Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 106: Ngoại truyện 6



“Tóm lấy đàn ông phải như chơi diều. Em muốn bắt lấy, nhưng mà gió thổi tới, cũng phải biết thả dây, làm người ta tự do một chốc. Chờ trời chiều rồi, ổng tự biết bay về nhà.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuyện Tiểu Tiên Nhi tìm tới Lâm Dũng, y chưa nói cho bất kì ai khác.

Lúc này Lâm Dũng đã sang tuổi ba lăm, tự mình mở công ty riêng, tuy rằng không lớn như Đại Dương Quốc Tế, nhưng kinh doanh trơn tru rõ ràng, tài sản không nhiều không ít, ngày sống ở Bắc Kinh đủ thoải mái là được rồi. Theo lời Phùng Xuân nói, thời bây giờ người ta kết hôn trễ, hơn nữa người lớn tuổi sẽ biết thương yêu chiều chuộng nửa kia, tính ra cũng miễn cưỡng là một viên kim cương Vương lão ngũ hẳn hoi, tìm một cô gái để kết hôn không khó.

Nhưng khó ở chỗ, có ý định này hay không.

Nhắc tới chuyện này, còn phải kể đến vấn đề báo thù ngày xưa. Tuy rằng bây giờ xem ra, chuyện đã kết thúc từ lâu, e rằng một nhà bốn người Chương gia đã đầu thai luôn rồi, ngay cả Phùng Xuân hiện tại cũng đã trở nên ôn hòa hơn nhiều, mỗi ngày làm một người cha thương con, chạy vòng vòng quanh Dương Đông và hai đứa con.

Nhưng trên thực tế, nếu như có một việc, từ khi anh mười tám tuổi đã khắc sâu trong lòng anh, thời thời khắc khắc anh xem nó trở thành mục tiêu để sống tiếp, thậm chí có lúc sẵn sàng vì nó mà giao cả mạng sống của mình ra, vậy thì, sức ảnh hưởng của chuyện đó đối với anh, tuyệt đối không phải khi đã báo thù xong, nó liền kết thúc.

Cũng không phải tất cả mọi người đều may mắn như Phùng Xuân, đụng phải người anh trai thuở thiếu thời là Dương Đông, Dương Đông tha thứ cậu, chấp nhận cậu, trở thành mái nhà cho cậu, che gió che mưa cho cậu, tính ra, anh là người cứu chuộc Phùng Xuân, kéo cậu từ tận vực sâu trở lại.

Y cho đến nay còn nhớ rõ, khi Dương Đông và Phùng Xuân kết hôn ở Thụy Sĩ, có một đoạn đối thoại.

Sau này Phùng Xuân kể lại cho y nghe, cũng không kể thêm cho ai khác.

“Anh hiểu quá khứ của em, cũng biết em đã làm những gì, anh biết hết những khuyết điểm, những thiếu sót trên con người em, anh biết em cũng không ngây thơ như biểu hiện bên ngoài, cũng biết rằng cuộc sống dài đằng đẵng kia đã ghi dấu trong lòng em thế nào. Nhưng tất cả những điều đó không phải vấn đề, anh yêu em, vậy là đủ rồi.”

Y đi đâu để tìm một người giống như thế, có thể đón nhận hết hắc ám của nội tâm y?

Đã như vậy, không bằng độc thân cho rồi.

Ít nhất, như vậy sẽ không làm tổn thương người khác, cũng sẽ không thương tổn tới mình. Lúc y nhớ người thân, sẽ đến mộ cha mẹ ngồi một lát, trò chuyện với bọn họ, tâm sự về thế giới hiện giờ thay đổi ra sao. Lúc y muốn cảm nhận tình cảm gia đình, sẽ quay về Bắc Kinh, đón nhận ánh mắt bất mãn của Dương Đông, ở lại ngôi nhà tràn đầy tình cảm này. Nghe Tráng Tráng hô to gọi nhỏ, nghe Điềm Điềm làm nũng, nghe Phùng Xuân nhẹ nhàng dạy dỗ hay đứa con, nghe Dương Đông lén lén lút lút kéo lấy Phùng Xuân, nhẹ nhàng nói lời tâm tình với cậu.

Thế không được sao? Còn những cô gái từ những Phùng Xuân giới thiệu, quá đẹp, quá trẻ tuổi, quá non nớt, y nghĩ, so với các cô ấy, tuy rằng bề ngoài y phù hợp, sâu trong lòng lại hoàn toàn khác biệt. Các cô ấy còn ở cái tuổi thích cùng người thương đi xem phim tâm sự trò chuyện, mà nội tâm y lại tĩnh như một cái giếng cổ, làm sao hòa hợp được?

Cho nên, tới tận bây giờ y chưa lần nào gật đầu đồng ý. Kể cả lần này, khi trở về Phùng Xuân mưu tính tổ chức tiệc cho y gì đó, cố tình kéo y và cô gái kia lại gần nhau, càng buồn cười hơn là còn lợi dụng cả Tráng Tráng và Điềm Điềm, y đã tích đủ kinh nghiệm, vừa nhìn đã biết là có ý tác hợp hai người họ. Chỉ là, đều là người quen, hơn nữa không nói thẳng ra, cho nên y liền giả vờ không hiểu, sau đó nói chuyện với con gái người ta cả buổi tối, mà đến khi vừa ra khỏi cửa, liền quên luôn ra sau đầu.

Hơn nữa, y cũng nhìn ra, cô gái kia rất lợi hại, hẳn không phải kiểu người tình nguyện được ghép đôi.

Vừa vặn, cả hai đều thoải mái.

Nhưng nằm mơ cũng chẳng ngờ, ngày hôm sau, cô gái kia liền gửi tin nhắn cho y, “Này, còn nhớ tôi không? Tôi là Phùng Tiểu Nhàn đây, chúng ta mới quen nhau hôm qua, tối nay anh rảnh không? Mình gặp nhau ăn bữa cơm đi.”

Y sửng sốt, y đã từng xem mắt rất nhiều lần, đây lại là lần đầu tiên có cô gái chủ động với y. Quan trọng hơn hết, chuyện kiểu như hẹn gặp mặt, cô nhóc này nói ra nhẹ như uống nước vậy, rụt rè đâu?

Thế nhưng, quan trọng hơn nữa, số di động của y, cô gái này lấy đâu ra. Y lúc này mới nhắn tin hỏi lại. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tiên Nhi vậy mà lại gọi điện qua, nói với y, “Chuyện này tôi đúng là cần giải thích với anh, thật không phải tôi chủ động, tuy rằng tôi muốn thử xem, nhưng mà thật ra là do bảo bối Tráng Tráng nhà anh đưa cho. Sao nào, hẹn một lần đi, tôi là con gái, cho tí thể diện đi nha.”

Lâm Dũng nghiến răng nghiến lợi bảo, “Thật đúng là nhóc nít quỷ.” Thằng nhóc này chẳng giống con ruột Dương Đông tí nào, chuyện thế này rõ ràng chỉ có Phùng Xuân mới làm ra được. Chẳng qua, con gái người ta đã gọi điện tới bảo, y cũng không phải kiểu người không nể mặt, chỉ đành miễn cưỡng đáp, “Được rồi, gửi cho tôi địa chỉ của cô đi, cô tan tầm tôi ghé đón.”

Tiểu Tiên Nhi chẳng hề giống với biệt hiệu của cô chút nào, Lâm Dũng chỉ coi như đây là một bữa cơm cuối cùng, cô cũng không khách khí, đầu tiên là đặt trước nhà hàng, tiền cũng thanh toán trước. Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Dũng giữ im lặng —— đây là cách mà y đẩy lùi hết phần lớn các cô gái.

Kết quả Tiểu Tiên Nhi lại chẳng ngại y im ỉm, thẳng thắn tự giới thiệu, “Hôm qua chúng ta dự liên hoan, không tiện nói chuyện nhiều, tôi cảm thấy chuyện yêu đương ấy, luôn cần phải xem việc hiểu nhau là chính. Tôi thấy anh khá là rụt rè, không bằng tôi tự giới thiệu trước ha. Tôi tên Phùng Tiểu Nhàn, biệt danh Tiểu Tiên Nhi, anh gọi tên nào cũng được. Năm nay hai mươi tám, cao một mét sáu tám, học vi tính, là nữ ngành kĩ thuật. À còn có, khi còn nhỏ sức khỏe không tốt, nhà cách Hà Nam không xa, học võ sáu năm, thân thủ tạm được. Hơn nửa năm nay tới Bắc Kinh, nguyên nhân là do trong nhà hối thúc kết hôn quá gắt, con người tôi cái gì cũng được, nhưng chuyện tình cảm thì rất nghiêm túc, cảm thấy là chuyện cả đời, căn bản không muốn miễn cưỡng, cho nên liền trốn khỏi nhà.”

Lâm Dũng nghe cô thao thao một tràng, lại nghe đến có tập võ, càng không muốn nói chuyện. Vừa lúc nghe cô nói câu cuối cùng, liền chen lời, “Đúng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi cảm thấy chuyện đi coi mắt là rất vô lý, hai người căn bản không biết nhau, gặp nhau một lần có thể biết được bao nhiêu? Nếu hai chúng ta đều nghĩ như vậy, không bằng coi như không thành là được.”

Chẳng ngờ Tiểu Tiên Nhi nghe lại nở nụ cười, đáp lại y, “Tôi trước đây cũng nghĩ vậy, hôm qua lại đổi ý. Tôi thấy anh rất là tốt, có bản lĩnh, đối xử tốt với trẻ con, quan trọng hơn hết, vóc dáng cũng rất là hợp mắt tôi. Tôi biết ý anh là không vừa mắt tôi, thế nhưng mà, chuyện theo đuổi nó như thế nào ấy nhỉ? Thật ra không giới hạn trong nam theo đuổi nữ, nói trắng ra chính là, tôi cảm thấy anh rất không tồi, quyết định theo đuổi anh.”

Lâm Dũng ngày đó suýt nữa tự nghẹn chết mình. Chẳng qua, Tiểu Tiên Nhi thật sự nói được là làm được, từ sau đó, bắt đầu gió mặc gió, mưa mặc mưa xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Dũng. Lúc mới đầu, cô chỉ đơn thuần là mèo mù vớ được chuột chết, mà không biết hành tung mỗi ngày của Lâm Dũng, chỉ có thể đứng chực sẵn dưới lầu nhà Phùng Xuân.

Sau nữa, nhờ Tráng Tráng bí mật tố cáo, Phùng Xuân ngay hôm sau liền hỏi Lâm Dũng, “Này, anh nói Tiểu Tiên Nhi kia cũng không ổn lắm nhỉ? Vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy, mà cũng đâu phải hiếm thấy gì, hơn nữa, nghe nói còn có học võ, lỡ như cãi nhau động tay động chân thì biết làm sao? Thôi thì tìm một cô gái dịu dàng thì tốt hơn.”

Lâm Dũng bên kia tuy rằng không phản bác, nhưng cũng đáp Phùng Xuân một câu, “Anh xem chú là càng lúc càng nhiều chuyện đấy, người ta dù sao cũng là một cô gái, chú có ý kiến gì, rảnh rỗi thì về nhà trông con đi.”

Nói xong y liền đi. Phùng Xuân hiểu ngay, đây là manh nha có ý. Bằng không, lấy tính cách Lâm Dũng, chỉ trả lời cậu đúng một chữ “Ồ”.

Thế là, Phùng Xuân lại bắt đầu cuộc sống gián điệp. Mỗi ngày đúng giờ báo cho Tráng Tráng, bác của con hôm nay làm gì, đi đâu, có về nhà ăn hay không. Tráng Tráng lại len lén lấy điện thoại riêng gọi cho Tiểu Tiên Nhi, thả hết bí mật của Lâm Dũng ra ngoài.

Lâm Dũng cảm thấy, thành phố Bắc Kinh thật là nhỏ. Đi đâu cũng có thể nhìn thấy cô nhóc kia? Y đi nói chuyện làm ăn với khách hàng, cô nhóc đó vừa hay cũng hẹn gặp bạn ở phòng riêng kế bên, còn bị người ta mời rượu, cho dù cô nhóc đã từng nói là mình có học võ, nhưng dù sao cũng là một cô gái, mình làm sao yên lòng bỏ về được? Chỉ đành giải cứu người ta đưa về tận nhà.

Kết quả cô nhóc ngày hôm sau liền gọi điện thoại tới, để tỏ lòng cảm ơn muốn mời y ăn cơm. Y định từ chối, mà người ta lại nói, “Nếu anh cảm thấy không tiện, vậy tôi hỏi thử anh Phùng Xuân xem sao, hôm nào hai nhà cùng ăn một bữa cũng được.” Y chỉ đành đồng ý rồi, sau đó Tiểu Tiên Nhi bảo còn muốn mua quà tặng cho em họ, nhờ y giúp mình chọn thử, còn bảo đi hoài mệt quá, không bằng đi uống ly cà phê, chốc nữa lại nói, ồ nhớ ra có một bộ điện ảnh hay, vừa lúc đang rảnh rỗi, không bằng cả hai cùng đi xem luôn.

Lúc cô nói chuyện, không nhẹ nhàng dịu dàng như những cô gái khác, tỏ ra năn nỉ người ta. Mà chớp chớp đôi mi thon dài, cực kì khí khái nói với y, đi thôi.

Nói thật, như vậy trông thật là bảnh, Lâm Dũng nhất thời mất tập trung, liền gật đầu.

Sau đó, y dẫn Tráng Tráng và Điềm Điềm đi sân chơi, cô nhóc kia lại đang cầm hai quả bóng bay ăn kẹo que, Tráng Tráng và Điềm Điềm hai đứa nhóc không có cốt khí chút nào, vừa thấy liền nhào qua, Lâm Dũng vội vã ngồi xuống nói với hai đứa, “Bên kia có bán.” Y chỉ chỉ một hướng, “Mấy đứa xem bên kia nhiều chưa kìa, muốn bao nhiêu cũng được, bác không ý kiến luôn được chưa?”

Điềm Điềm còn đang ở giai đoạn mọi chuyện nghe lời anh trai, chuyện thuộc về hai đứa nhỏ, hiện nay đều do Tráng Tráng lên tiếng. Đứa nhóc này đầu tiên nhìn đống bóng bay bên kia, lại nhìn hai quả trong tay Tiểu Tiên Nhi, cuối cùng quyết định, “Bên đó nhỏ hơn của chị Tiên Nhi. Bong bóng chị ấy cầm bên kia không có.”

Lâm Dũng hoàn toàn chịu thua hai đứa nhóc, chỉ đành theo sau, dắt hai đứa đến.

Không cần phải nói, lần này hai người lớn cùng hai đứa nhỏ chơi sạch khu trò chơi, còn ghé ăn cơm, uống nước, còn cùng nhau ăn bắp rang với thịt nướng.

Đến khi về nhà, Tiểu Tiên Nhi còn nói, tôi đón xe tới, tự tôi về là được. Mà đã như vậy, mình còn thả cho người ta tự về hay sao? Lâm Dũng chỉ đành chịu, lại chở Tiểu Tiên Nhi về nhà.

Chuyện như vậy càng ngày càng nhiều, sau đó Lâm Dũng ở chỗ nào mà gặp được Tiểu Tiên Nhi thì không còn cảm thấy kì quái nữa. Y cũng biết, bên trong chắc chắn có mật báo, mà có ích gì không? Y đã từng hỏi Tiểu Tiên Nhi, “Tôi người này có một vài bí mật, tôi không muốn nói, nhưng mà không buông bỏ được, thật ra cảm thấy không lập gia đình thì tốt hơn, tôi nghĩ vẫn là không nên làm lỡ cô.”

Tiểu Tiên Nhi trả lời cực kì đơn giản, “Ai mà không có bí mật chứ, tôi khi nhỏ còn nhốt tên lớp trưởng hay bắt nạt tôi trong WC đây! Anh không muốn nói thì đừng nói, người ta không lẽ bấu víu bí mật để sống hay sao, người sống không phải là nhìn về phía trước à? Tôi xem trọng anh, cũng không phải xem trọng bí mật của anh, chỉ cần không phải từng phạm tội tày trời từng kết hôn sinh con, tôi thấy, cũng không phải chuyện lớn gì.”

Lâm Dũng nghe, biết là hoàn toàn không khuyên được, y cũng không muốn nói nhiều nữa. Hai người kẹt tại trạng thái tôi biết cô theo đuổi tôi, tôi cũng đồng ý cho cô theo đuổi, mà tôi không gật đầu.
Y không biết, thật ra Tiểu Tiên Nhi nhìn trạng thái như vậy cũng rất đau đầu, còn gọi điện thoại hỏi Phùng Xuân, “Em có nên làm chuyện gì kích thích ảnh không? Ví dụ như đi đâu đó tìm người giúp em diễn khổ nhục kế, anh hùng cứu mỹ nhân này nọ. Ảnh chịu kiểu đó không?”

Lâm Dũng đương nhiên sẽ không chịu. Mấy chuyện đó đơn giản là miệt thị trí thông minh của y.

Phùng Xuân gạt bỏ ngay, sau lại ra một chủ ý xấu, “Gần đây em đừng xuất hiện nữa. Xem xem ổng phản ứng thế nào?” Tiểu Tiên Nhi vừa nghe liền có hơi sốt ruột, “Vậy ảnh còn không mừng chết!”

Phùng Xuân cười, “Tóm lấy đàn ông phải như chơi diều. Em muốn bắt lấy, nhưng mà gió thổi tới, cũng phải biết thả dây, làm người ta tự do một chốc. Chờ trời chiều rồi, ổng tự biết bay về nhà.”

Tiểu Tiên Nhi hỏi, “Lỡ như bay luôn thì sao?”

Phùng Xuân liền nói, “Vậy liền đã nói rõ, không phải của em, cho dù cướp về, cũng chỉ là con diều đã rách, chỉ càng thêm tổn hại thôi.”

Tiểu Tiên Nhi sau đó lại nghe theo, thật không còn đuổi theo Lâm Dũng nữa. Quả nhiên, sau mấy ngày Lâm Dũng đột nhiên phát hiện chuyện vui này, giống như bị niềm vui ập đến, cao hứng muốn chết. Nửa tháng sau, y đột nhiên hỏi Phùng Xuân, “Kia, Tiểu Tiên Nhi là thật bỏ cuộc rồi.” Phùng Xuân trợn trắng mắt, “Thật mà, về quê rồi, bảo là Bắc Kinh không vui, to lớn quá, ở không thoải mái.”

Lâm Dũng liền ồ một tiếng coi như trả lời.

Phùng Xuân cũng không theo sát y nữa, chuyện yêu đương, cậu có thể giúp để ý, giúp tác hợp, nhưng thật sự có thành hay không, còn phải xem hai người trong cuộc nghĩ thế nào, cậu cũng không phải vì muốn Lâm Dũng kết hôn mà ép y quen người ta. Cậu nhìn thấy Lâm Dũng đối xử Tiểu Tiên Nhi có chút không bình thường, lúc này mới nhúng tay thêm.

Một lần này kéo tới nửa năm, đến tận năm mới. Một nhà bốn người Phùng Xuân lại sum họp cùng nhà ba người Phùng Trúc Mai, chỉ có Lâm Dũng lẻ loi một mình, trong bữa tiệc nhìn sao cũng thấy đáng thương. Y có vẻ cũng cảm thấy vậy, một tối không nói gì, chỉ tự chuốc mình say.

Đến mười lăm tháng giêng, y lại bay khắp nơi công tác. Phùng Xuân hoàn toàn bỏ cuộc, dài như vậy còn không có tin tức, xem ra thật sự không thành.

Thanh Minh đi viếng mộ mẹ, cha dượng và Tráng Tráng, cậu còn đứng trước mộ phần lầm bầm, “Con hết sức rồi, nhưng mà anh hai không muốn, con cũng không thể ép ổng được. Dù sao bây giờ nhờ mang thai hộ cũng đã tiện, không thì sau này con khuyên ông có đứa con thôi. Nếu không được nữa, còn có Tráng Tráng và Điềm Điềm đây, cũng có thể chăm sóc cho ổng.”

Chỉ là chẳng ngờ, vài ngày sau, Lâm Dũng tự dưng quay lại Bắc Kinh, cũng không nói lý do, chỉ hỏi Phùng Xuân, “Chú xem giúp anh chỗ nào bán phòng ở không tệ, cách chỗ chú gần một chút, chọn giúp anh một bộ đi.” Phùng Xuân nháy mắt mấy hồi, tựa như choáng váng. Thế nhưng Lâm Dũng ngậm miệng rất chặt, cậu dò hỏi cả buổi, chỉ nói đúng một câu, “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Còn may nhờ Tiểu Tiên Nhi gọi điện tới, trong điện thoại cười lớn, “Ha ha, Phùng Tiểu Nhàn em trở về rồi đây.”

Phùng Xuân liền vội vàng hỏi, kết quả Tiểu Tiên Nhi bảo, “Ai biết ảnh mắc chứng gì đây. Đã nửa năm, em cũng cho rằng diều bay đi luôn rồi, đang tự mình tiêu dao đây, lại phát hiện có người theo dõi em. Đệch, em đây là kiểu người bình thường quật được sao? Em liền cố ý quẹo vào một ngõ nhỏ, dẫn người tới đập một trận, kết quả ai ngờ lại là Lâm Dũng.”

“Ảnh bị em đánh không nhẹ, em đưa ảnh đi bệnh viện, em lại hỏi, ảnh chạy tới đây làm gì? Ảnh nói đột nhiên nhớ em, muốn tới gặp em. Em vừa nghe liền thấy có hi vọng rồi, lần này không bắt được, lần sau chắc không còn cơ hội nữa. Liền xách ảnh từ trong bệnh viện ra, đi mướn phòng luôn.”

“Mướn phòng?” Phùng Xuân suýt nữa tự nghẹn chết mình.

Tiểu Tiên Nhi cũng chẳng thèm để bụng, “Đúng vậy, diều bay trở về, em đương nhiên phải bắt lấy ngay. Cho nên bây giờ là ăn cơm trước kẻng rồi đó, em chồng, em nhớ dặn bên bất động sản trang trí nội thất sao cho bảo vệ sức khỏe tí, à còn nữa, cho chị mượn Tráng Tráng và Điềm Điềm nhà em đi, mỗi ngày chị nhìn chúng nó, nói không chừng cũng có thể sinh ra được đứa con dễ thương như vậy đó.”

Phùng Xuân vẫn duy trì trạng thái nghẹn họng, trả lời cô, “Không có cửa đâu.”

___________________________________________________________

Chính thức kết thúc quá trình gian nan nhây nhây suốt hơn 4 năm của mình:)))))))))

Tuy là trong quá trình làm PX bị ảnh hưởng đủ thứ chuyện như thi tốt nghiệp, đồ án deadline dí, công việc dí, ham hố hào thêm một đống hố, mà cuối cùng mình vẫn rất vui vì mình đã không từ bỏ đứa con tinh thần này.

Tuy nhiên thật ra động lực để làm cho xong nốt chương này là do sắp sửa đào thêm một hố mới, mà cái hố này mình cực kì cực kì thích (dù không phải bộ nổi tiếng gì) nên rất muốn bắt tay làm ngay, song vẫn phải tôn trọng đứa con tinh thần PX nên tranh thủ hoàn thành luôn rồi mới đào cái hố kia.

Cảm ơn những reader đã theo dõi PX suốt bấy lâu. Thời gian tới mình sẽ bắt đầu tính đến chuyện chuyển truyện sang wattpad để mọi người có thể đọc song song 2 bên cho tiện.

Love you all.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv