Mùa đông năm Tuyên Húc thứ ba mươi chín, tân đế kế vị.
Lão hoàng đế đã già rồi, hiếm khi có lúc thanh tỉnh. Ông không chống đỡ nổi trận chiến nước bọt của chúng thần, cuối cùng quyết định nhường ngôi cho cháu trai mình là Ngọc Mân, giao ấn tỷ đỏ thẫm của chủ nhân nắm giữ triều đại giang sơn ra. Lúc này thần quan không còn quan tâm đến thiên uy của ông nữa, mà vẩy cam tuyền* tượng trưng cho long uy cùng lông trán Bạch Hổ dưới chân một người trẻ tuổi khác.
(*Cam tuyền: suối nước ngọt.)
Lúc việc này truyền tới tai Minh Thận, đại điển đăng cơ đều đã xong xuôi, chỉ để lại cho y một chiếu thư do tân đế tự mình viết: "Mau vào kinh, chớ dừng lại."
Xa cách hai năm, nét chữ trên thánh chỉ kia y vẫn còn quen thuộc, lời phê đỏ sậm, chữ nhỏ quy quy củ củ nhưng bên dưới chính là sóng ngầm mãnh liệt. So với chiếu thư thì đây càng giống như một lời nhắn bình thường hơn.
*
Chặng đường từ Giang Nam vào kinh rất xa, Minh gia bỏ ra mấy chục lượng bạc xa phu mới bằng lòng để thêm một cái lò sưởi cùng với mấy cân than lửa trong xe.
"Thân thể y không tốt, A Thận nhà bọn ta là đi gặp hoàng đế! Tiền này lúc đến nơi sẽ trả thêm, ngươi còn sợ hoàng cung không cho ngươi tiền sao? Cái gì? Ngươi không tin, một người bị liệt như ta còn có thể lừa ngươi sao?"
Bên ngoài nói chuyện đến sục sôi ngất trời, Minh Thận gắng sức thò đầu ra nhìn một cái, tiếc là ván cửa sổ điêu khắc gồ ghề này căn bản ngay cả một cái lỗ cũng không hé ra được, trong xe tràn ngập mùi mốc.
Minh Thận thò cái đầu ra: "Ca, huynh nhanh chạy về đi, bên ngoài gió lạnh kẻo ban đêm huynh lại đau chân."
Một bàn tay vén tấm màn rách lên rồi nhét đầu y trở về, ngay sau đó một gương mặt tuấn tú, nỗ lực chống đỡ thân thể từ xe lăn lên, nhếch môi mỉm cười với y: "A Thận, không cần lo lắng cho ta, đệ phải tự mình bảo trọng. Không cần sợ hắn làm gì đệ, muốn giết muốn chém, đệ cũng không có liên quan gì đến vị ngồi trên long ỷ kia, cẩu hoàng đế dám lừa gạt tình cảm của đệ, làm hỏng thanh xuân của đệ, còn dám kêu đệ trở về nhìn hắn có bao nhiêu náo nhiệt, đệ không cần để ý mấy thứ đó là được, dỗ cũng được, lừa gạt y cũng không sao."
Ca ca y vẫy tay: "Trở về lại cùng nhau uống rượu hoa! Mông và đầu đều phải bảo vệ tốt, A Thận, ca chờ đệ."
Minh Thận sờ đầu mình, nở nụ cười, nhét lò sưởi của mình vào trong tay áo của ca ca, đuổi hắn đi: "Được được được, đệ biết, đệ sẽ dỗ, ca về trước đi. Mân ca ca là Mân ca ca, bệ hạ là bệ hạ, ta phân rõ."
*
Mùng ba tháng giêng, thích hợp cưới gả, tắm gội, cúng tế, không thích hợp: Không có.
Mây đen mù mịt, tuyết lớn bay tán loạn, Minh Thận có chút phát sốt, hôn mê trên đường, ngay cả mông cũng bị xóc rớt, cuối cùng lúc cái eo nhỏ mảnh khảnh của y bị xóc gãy thì cũng xuống xe ngựa, đúng lúc là chạng vạng tối mùng hai tháng giêng.
Y không có người thân ở kinh thành, Minh gia sớm đã bị chặt đầu cả nhà năm y tám tuổi, ngay cả toàn bộ tài sản ở căn nhà cũ cũng bị bán hết lấy tiền, cho nên y cũng không có nơi khác để đi, chỉ có thể trực tiếp đi đến cửa cung.
Sau khi xuống xe, y nhìn ngắm khắp nơi, lúc tầm mắt quét qua mới phát hiện không hề có một gương mặt quen thuộc nào, y đang nghĩ có nên đưa thánh chỉ để thông truyền ra không thì lại nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên, một hàng người nhìn không thấy đầu đuôi từ từ đi ra từ trong cửa cung, thắp sáng ngọn đèn khổng tước rực rỡ lung linh, Minh Thận theo bản năng né tránh qua một bên, khóe mắt nhìn thấy dưới đất rải một đường ngọc sáng cùng với vụn vàng, dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn đèn dầu giống như dải ngân hà đột nhiên rơi xuống đất.
"Minh đại nhân, thứ cho nô tài tới chậm, ngài có lạnh không?"
Ngước mắt nhìn lên, là một vị thái giám y quen từ nhỏ, giúp bọn họ truyền thánh chỉ, làm đồ chơi, người trung niên ăn nói nhỏ nhẹ năm đó biến thành một vị thái giám có chút già nua.
Minh Thận thấy cố nhân, trong mắt rốt cuộc sáng lên: "Trình gia gia."
Trình Nhất Đa cười đến mức nếp nhăn trên mặt đều hiện lên: "Không được không được, Minh đại nhân, mau tới đây đi, từ nhỏ thân thể ngài đã yếu, cũng đừng đứng chịu lạnh nơi đầu gió cùng ta."
Minh Thận không khách sáo với ông nhiều, nhanh chóng chui vào trong cỗ kiệu. Thân thể y yếu ớt là do mắc bệnh từ trong bụng mẹ, vốn sinh ra đã yếu ớt, dù cho có học kiếm thuật hay cưỡi ngựa cũng vẫn là một tấm thân liễu rủ trong gió, sắc mặt thường xuyên tái nhợt, mà màu mắt lại cực sâu, lông mi thật dài nháy mắt, thật giống như đang nói khắp nơi "ta rất ngoan", thường xuyên làm ca y không nỡ đánh cũng không nỡ mắng.
Y nhìn thoáng qua đường lớn rực rỡ lộng lẫy kia, có chút tò mò: "Cái này không phải là đưa cho ta chứ?"
Trình Nhất Đa xoa tay: "Sao có thể chứ? Ngài lên kiệu đi, chúng ta đưa ngài đi nghỉ ngơi, bệ hạ đang nghị sự cùng nhóm các lão nhưng vẫn rất nhớ ngài, lúc này mới cố ý phái người tới đây đón ngài."
Minh Thận biết lão thái giám hiểu lầm ý của mình, nhưng y không nói nhiều, chỉ an tĩnh thò đầu ra nhìn màu vàng dưới tà váy của cung nhân.
Cỗ kiệu vô cùng vững vàng, Minh Thận chịu đựng cơn mệt mỏi dâng trào, hỏi lão thái giám không ít chuyện, nói tới chuyện khi còn nhỏ, những năm đó y làm thư đồng cho Ngọc Mân, bánh xe tới đi cũng không biết bản thân rốt cuộc đã nói gì, đảo mắt đã quên ngay.
Sau khi xuống cỗ kiệu, Minh Thận nhìn thấy tẩm cung ban đầu của bọn họ, lập tức nhấc chân chạy nhanh vào đi lại rất nhiều vòng, rồi sau đó bị lão thái giám mỉm cười gọi đi cởi áo rửa mặt.
Trình Nhất Đa trước kia hầu hạ Ngọc Mân tắm rửa, sau khi Minh Thận tới, Ngọc Mân cùng Trình Nhất Đa phải hợp lực mới có thể đè một người mỗi lần tắm rửa liền kêu cha gọi mẹ như y lại. Lão thái giám sớm đã tắm rửa nhiều lần cho bọn họ, Minh Thận cũng không ngại, sau khi người khác mang thùng nước đến, y liền cách một ấm bình phong nói chuyện cùng lão thái giám.
"Mân ca ca.... Ta nói là bệ hạ, thì ra hắn còn nhớ sửa chữa lại nơi này." Minh Thận ngâm mình trong thùng, ngẩng đầu nhìn bụi bặm trong tẩm cung.
Địa phương cần tu sửa đều đã tu sửa, nhưng lại giữ lại rất nhiều ký ức khi bọn họ còn nhỏ —— ví dụ như lúc y cùng Ngọc Mân chơi đá cầu đã va vào một cây cột, Ngọc Mân kêu người quét sạch bụi bẩn bên trên nhưng chưa từng lấp đầy một khe nứt nào.
Đánh bài tình cảm, cái này có lẽ cũng coi như là viên đạn bọc đường.
Minh Thận luôn luôn yêu thích viên đạn bọc đường, đứa nhỏ này rất dễ dụ, ngoan ngoãn, từ nhỏ đã thích vàng bạc ngọc thạch, thích sơn hào hải vị, nhưng bọn họ lại đặt tên cho rau dại đào được trong vườn là tụ sơn vũ, đặt tên cho cái giường nhỏ bọn họ cùng nhau phá phách là giường lưu ly thần tiên, tuy rách rưới nhưng cũng có thể khiến cho y nếm được mười phần vui sướng. Ngọc Mân kể chuyện xưa cho y, y cũng có thể tập trung tinh thần nghe hết buổi sáng.
Lúc bọn họ kiếm được số tiền đầu tiên, Ngọc Mân tự mình chọn cho y một viên ngọc tụ sơn chân chính, sau khi y vui vẻ nhận lấy thì nói: "Ngọc là thứ đồ chơi tam phẩm, ngươi vốn không nên có. Nhưng ngươi là thần tử đầu tiên ta phong thưởng, ta là quân chủ duy nhất của ngươi, lấy ngọc này thề, ngươi vĩnh viễn không phản bội ta cho đến khi ta không còn cần ngươi mới thôi."
Sau đó hắn quả thật không cần y, Minh Thận liền đi Giang Nam.
Lúc Minh Thận mười tám tuổi, cũng đứng tại bên ngoài cây cột này tận mắt nhìn thấy Ngọc Mân kêu người đánh chết một cung nữ ăn trộm. Y bị Ngọc Mân đẩy vào bên trong, chỉ kịp nhìn thấy lúc cung nữ kia quỳ trên mặt đất lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, ướt đẫm máu tươi ấm áp.
Buổi tối ngày hôm ấy, y mơ thấy ác mộng, trong mộng đều là tiếng cung nữ kêu thảm thiết, khi tỉnh lại thì phát hiện Ngọc Mân ôm y thật chặt, giọng nói khàn khàn: "Dọa đến ngươi? Không phải sợ, chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta vĩnh viễn sẽ tốt với ngươi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không đối xử với ngươi giống như những người khác, ngươi không giống như vậy, A Thận, ngươi không giống."
Ngọc Mân giống như sự trộn lẫn giữa thần linh và ác quỷ, lúc hắn nói chuyện với y giọng nói vô cùng ôn nhu, nhưng hàm nghĩa bên trong lời nói kia lại khiến người ta cực kỳ sợ sệt. Minh Thận sờ tới cánh tay khẽ run của hắn, nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Mân ca ca, ta không phản bội huynh, ta sẽ ở bên cạnh huynh."
Y làm được, sau đó ròng rã hai năm, Ngọc Mân đá bay y ra ngoài, bặt vô âm tín.
Khoảng thời gian vừa đến Giang Nam đó, y còn chưa quá quen với ca ca ruột của mình, vất vả tích góp tiền mới có thể mua vài món đồ, còn phải băn khoăn tìm người đưa cho Ngọc Mân. Mà đồ vật cuối cùng đều bị trả lại, ngay cả tin cũng không thể đưa đến.
Y cho là hắn xảy ra chuyện, nhưng lão thái giám lại đến đây nhắn, nói bọn họ đều rất tốt.
Y làm thư đồng bên người Ngọc Mân mười năm, lại thiếu duy nhất hai năm quan trọng nhất —— tạo thế và đăng cơ, ra khỏi thâm cung vắng vẻ lạnh lẽo, thực hiện ước hẹn khi còn nhỏ của bọn họ. Ngọc Mân không muốn y, mà chọn một thư đồng khác nhà ngoại đưa tới lúc cập quan, lớn tuổi hơn Minh Thận, ngay cả nghi thức lúc đăng cơ cũng là do một tay người này lo liệu.
Sau này y cũng đoán được, hai năm qua Ngọc Mân không cho y theo bên người, ngoài để y đến Giang Nam tránh đầu ngọn sóng gió bên ngoài ra cũng có lẽ có một chút ý tứ không tín nhiệm y.
Từ đó y biết rằng, hai năm trước y đã bị trục xuất khỏi cuộc đời Ngọc Mân. Không có kết cục giống tất cả với thần tử và quân chủ lúc trước, vẫn còn được coi là tốt rồi.
Y chớp đôi mắt vô tội, nỗ lực tìm lão thái giám thăm dò: "Trình gia gia, ngài biết bệ hạ gọi ta tới là muốn làm gì không?"
Lão thái giám ở bên ngoài "Hả?" một tiếng.
Minh Thận nhỏ giọng hỏi: "Ta và ca.... an phận thủ thường ở Giang Nam, cũng không có tích góp tiền bạc cùng nhân mạch. Cũng không có.... nói với người khác về chuyện của bệ hạ."
Lão thái giám lập tức nghiêm túc: "A Thận, ngươi nói gì vậy? Ngươi cảm thấy bệ hạ của chúng ta muốn thanh toán ngươi nên phái một đại thái giám chưởng ấn như ta tới đón ngươi, còn phải trát nghìn cân vàng vụn lót đường, đốt đèn lồng trường mệnh dẫn đường sao?"
Minh Thận: "...."
Y biết không nói rõ được, chìm xuống dưới, để nước làm ướt đẫm cái cằm nhọn trắng nõn: "Trình gia gia, ngài mắng ta đi, nhưng ta thật sự không biết Mân ca ca đang suy nghĩ cái gì.... Hai năm trước huynh ấy không muốn ta, ngày hôm nay của hai năm sau hình như cũng không có lý do lại muốn ta."
Hai tay Minh Thận đỡ vách thùng, mang theo sương mù cùng bọt nước đứng dậy, chân trần đi đến tấm bình phong trước mặt lấy khăn bắt đầu lau người.
Bên ngoài tấm bình phong yên tĩnh, lão thái giám dường như cách khá xa nói chuyện với người nào đó.
Y chờ động tĩnh bên ngoài lắng xuống mới bắt đầu mặc quần áo bọn họ chuẩn bị, nói tiếp: "Thật ra ta cảm thấy Giang Nam rất tốt.... Làm một chút buôn bán nhỏ, kiếm tức phụ cho ca ca ta, ta muốn tìm một tức phụ có thể chăm sóc cái chân tật của hắn. Còn ta ước chừng muốn tìm một người dịu dàng hiền lành, cùng ta làm ăn, xây dựng lại Minh gia. Không có việc gì lớn, Trình gia gia, nếu ngài rảnh rỗi thì thay ta nói bệ hạ một tiếng, để ta về lại Giang Nam thôi. Ta sợ người khác chăm sóc ca ca không tốt."
Y lầm bà lầm bầm nói rất nhiều, nhưng bởi vì thắt nút nhầm nên chậm chạp không mặc quần áo lên.
Đèn chiếu ở chỗ y, vì vậy chính y chưa từng phát hiện bóng người của mình hoàn toàn được chiếu trên tấm bình phong, trở thành một cái bóng chọc người suy tư. Khung xương nhỏ, vóc người gầy gò, cũng không phải là loại gầy đến mức cộm người kia, bả vai mượt mà, đường cong eo mông liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một. Ngay cả độ cong run rẩy bởi vì lạnh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đến lúc này, y mới phát hiện Trình Nhất Đa đã thật lâu vẫn chưa lên tiếng.
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài: "Đây chính là lý do ngươi đi dạo kỹ viện?"
"Ta đã phái người đến chăm sóc Hoắc Băng, phái thái y đến trị chân của hắn, ước chừng nửa tháng sau đến nơi."
Minh Thận sợ đến giật mình ——
Y quay đầu nhìn cái bóng mơ hồ bên ngoài một chút: Cao ngất như một cây tùng đứng ở đó, cái bóng kia làm y tìm được cảm giác quen thuộc trong ký ức, nhưng lại làm cho y có chút không dám nhận nhau.
Y không nhìn mặt Ngọc Mân nhưng lại giật mình cảm thấy người đối diện nên nắm giữ một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết như năm đó, là tướng mạo mà bất kỳ phu tử tiên sinh nào gặp qua đều phải tán thưởng một tiếng dễ nhìn. Ngọc Mân sẽ chỉ đè nén tâm tư mình trong mắt, có lúc tầm mắt đảo qua, Minh Thận sẽ cảm thấy như có thể thấy được một ngôi sao lạnh trong mùa đông.
Hai năm, y nghĩ, thì ra Mân ca ca lúc trưởng thành lại cao như vậy.
"Cho nên," Minh Thận run rẩy, không biết là do bị đông cứng hay vẫn là bị dọa sợ, y vẫn chưa mặc quần áo vào, chỉ có thể theo bản năng hỏi một câu: "Mân.... Bệ hạ, ngài không làm ta?"
Y suy nghĩ một chút, hai chữ "thanh toán" quá nặng nề, liền dùng một lời giải thích tương đối uyển chuyển thông tục*. Y đọc thầm cái gọi là "bảo vệ tốt cái mông cùng cái đầu" của ca y, bảo y không cần phải chịu nỗi khổ về thể xác, không bị mất đầu, cũng không cần bị đình trượng đánh đòn —— hai mươi trượng mà đánh xuống thì mạng nhỏ của y cũng nên chờ chết. Y cảm thấy Ngọc Mân chắc là có thể thấu hiểu đạo lý.
(*Thông tục: đại chúng, phổ thông.)
".... 'Làm' là có ý gì?" Giọng nói ở bên kia tỏ ra rất bình thản, "Trẫm là tới tìm ngươi thành hôn."