*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phùng Xuân mặc một chiếc tạp dề in hình gấu con không biết lấy đâu ra, đang khuấy khuấy cái nồi, nghe tiếng động, cậu quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng ngời, nở một nụ cười thật xán lạn với anh, “Anh về rồi?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dương Đông đã nói là giữ lời, ít nhất Phùng Xuân bên này không cảm thấy một chút áp lực nào từ Chương gia, ngay cả Lâm Dũng vừa bị đập đầu, cũng hiếm thấy lại nghĩ, Dương Đông quả thật là lựa chọn tốt.
Nhất là khi y ngồi trong phim trường, nhìn em trai mình đóng vai công tử, vai đại hiệp, phong thái tuấn tú, cách đó không xa còn có fan hâm mộ không biết làm sao mò tới được đang ríu rít hưng phấn, mà em trai y chỉ có ngoài mặt là thoải mái nổi bật, bên trong lại ôm thù hận hừng hực như lửa.
Cuộc sống như thế thực sự không hay ho, y có thể cảm nhận được, ngủ không ngon, mỗi một lần nhắm mắt đều nghe tiếng kêu la của Tráng Tráng, thấy được bóng dáng mẹ kế và cha mình, mà mở mắt ra, đối mặt với những người xung quanh, đều là tính toán tới lui, không được một giây an ổn mà sống trong thế giới này. Nếu thật sự có người bầu bạn cùng y (*), vậy ngày đó y mà thật sự lôi Chương Thiên Hạnh theo chết chung, cũng không cảm thấy tiếc nuối.
(* Chỗ này trong bản raw chỉ gọi là ‘hắn’, ta không rõ ý tác giả là chỉ Phùng Xuân hay Lâm Dũng. Nếu chỉ Phùng Xuân, thì cả câu có thể hiểu là ‘Nếu Phùng Xuân có người bầu bạn, Lâm Dũng tình nguyện lôi Chương Thiên Hạnh chết chung’. Nếu chỉ Lâm Dũng, cả câu có thể hiểu ‘Nếu lúc đó Lâm Dũng có người khác bầu bạn ngoài Phùng Xuân, thì anh ta tình nguyện kéo Chương Thiên Hạnh chết chung’. Nói chung theo ta cách hiểu nào cũng hợp lý, ở đây ta dùng cách thứ 2 nha)
Phần diễn này của Phùng Xuân mau chóng xong xuôi. Lúc vừa bắt đầu, Ninh Viễn Tranh vốn muốn làm khó cậu, cái này không được, cái kia liên tục xảy ra vấn đề, khiến Phùng Xuân NG. Phùng Xuân cũng không thèm để ý, cứ mặc hắn, nhưng kéo dài mãi, chuyện này xảy ra hậu quả hắn tự chịu. Hắn muốn lấy Phùng Xuân ra trút giận, nhưng cái danh chúa NG của hắn lại càng thêm vang xa.
Hắn đã quên, hắn chính là kẻ đã từng đắc tội với đạo diễn.
Hơn nữa, trời càng ngày càng lạnh, Phùng Xuân chịu được, hắn cũng chịu không nổi, sau đó đành thu tay.
Phần diễn này của Phùng Xuân kết thúc, cả ngày không có chuyện gì làm, Từ Manh Manh đêm qua đã trở về, Phùng Xuân để biểu đạt sự quan tâm với tư cách bạn trai của Chương Thiên Ái, qua hỏi thăm, nghe nói Chương Thiên Hạnh đã được đưa về nhà, ngoại trừ gãy xương thì không có việc gì, vốn là sớm có thể xuất viện, nhưng vợ chồng Chương gia không yên lòng, lúc này mới ở lại thêm vài ngày. Chỉ là tính khí Chương Thiên Hạnh không tốt lắm, bất luận vợ chồng Chương gia hỏi thế nào, tại sao phải tông vào xe Dương Đông, hắn cũng không chịu nói.
Khi Từ Manh Manh nói chuyện này, giọng điệu có chút lạnh nhạt, không còn một chút ngọt ngào như khi vừa mới đính hôn.
Phùng Xuân trái lại cũng chẳng thấy đây là bạc đãi cô, cậu thấy, cứ cách cái tên súc sinh Chương Thiên Hạnh đó càng xa càng tốt, Từ Manh Manh làm người không tệ, xứng đáng tìm được người tốt hơn.
Lên tiếng chào Từ Manh Manh và Đồ Mi, cậu liền dẫn bọn Lâm Dũng và Lưu Bắc về lại khách sạn. Hôm nay là lập đông, mấy hôm trước trong bệnh viện Dương Đông bảo muốn ăn sủi cảo, Phùng Xuân chỉ có thể chiều theo, chẳng qua có một điểm, lần này không phải qua nhà cậu, mà qua nhà Dương Đông.
Từ Manh Manh cũng không tệ, mặc dù tinh thần có hơi thấp, nghe bắt chuyện cũng đáp lại một tiếng, nhưng còn Đồ Mi, từ ngay ngày đầu tiên vào đoàn đã tránh né Phùng Xuân, ngay cả khi diễn cảnh đối thủ với cậu cũng trưng ra bộ dạng sợ sệt. Phùng Xuân lúc đầu không hiểu, sau lại nghĩ đến chuyện Chương Thiên Ái hít ma túy, liền bình thản như thường. Lần này cũng vậy, Phùng Xuân lên tiếng chào cô, Đồ Mi suýt nữa phun luôn đồ uống trong miệng ra ngoài, sau đó còn chưa lau miệng đã vội vàng khoát tay với Phùng Xuân.
Phùng Xuân cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể vẫy vẫy tay đi, cậu sợ cậu mà không đi, thể nào cũng dọa cô gái này xảy ra chuyện.
Lâm Dũng chở Phùng Xuân đi, Phùng Xuân cũng không quen thuộc nhà cũ của Dương gia. Vì bọn Lưu Bắc đều ngồi trên xe của Phùng Xuân chạy theo phía sau, bây giờ trên xe chỉ có hai người bọn họ, nên giải thích cũng cặn kẽ, “Nhà cũ của Dương gia chỉ có Dương phu nhân ở đó, Dương Đông gần như rất ít trở lại. Tình cảm giữa hai mẹ con họ rất kém.”
Lúc Lâm Dũng vừa điều tra được tin tức này, đã từng tụng mãi bên tai Phùng Xuân. Dương phu nhân ngay lúc cha của Dương Đông bị bại liệt, đã ngoại tình. Chuyện này khiến cho Dương Đông lúc đó đang một lòng muốn chống đỡ cái nhà này, nhất thời thất vọng đến cùng cực với mẹ mình, hai mẹ con sừng sộ với nhau, khoảng thời gian gay gắt nhất, Dương Đông ngay cả một tiếng ‘mẹ’ cũng không gọi.
Nhưng trong trí nhớ của Phùng Xuân, Phí Tuyết mẹ của Dương Đông là một người phụ nữ cực kì yêu chồng mình. Bà cũng là một người đảm đang, gần như lúc nào cũng vây quanh ông chồng, một lòng đều dâng hết cho chồng mình, buổi trưa còn đi đưa cơm, Chương Kiến Quốc còn nhận xét về chuyện này, “Một chút cũng không bớt lo, bên ngoài bao nhiêu chuyện, mỗi ngày cứ dính sát với cô ấy, ăn không khí chắc? Cũng chỉ có Vĩ Bân mới chịu đựng được.”
Cậu khi đó thân thiết với Dương Đông đến mức hận không thể mỗi ngày đều đu trên lưng hắn kết thành một khối, khi vừa gặp anh đã méc chuyện này, dùng lời mẹ cậu nói, chính là mách lẻo. Nhưng Dương Đông chẳng hề tức giận một chút nào, khóe miệng anh cong lên, hừ hừ, “Ba em đó là ghen tỵ.”
Nhưng lúc Dương Vĩ Bân phát bệnh cũng chỉ năm năm sau khi cậu rời đi, thời gian ngắn như vậy mà người đã thay đổi?
Phùng Xuân không biết nên nói là có nguyên nhân khác, hay là nên cho rằng, tính tình con người chính là như thế.
Dương Đông không ở nhà cũ, tất nhiên xe sẽ không lái về chỗ đó, mà dừng tại một siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn, lại chạy tới một khu nhà chung cư rất nổi danh ở trung tâm thành phố, Dương Đông có một căn hộ ở đây, nơi này rất gần Đại Dương Quốc Tế, anh thường ở chỗ này.
Dương Đông không có nhà, bảo là chiều nay có cuộc họp, phải xử lý cho xong mới về được, Lâm Dũng liền trực tiếp mở cửa cho cậu. Không có chủ nhân ở, Phùng Xuân rất thoải mái quan sát căn hộ này.
Lạnh.
Trắng đen xám phối với nhau, cho dù căn phòng này có hệ thống sưởi tốt, nhưng đi vào, Phùng Xuân vẫn cảm thấy lạnh.
Chỗ nào cũng cứng nhắc, chỗ nào cũng lạnh như băng, không có hoa, không có gối ôm, ngay cả sofa cũng là dạng hình chữ nhật truyền thống, không phải loại đệm lông mềm có thể vùi người vào trong.
Vào nhà bếp cũng y hệt, tường ốp đá cẩm thạch đen, dụng cụ nấu ăn lóe ánh kim loại, bồn khử trùng và bồn rửa chén, còn có một cái tủ lạnh màu trắng hai cửa thật lớn, trên mặt bàn sạch sẽ không đặt bất cứ thứ gì, ngay cả dụng cụ cắt gọt cũng không có, lạnh như hầm băng. (Có cảm giác đang chui vào phòng pháp y của Công Tôn bên SCI ==”)
Phùng Xuân quay đầu hỏi, “Anh ấy có dao không?”
Lâm Dũng gật đầu, “Có, anh ta nói mới mua nguyên bộ.”
Vừa nói, y vừa cúi đầu mở tủ chén, Phùng Xuân cúi đầu nhìn theo, bên trong sắp xếp rất nhiều, quả thực đầy đủ, có cái dính nhãn hiệu còn chưa bóc ra nữa. Cậu thuận tay mở tủ lạnh, ngoại trừ bia chính là sữa tươi, Phùng Xuân không biết thế nào, tự nhiên tức giận, người này thường ngày tự chăm sóc bản thân kiểu này hả? (Vâng, bản tính nhân thê của ẻm đã trỗi dậy =]]])
Ôm một bụng bực bội, Phùng Xuân sai bảo Lâm Dũng sắp xếp mấy món đồ làm bếp, cậu rửa sạch thịt, cắt thịt với hành và gừng thành miếng, đưa cho Lâm Dũng băm làm nhân bánh.
Bản thân cậu thì trước tiên tìm một cái chậu lớn, cho bột mì vào. Vỏ sủi cảo chú trọng phải dai bền, phương pháp làm chỉ có hai cái, một là hòa bột xong phải ủ một hồi, một cách khác lại đơn giản hơn, là phương pháp đặc biệt của Phùng Xuân —— lúc trộn bột thì đập thêm một quả trứng gà vào, cho thêm một muỗng cà phê muối, vỏ bánh làm ra không những mềm còn có độ đàn hồi, hoàn toàn không dễ bị rách.
Bột mì bỏ nửa chậu, tay trái cầm chén nước, tay phải cầm chiếc đũa, nước được rót từ từ xuống, đũa khuấy đều theo chiều kim đồng hồ, đợi khi bột trong chậu đã tơi hết, Phùng Xuân lúc này mới dừng tay, rửa đũa sạch sẽ để sang bên, bắt tay vào làm.
Phùng Xuân thích dùng tay phải trộn bột, tay trái ôm chậu, bàn tay trắng bóc nhào đi nhào lại trong chậu, đống bột tơi tơi rời rạc không biết thế nào lại chậm rãi thành một khối trơn bóng. Mỗi lần thế này, Lâm Dũng đều không nhịn được mà nhìn đến ngẩn ngơ, y nhớ tới cha mẹ cũng không nhìn thấy được những ngày đó, Tráng Tráng quấy muốn ăn sủi cảo, Phùng Xuân chính là cứ từ từ mày mò học như thế, từ một đống bột sền sệt trở thành một khối trơn bóng, y thấy hệt như phép thuật.
Bột nhào tốt rồi, nhân thịt Lâm Dũng làm cũng đã xong. Nhân thịt là quan trọng nhất, gia vị của Phùng Xuân cũng đơn giản, nước tương với dầu đậu nành là nguyên liệu cơ bản nhất, còn lại là bột ngũ vị hương chính cậu pha chế cho vào hai muỗng, cuối cùng để thịt mềm ra, lại đập thêm một quả trứng gà vào, để Lâm Dũng khuấy theo chiều kim đồng hồ, thế là xong.
Về phần gói sủi cảo, hai người bọn họ lại phối hợp ăn ý —— cho dù đã nhiều năm không cùng làm. Lâm Dũng cán vỏ, Phùng Xuân gói, một miếng vỏ nhỏ hơn lòng bàn tay một chút, đặt nhân thịt đã ướp thơm ngào ngạt lên, hai tay dùng sức bóp bóp, thế là được một miếng nguyên bảo (**), với trình độ đạt tới thượng thừa như Phùng Xuân, xếp thành một hàng, mập mũm mĩm, muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu.
(**Nguyên bảo: thoi vàng – ý chỉ miếng sủi cảo được gói theo hình thoi vàng)
Đến khi Dương Đông xong một ngày họp, mệt mỏi mở cửa vào nhà, liền thấy đèn khắp nhà đều bật, sáng nhất là ở nhà bếp, Phùng Xuân mặc một chiếc tạp dề in hình gấu con không biết lấy đâu ra, đang khuấy khuấy cái nồi, nghe tiếng động, cậu quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng ngời, nở một nụ cười thật xán lạn với anh, “Anh về rồi?”
Sủi cảo trong nồi bốc hơi nước, khiến nơi này ấm áp như một gia đình.
Ngày Đông chí, cũng là ngày Chương Thiên Ái ra trại, vợ chồng Chương Kiến Quốc đi đón con gái.
Ba ngày sau khi chuyện xảy ra, ngay cả phóng viên cũng ùa tới phỏng vấn Tần San San, nhà bọn họ vẫn không gặp được Chương Thiên Ái. Chương Kiến Quốc không phải không cố gắng, ở phòng làm việc của cục trưởng ông ta đã trực tiếp đập bàn quăng vỡ tách, cục trưởng lúc này mới nói thật, không phải hắn không muốn, là phía trên không cho.
Động tác hắn lúc đó là chỉ chỉ lên trời, cái trời này cao cỡ nào, hắn chưa nói, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Lúc đó Chương Kiến Quốc còn muốn hỏi lại, là ai? Đáng tiếc cái tên cục trưởng trước đây còn xưng anh xưng em với ông ta, bây giờ lại không chịu nói nhiều thêm một câu.
Cho đến tận lúc này, chuyện xảy ra đã bảy ngày, bọn họ cũng không chưa từng gặp được Chương Thiên Ái.
Chín giờ, cánh cổng sắt của trại tạm giam mở ra, Chương Thiên Ái rốt cuộc ra ngoài. Cô vẫn mặc bộ quần áo lần trước đi vào, một chiếc quần dài chấm đất, khi đó cô ta trang điểm đậm, bộ dạng yểu điệu, còn bây giờ, vẻ mặt cô tiều tụy, trống rỗng, chỉ như một người tròng tạm quần áo vào.
Cô dừng chân tại cổng, đầu tiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó mới quay đầu nhìn cha mẹ đang chờ một bên, cô ta dùng đủ hai mươi giây, mới phản ứng được người trước mặt là ai, lúc này, chiếc mặt nạ trống rỗng của cô mới nứt vỡ, lộ ra bộ dạng thật. Cô ta gào khóc nhào tới, kêu, “Mẹ, mẹ!”
Chương Thiên Ái thường ngang ngược, kiểu cách, là một cô công chúa bị nhà bọn họ nuôi ra, cô ta có bao giờ từng chật vật đến thế này? Mẹ cô ta Chu Hải Quyên khi đó rơi nước mắt, không để ý hình tượng ôm cô khóc rống, ngay cả một người như cha cô ta, mắt cũng ươn ướt.
Dọc đường, Chương Thiên Ái khóc xong liền chui vào trong lòng mẹ mình, không nói tiếng nào, chỉ hỏi một câu, “Anh con đâu?” Biết hắn bị thương, cô liền ngậm miệng.
Đến khi về nhà, vú Liễu đã nấu xong một bàn thức ăn, Chương Thiên Ái lại không có hứng ăn, cũng không đi thăm anh trai mình, mà chỉ ầm ĩ muốn tắm, Chu Hải Quyên nghĩ thế sẽ rửa xui xẻo đi, cũng đồng ý. Chỉ là đợi trái đợi phải, cô ta lại chui trong phòng tắm tới hai tiếng, cơm nước nguội lạnh, Chu Hải Quyên chỉ còn cách lên lầu gọi cô.
Chương Thiên Ái lúc này còn trong phòng tắm, nước vẫn đang chảy ào ào, Chu Hải Quyên thử gõ cửa một cái, “Thiên Ái, Thiên Ái, con tắm xong chưa?” Trả lời bà ta là một tiếng ‘rầm’, dường như có thứ gì rớt xuống đất, khiến Chu Hải Quyên càng hoảng sợ, không dám chần chờ nữa, trực tiếp vặn mở cửa vọt vào.
Vừa vào bà ta liền sững sờ tại chỗ, con gái bảo bối Chương Thiên Ái của bà ta đang ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, vẻ mặt khó chịu. Bà ta lập tức nhào tới, ôm Chương Thiên Ái vào lòng, hỏi cô, “Thiên Ái, con khó chịu ở đâu,” Sau đó kêu to, “Kiến quốc, tới đây mau, Thiên Ái đây là thế nào?”
Bà chộp chiếc khăn tắm bên cạnh trùm lên cho Chương Thiên Ái, đang định đỡ cô ra ngoài, Chương Thiên Ái lúc này lại ghì người lại, kéo lấy cánh tay bà ta, Chu Hải Quyên nói, “Mẹ đi gọi bác sĩ, Thiên Ái, không có chuyện gì, mẹ ở đây, không ai dám khi dễ con.” Nhưng kèm theo đau đớn trên cánh tay, chính là lời cầu xin của Chương Thiên Ái, “Mẹ, con đau quá, cả người con đều đau, con nhịn không được, mẹ, cho con hít một chút, cho con hít một chút.”
Chu Hải Quyên gần như theo bản năng hất Chương Thiên Ái ra, bà ta gần như không tin vào tai mình được nữa, con gái của bà lại đòi ma túy. Mà Chương Thiên Ái mười ngày nay vì lên cơn nghiện chưa từng ăn ngon uống tốt được, cô ta trực tiếp bị hất xuống bồn tắm, ngã rầm một cái.
Chu Hải Quyên bị dọa giật mình, vội vã đau lòng đến xem cô, lại thấy cô ta đứng lên, lảo đảo chệnh choạng, đưa tay đỡ lưng, cầu xin bà ta, “Mẹ, con khó chịu quá, cho con một chút thôi. Một chút là được.”
Chu Hải Quyên chỉ cảm thấy tâm thần đều bị thiêu rụi, trực tiếp chạy đến ôm lấy Chương Thiên Ái đấm ngực giậm chân khóc, “Tôi đã tạo nghiệt gì thế này.” Còn Chương Kiến Quốc vội vã chạy tới, lại xông lên trước, vung tay tát một bạt tai vào mặt Chương Thiên Ái.
Một cái tát chát chúa, vang dội lại thanh thúy.
Chương Thiên Ái lảo đảo ngẩng đầu lên, vừa mới đối diện Chương Kiến Quốc, từ đôi mắt đầy phẫn nộ kia, cô ta đột nhiên nghĩ đến lời Phùng Xuân nói, “Cho dù chuyện em hít ma túy là do Chương Thiên Hạnh làm, em đoán bọn họ sẽ trừng phạt hắn sao?”
___________________________________
Editor nhảm vài cáiThật ra tên chương này chỉ đơn giản có một chữ thôi nhưng cá nhân ta thấy rất hay. Một từ “nhà” nó khắc họa được rõ nét sự tương phản giữa hai bên gia đình. “Nhà” của Dương Đông là cảm giác về lại với sự ấm cúng của gia đình mà anh đã đánh mất từ lâu, nó cho anh cả tình yêu lẫn ấm áp, nhất là sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về trong căn nhà đã có người thương đợi sẵn. “Nhà” của Chương gia thì lại như một khái niệm đầy trào phúng. Cái gia đình bọn họ đã xuất hiện mầm mống tai hại, khi đứa con trong nhà đã bắt đầu nghiện ngập. Đó là một gia đình con cái hại nhau, cha mẹ tàn nhẫn, thiên vị… Nói tóm lại là một cái “nhà” đã dần dần mục nát từ bên trong. Cho nên ta thật sự rất là tâm dắc cái từ “nhà” này.Cả Phùng Xuân lẫn Tóm được kim chủ đều sắp tới đoạn cao trào rồi. Ban đầu ta định là tập trung cho Tóm được khi chủ trước, nhưng mà thấy Phùng Xuân cũng gần kề đoạn hay rồi nên giờ chẳng biết nên làm thế nào đây =)))Tặng mọi người vài món minh họaSủi cảo đủ loại này
Còn đây là loại sủi cảo gói theo hình nguyên bảo của em Xuân làm