"Không khác lắm, nhưng mà bởi vì một lão xấu xa, trẫm có thể tự giải quyết được, hơn nữa thấy nhóc A Thận của trẫm ngủ rất say nên không có gọi em." Ngọc Mân nói xong thì muốn đứng dậy đi tắm thay y phục nhưng bị Minh Thận kéo lại.
Minh Thận nhỏ giọng nói: "Như vậy là tốt rồi. Huynh không nên cử động, Mân ca ca."
Ngọc Mân xoa đầu y, nói: "Được."
Một lát sau, Minh Thận còn nói: "Thật ra.... Huynh muốn tuyển tú lập hậu cũng được, ta làm nam phi của huynh là được rồi. Ta nghĩ, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất...."
"Vậy phải làm sao? Cục cưng, trẫm làm sao có thể bàn giao cùng quốc cữu gia đây?" Ngọc Mân nhéo mũi của y, cười, "Cho em chịu chút oan ức như vậy, Hoắc Băng còn không làm thịt trẫm sao?"
Minh Thận lẩm bẩm: "Dù sao.... Ca của ta.... Vẫn chưa biết. Hơn nữa huynh là bệ hạ.... Ca của ta cũng không thể làm được gì."
Ngọc Mân nở nụ cười: "Biện pháp này có thể thực hiện được."
Minh Thận quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, cũng hiện ra vài phần căng thẳng.
Ngọc Mân nhân lúc y quay đầu liền thuận thế hôn xuống. Môi răng quấn quýt, mỗi khi y nói thì hơi thở nóng bỏng kia sẽ len lỏi vào môi lưỡi mềm mại của Minh Thận, mơ hồ không rõ, lại không ngăn được hơi thở bá đạo ngang ngược không biết lý lẽ kia: "Trẫm không làm."