Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 49: Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây



Cậu một mặt ác độc muốn giết chết một nhà Chương Kiến Quốc, mặt khác lại muốn túm chặt người này không buông, cho dù cậu biết, con đường phía trước của hai người họ e rằng căn bản không có hi vọng, nhưng cậu vẫn không muốn buông tay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Qua hết Giáng Sinh lại tới Nguyên Đán, trước đó còn có thêm Tết Dương lịch, sau là ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc, dù hàng năm Dương Đông đều sẽ tăng ca suốt cả những dịp này, song năm nay anh lại thành người có gia đình, tất nhiên không thể qua loa xách theo cơm hộp mà đón năm mới chứ. Từ hai hôm trước, anh đã thông báo cho nghỉ lễ ngay lập tức, coi như khen thưởng, còn cho cấp dưới một bút tiền lớn làm tiền bày tiệc liên hoan.

Bên này Dương Đông tất nhiên đã sớm nói rõ ràng với Phùng Xuân.

Năm nay là một năm tương đối yên lặng của Phùng Xuân, không có tác phẩm gì lớn, tất niên lần này có một đài truyền hình ít tiếng tăm mời cậu hát một bài —— là Phùng Trúc Mai liên lạc. Phùng Xuân liền hiểu ra nguyên nhân trước đây Phùng Trúc Mai cật lực khuyên cậu luyện giọng, thật cảm thấy có vạn con thảo nê mã ầm ầm qua trong đầu, tiếc là chuyện này đâu thể cứ từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Cũng may, bên người ta không phải phát sóng trực tiếp, sẽ thu âm sớm trước một ngày, Phùng Xuân nghĩ lại chuyện mấy hôm trước đã phải rống trong phòng luyện thanh mấy buổi, dùng cách nói của Phùng Trúc Mai là, “Dù sao bọn họ cũng không phải thấy cậu hát êm tai mà mời, chỉ cần mặt đẹp là được. Hát gì cứ hát hết mình đi, tệ quá thì còn có hậu kì chỉnh âm.”

Phùng Xuân lúc đó thật muốn rống thử một âm cao cho bà chị này nghe một cái, nhưng chuyện này quá viển vông như kiểu ‘cứ theo ta đây là sống thêm trăm năm’, cho nên, cậu nhịn. Cũng may bên kia dùng phương pháp hệt như Phùng Trúc Mai, cậu bay đi bay về, trình độ hát cỡ đó, người ta cảm thấy đã không tệ, Phùng Xuân thật tủi thân như thể ‘mấy người sao đều coi thường tôi thế’. (Khúc này chém bừa chứ ko hiểu mô tê gì đâu)

Dương Đông thì lại chính là kiểu luôn được người khen. Đón Phùng Xuân ở sân bay, đã thấy ngay tên nhóc này hôm nay chẳng hề vui vẻ, trông tóc cũng héo rũ luôn rồi, bẹp sát vào gáy. Anh đưa tay xoa nhẹ mấy cái, “Sao vậy?”

Phùng Xuân liền chớp mắt giả đáng yêu hỏi anh, “Anh Đông thấy em ca hát làm sao?”

Lúc này phía trước vừa gặp đèn đỏ, Dương Đông đang chú ý phía trước, nói bừa một câu, “Hẳn là… cũng được đi.”

Đến khi anh quay đầu sang, Phùng Xuân bên ghế phó lái đã trưng một dạng nói cũng như không, đang tự chơi điện thoại. Dương Đông biết sai mà bắt đầu dỗ, “Có người nói em hát không hay?” Phùng Xuân lầm bầm, “Không phải, chỉ nói là ok rồi.”

Dương Đông thở phào nhẹ nhõm, “Vậy còn không chứng minh là ổn sao.”

Phùng Xuân lại tiếp tục lầm bầm, “Cơ mà em muốn là hay nhất cơ, từ nhỏ đến lớn em lúc nào cũng nghiêm khắc với bản thân hết.” Cậu nghiêm túc, tóc trên đầu như muốn dựng hẳn cả lên.

Dương Đông suýt nữa cười chết, hỏi cậu, “Vậy sao em còn làm?”

“Vậy nếu là chuyện mình không rành thì không cần làm hả?” Phùng Xuân ngụy biện.

Dương Đông bị cậu chọc cười, chất vấn, “Ý của em là em không giỏi ca hát, vậy sau đó không muốn làm chứ gì.”

Không ngờ câu này vừa dứt, Phùng Xuân đã gật đầu như cún, cậu chỉ chỉ cổ họng mình, buồn bực bảo, “Cái giọng này của em, hát bài ‘Cầu khẩn’ quá lao lực đi, tội gì cứ làm khổ mình vậy. Chẳng bằng cứ tìm chút chuyện sở trường mà làm, đỡ phí thời gian.” Cậu ngụy biện một mớ, “Đời người chỉ có mấy thập niên, tội gì cứ cố chấp mà kham mãi chuyện gì mình không giỏi, anh nói đúng không?”

Dương Đông chọc cậu, “Có chuyện này em làm chắc chắn là số một, cực kì am hiểu, làm không?”

Phùng Xuân thấy có hơi không ổn, đột nhiên nhớ tới ngày đó ai kia còn chưa có bóc xong quà sinh nhật, cậu gần như vô thức liếc nhìn Dương Đông, người này hôm nay mặc áo sơ mi lót lông cừu, áo vest cởi ra để một bên, tay áo hơi xắn lên, trông vừa nhã nhặn lại thêm phần ngả ngớn. Thế là vẻ mặt cậu nhìn hắn thật thận trọng, cứ như sợ Dương Đông lừa cậu vào tròng, “Chuyện gì cơ?”

“Làm Dương thái thái đó.” Dương Đông chẳng hề ngượng ngùng, “Đâu còn cái gì hợp với em hơn cái này nữa.”

Thật ra hôm đó sau khi đang mở quà lại bị Phí Tuyết xen ngang, Dương Đông cũng đã nghĩ tới chuyện này. Hai người họ hiện giờ, một thì bận gần chết, một thì là nhân vật công chúng không thể tùy ý lộ diện, như thế cứ mãi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bây giờ tình cảm còn mặn nồng, song thời gian qua đi, nhất định sẽ phai nhạt.

Đại Dương Quốc Tế là tổ nghiệp, nhất định không thể buông tay, nhưng nói cho cùng anh có thể giảm bớt lượng công việc. Phùng Xuân đóng phim, anh thật ra cảm thấy không có gì không tốt, nhưng không nên tự làm khổ mình, ví như nói, thích phim gì thì hẵng nhận, không thích hát thì không luyện, cứ giống như Từ Manh Manh hồi trước, vậy cũng không tồi, còn những loại hình diễn xuất thương mại, nếu không hứng thú, có thể không tham gia.

Đương nhiên, còn cần một cái tiền đề, chính là hai người bọn họ phải triệt để xác định quan hệ chính thức.

Lời này của anh vừa ra, Phùng Xuân giật mình. Vừa nãy tất cả những tâm tư làm nũng chơi xấu đột nhiên bay đâu mất, trong lòng chỉ nghĩ về một việc, anh Đông đây chính là muốn một đời cùng cậu? Ý nghĩ này khiến cậu chớm mừng lại lo, thậm chí cảm thấy không quá đáng tin, lại xác định thêm nữa, “Dương thái thái?”

“Dương tiên sinh cũng được.” Dương Đông giải thích, “Dù sao cũng là của anh thôi. Không chịu sao?”

Chịu chứ, đương nhiên đồng ý chứ! Như thế mỗi ngày đều cùng nhau, ban ngày có thể gọi điện thăm hỏi, anh mấy giờ về nhà, tối đến có thể đắp cùng một chiếc chăn, thân thể quấn quýt một chỗ, sáng sớm có thể tỉnh dậy trong ngực anh, sau đó nhõng nhẽo tình thú. Những ngày ấy đẹp biết bao, sống cùng người mình yêu nhất, làm chuyện mình thích nhất, đây chính là chuyện nên làm nhất trong đời người ngắn ngủi mấy thập niên.

Cậu thật rất muốn đồng ý ngay một tiếng, song, cậu là Chương Thần, không phải Phùng Xuân.

Phùng Xuân là một nam minh tinh hạng hai, vẻ ngoài nổi trội, diễn xuất không tồi, thân thế sạch sẽ, lí lịch giản đơn, là người tốt nhất để chọn ở cùng. Nhưng Chương Thần thì không, sau lưng cậu, là ba mạng người, mẹ ruột, cha dượng, còn có Tráng Tráng, ngay cả ngủ cậu còn không thể yên giấc, thời thời khắc khắc đều suy tính làm sao báo thù làm sao tính kế người khác, vậy, làm sao có thể ở cùng người ta?

Nhưng, cự tuyệt sao?

Mày từ bỏ được sao? Phùng Xuân hỏi mình.

Đương nhiên là không. Con người vốn ích kỉ, Phùng Xuân ngẩng đầu nhìn sườn mặt Dương Đông đang tập trung lái xe, cậu nghĩ cậu chắc có lẽ chính là kẻ ích kỉ nhất, cũng là kẻ xấu xa nhất. Cậu một mặt ác độc muốn giết chết một nhà Chương Kiến Quốc, mặt khác lại muốn túm chặt người này không buông, cho dù cậu biết, con đường phía trước của hai người họ e rằng căn bản không có hi vọng, nhưng cậu vẫn không muốn buông tay.

Dương Đông có lẽ thấy cậu thật lâu chưa cho anh câu trả lời thuyết phục, nhân lúc phía trước không xe liền liếc nhìn cậu, lại bắt gặp ánh mắt Phùng Xuân chăm chú nhìn chằm chằm mình, sự yêu thích trong mắt thật quá rõ ràng, khiến Dương Đông cảm thấy thật thỏa lòng, vui vẻ nói, “Sao lại không nói gì?”

Phùng Xuân thoát khỏi mớ mâu thuẫn này, cười nói, “Đâu có gì, đương nhiên là em muốn chứ, thế nhưng mà mẹ anh hình như không quá thích đâu.” Giờ khắc này cậu cảm thấy mình thật quá hư hỏng, không muốn buông tay người này, lại không thể thật sự một lòng theo anh, chỉ có thể dùng cách thế này để kéo dài.

Dương Đông hiển nhiên sẽ không lấy ác ý để phỏng đoán lời Phùng Xuân, chỉ cho rằng cậu băn khoăn về cú điện thoại ngày đó, cũng vô cùng kinh ngạc, thậm chí gật đầu nói, “Đây chính là vấn đề, bất quá chỉ cần cho anh chút thời gian, anh sẽ thuyết phục mẹ anh.”

Nhưng dù vậy, tâm tình của Phùng Xuân vẫn chẳng thể quay trở lại cái lúc còn đang bông đùa nhau nữa. Song, ông trời xưa nay luôn giúp cậu, đến khi xe dừng bánh trước ở tiệm cơm, bọn họ vừa xuống xe, lập tức lại đối mặt với những người cũng vừa bước xuống từ chiếc xe đối diện —— một nhà Chương gia.

Sự tình cứ là khéo như thế, hai bên trùng hợp đỗ xe đối diện nhau, vừa xuống xe đã chạm mặt. Dưới ánh đèn mờ mờ của bãi đỗ xe, Chương Kiến Quốc thấy Dương Đông, phản ứng đầu tiên là khẽ nhíu mày. Mà Chương Thiên Hữu còn hưng phấn gọi một tiếng, “Anh Đông.” Đương nhiên, đồng thời gọi lên lời này, còn có Chương Thiên Hạnh.

Hai anh em này vừa dứt lời, liền không tự chủ mà liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt thoáng hiện sự ganh đấu. Song hiển nhiên, ván này, Chương Thiên Hữu thắng —— so với Chương Thiên Hạnh căn bản không dám nhắc đến nửa chữ Dương Đông trước mặt cha hắn, Chương Thiên Hữu không hề e dè mà lướt qua Chương Thiên Hạnh, đi tới chỗ hai người Dương Đông, hưng phấn bảo, “Anh Đông cũng ăn mừng tất niên ở đây ha. Thật khéo làm sao.” Hắn còn cười chào hỏi Phùng Xuân, “Đã lâu không gặp.”

Thuần thục tới mức tựa như hắn thật sự là Chương Thần.

Tất nhiên, tréo ngoe là Dương Đông vẫn cho rằng hắn là thật, tuy rằng gặp Chương Kiến Quốc rất mất hứng, anh vẫn nở nụ cười, thoải mái trò chuyện với Chương Thiên Hữu, “Nhà cậu sao cũng tới, không phải là đón tất niên ở nhà sao?”

Chương Thiên Hữu nói, “Là bạn của cha mời đi, cả nhà mới theo tới.” Hắn liếc mắt nhìn Phùng Xuân, phát hiện cậu đang nhìn về phía người Chương gia bên kia, liền dõi theo ánh mắt cậu ngó sang, lúc này Chương Thiên Ái đang đứng sau lưng Chương Kiến Quốc, hắn chỉ cho là Phùng Xuân đang nhìn Chương Thiên Ái, đáy lòng không khỏi cười nhạo, lúc này chạm mặt bạn gái cũ, chẳng tính là cát tường đầu năm đâu.

Hắn lại không biết, ánh mắt của Phùng Xuân thật ra vẫn chòng chọc rơi trên người Chương Kiến Quốc, kì thực từ khi trở về, cậu vẫn chưa từng có cơ hội ở khoảng cách gần mà nhìn cho kĩ người cha ruột này —— dù là vào ngày Chương Thiên Hạnh đính hôn, cậu cũng chỉ gặp mặt Chu Hải Quyên một cái, còn Chương Kiến Quốc, vẫn chỉ thấy bóng lưng mà thôi.

Ngày hôm nay, rốt cuộc đã thấy được.

Người đàn ông này trông già đi một ít so với mười lăm năm trước, năm tháng và tiền tài có thể nói quá tốt đẹp, nghiễm nhiên mài mòn hết nét tàn nhẫn trên người ông ta, khiến ông ta thoạt trông như một ông lão nho nhã dễ gần. Quan trọng hơn là, cậu bây giờ lẻ loi một mình, mà cái người đầu sỏ gây nên, bên người ông ta có tiểu tam và con cái tiểu tam vây quanh, cho dù bọn họ đã đeo tiếng xấu, song vẫn còn sống sờ sờ ở đây.

Bọn họ sống, đối với Phùng Xuân mà nói, chính là tội lỗi.

Sự khác thường của Phùng Xuân tất nhiên bị Dương Đông phát hiện, anh vỗ vỗ Phùng Xuân, nhẹ giọng hỏi cậu, “Sao thế?” Phùng Xuân nhìn vẻ mặt quan tâm của Dương Đông, còn có ánh mắt lóe hư tình giả ý của tên Chương Thần rởm kia, lắc đầu nói, “Không ngờ là đụng phải bọn họ.”

Dương Đông cũng không phải không biết Phùng Xuân có mâu thuẫn với Chương Thiên Hạnh, chỉ cho là cậu chán ghét Chương Thiên Hạnh, rất tự nhiên vỗ vỗ tay cậu, bước chân nhích tới phía trước, chắn trước mặt Phùng Xuân.

Chương Thiên Hữu híp mắt nhìn động tác này, nhận thấy sự ảnh hưởng của Phùng Xuân đối với Dương Đông lại nâng lên một bậc. Bất quá ấn tượng đối với cậu vẫn không thay đổi, hắn thấy, chỉ có những kẻ ngây thơ vô dụng mới luống cuống chân tay ngay tại thời điểm này, mà không phải là nghĩ cách giải quyết tình huống xấu hổ hiện tại.

Chương Kiến Quốc chỉ sửng sốt ban đầu, sau đó đã vững tâm lại. Có vẻ ông ta cảm thấy mình là bậc cha chú, tất nhiên là chờ Dương Đông chủ động tới chào hỏi. Đáng tiếc, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, quan hệ hai nhà đã thành ra thế này. Mười năm trước, Dương Vĩ Bân chết bệnh, Dương Đông thế yếu, phải chịu thiệt nhún nhường ông ta, tất nhiên sẽ đối đãi ông ta như bậc trên, song bây giờ hai nhà đã vạch mặt nhau, mà Đại Dương Quốc Tế còn đang chèn ép Chương thị, Dương Đông có lẽ nào lại tới chào ông ta?

Chương Kiến Quốc đứng đó mấy phút, rốt cuộc phát hiện không đúng, mặt lập tức đỏ lên, cảm thấy khó coi vô cùng, nhưng oái oăm thay hiện nay khó khăn lắm Chương thị mới có thể hòa hoãn với Đại Dương Quốc Tế, Dương Đông đã đồng ý buông tha, nên ông ta không thể kiêu căng phẩy tay áo bỏ đi. Điều ông ta phải làm, là tiến lên bắt chuyện.

Bắt chuyện với đứa hai mươi tám tuổi xứng hàng con cháu mình.

Nghĩ đến đây, Chương Kiến Quốc hận không thể chết luôn ngay lúc này. Đời ông ta chưa bao giờ khuất nhục như bây giờ. Nhưng có thể không đi sao? Ông ta nhích nhích tại chỗ, rốt cuộc bước lên một bước, tượng trưng cho bước chân chịu nhục đầu tiên.

Chu Hải Quyên thấy thế, vội vã đẩy Chương Thiên Ái nãy giờ đứng một bên không lên tiếng, làm động tác với cô ta, “Đi đỡ cha con đi.” Chương Thiên Ái có vẻ cũng không muốn làm, nhưng mẹ cô ta trước giờ rất cứng rắn. Cô ta bĩu môi, bước lên mấy bước, đỡ lấy tay Chương Kiến Quốc.

Đáng tiếc Chu Hải Quyên vốn đoán trúng tâm tư một đời Chương Kiến Quốc, xui thay ngay lúc nảy lại mò trật —— theo bà ta, cùng bước lên như thế có thể biểu đạt rằng nhà bọn họ không muốn gây hiềm khích, nhưng bà ta lại đánh giá thấp lòng tự trọng của một tên đàn ông, ông ta làm sao có thể cho phép bản thân lộ ra sự già yếu trước mặt Dương Đông? Hơn nữa, người đàn ông này, nhìn biểu hiện của Chương Thiên Hữu mà so sánh, liền tức giận với hai đứa con bà ta đã sinh ra.

Chương Kiến Quốc trực tiếp vung tay, mắng lên, “Cút.” Tự mình đi về phía Dương Đông.

Chương Thiên Ái sửng sốt, khóe mắt đỏ lên. Mà lúc này, Chương Thiên Hạnh đã bị Chương Thiên Hữu chọc điên, thấy Phùng Xuân lại càng đỏ mắt như gặp kẻ thù, trên mặt mịt mù nổi bão. Hai anh em họ, cứ thế, bị Chu Hải Quyên thúc giục, đứng trước mặt Dương Đông và Phùng Xuân.

Bọn họ quan sát lẫn nhau, đương nhiên, là Chương Kiến Quốc và Dương Đông, cuối cùng Chương Kiến Quốc mở lời đầu tiên, “Tiểu Đông à, đã lâu không gặp, lâu rồi không sang trò chuyện với bác.”

Dương Đông cười một cái, “Chương đổng có con cái vây quanh, vui vầy gia đình đã vượt trên người ngoài, sao còn cần tôi trò chuyện?”

Chương Kiến Quốc dâng lên cảm giác chán ghét. Con cái ông ta trước kia khiến ông ta kiêu ngạo bao nhiêu, hiện tại lại mất mặt bấy nhiêu. Thế mà lại không thể phản bác, chỉ có thể tự dằn lòng nén giận.

Hai nhà bất quá ngẫu nhiên gặp gỡ, tất nhiên sẽ không cùng vào chung bàn, hàn huyên vài câu, đến chỗ rồi tự nhiên tách ra. Chương Thiên Ái mới nãy bị đâm một câu, tâm tình tất nhiên không tốt, lúc tách ra, ném cho Phùng Xuân một ánh mắt. Phùng Xuân không nói tiếng nào, chỉ đi theo Dương Đông vào phòng riêng, vừa đặt mông xuống, tin nhắn đã tới, là Chương Thiên Ái gửi qua, “Anh gần đây có chỗ nào giải sầu không? Tôi chẳng muốn mục rũ ở nhà nữa.”

Phùng Xuân rốt cuộc chờ đến những lời này, nếu không tới, cậu còn phải bận tâm nghĩ cách rủ rê Chương Thiên Ái ra ngoài một chuyến, cậu cúi đầu đáp lại, “Thật ra là có, nhưng mà, tôi dẫn cô đi ra, không cho nhà cô biết, nhất là anh cô, được không?”

“Chỗ nào đó?” Chương Thiên Ái có vẻ cực kì muốn ra ngoài chơi, tin nhắn tới liên hồi, “Anh tôi không biết đâu, tôi chính là muốn né bọn họ mà. Nhưng mà lại không muốn quanh quẩn một mình thôi.”

“Có một phần quảng cáo ô tô phải quay ở ngoài trời, quay một đoạn ngắn cảnh đua xe ở đường núi Bàn Sơn, hứng thú không?” Phùng Xuân chậm rãi gõ ra những chữ này. Gõ đến dấu chấm câu cuối cùng, cậu hơi thở phào trong lòng, cuối cùng cũng bắt đầu. Bước ra một bước này, sẽ không còn đường lui.

Có vẻ do sắc mặt cậu quá nghiêm trọng, Dương Đông đối diện không nhịn được mà hỏi, “Tin nhắn của ai tới, có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Phùng Xuân giả vờ thả lỏng cười cười, “Chương Thiên Ái cằn nhằn, em đáp lại cô ta mấy câu thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv