ớt, “Không biết, Bắc Đế còn muốn luận bàn nữa không?”

Tiêu Dận lắc đầu, nói: “Bản đế nhận thua, nếu không có hắn nhắc nhở, chỉ engười thua là bản đế. Nhất ngôn cửu đỉnh, các ngươi mau đi đi, ngày maichúng ta sẽ gặp lại trên chiến trường!”

“Được!” Cơ Phượng Ly thản nhiên đáp lời, chậm rãi bước ra ngoài dưới sự nâng đỡ của Đường Ngọc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv