Có thể là quá cao hứng, Dận ĐƯờng đi từ phòng tân hôn ra, dưới chân đều mang theo gió. Dận Đường trở lại nhà chính bị huynh đệ trêu chọc, lão Thập nhìn không được, bưng chén rượu ồn ào nói: "Cửu ca ngươi nên lấy gương đồng tự soi bản thân, nhìn ngươi như này chúng ta đều sắp mù! Vừa nhìn phúc tấn một lần liền như vậy, tối nay ngươi động phòng xong, ngày mai khả năng không phân biệt được đông tây nam bắc. Ta thấy ngày mai ngươi còn có thể không muốn xuống giường."
Dận Đường tát một cái vào sau gáy lão Thập: "Rượu cũng không quản được miệng ngươi nói lung tung?"
Bên kia, lão Thập Tam cũng cười chạy lại gần, hắn cầm một chén rượu đưa cho Dận Đường, tay còn lại cầm theo bầu rượu cho hắn rót đầy, bản thân cũng tự rót một ly, sau đó duỗi tay ra chạm chạm: "Cửu tẩu không hổ là xuất thân danh môn, kim tôn ngọc quý hiền lương thục đức, Dận Tường chúc mừng ca ca."
Dù cho ngày thường cùng Dận Tường cũng không thân, nhưng tục ngữ cũng nói, duỗi tay không đánh kẻ tươi cười, Dận Đường cũng liên thanh đáp: "Có một câu này của Thập Tam đệ, ca ca cực vui vẻ, nào, chúng ta cùng uống cạn một chén lớn."
Có Dận Tường làm mẫu, các vị a ca khác cũng đều lại đây chuốc rượu. Ngươi có tân nương ở trong phòng chờ đợi ngươi cao hứng đúng không, chúng ta càng phải nỗ lực một chút, thề phải khiến cho ngươi có đến mà không có về.
"Ngày đại hỉ sao có thể không uống rượu, uống, tiếp theo uống."
"Ca ca thật là nhìn lầm, Cửu đệ cũng thật hào sảng."
"Đã thành gia, cũng đến lúc nên lập nghiệp, Cửu đệ cũng nên sớm chút làm việc, chúng ta cùng nhau giúp đỡ Hoàng A Mã."
"......"
Một mình Dận Đường với hơn mười vị huynh đệ, trong nháy mắt đã bị rót hơn mười ly, nhưng ai cũng không đồng tình với hắn. Đại hôn của họ, lão Cửu cùng lão Thập là hai tiểu tổ tông, không những chuốc rượu, còn ồn ào muốn đi xem tẩu tử. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, mọi người xem như chờ được tới hôm nay.
"Lúc chúng ta thành thân, Cửu đệ luôn ồn áo muốn nháo động phòng, hôm nay các huynh đệ cũng đi làm ầm ĩ một trận, chúng ta cũng muốn thấy tân nương tử!"
Dận Đường nhìn về lão Đại Dận Đề với vẻ mặt đau khổ: "Đây đều là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, Đại ca vẫn còn nhớ rõ, ngươi cũng thật nhỏ nhen."
Nhưng so về da mặt dày, hắn không đọ lại lão Đại, lão Đại căn bản không nghe, chỉ nói: "Ca ca chính là lòng dạ hẹp hòi, nhưng ngươi cũng phải cho ta một lời, ngươi có cho nháo hay không?"
Nghĩ đến phúc tấn, Dận Đường chắc chắn nói: "Không cho."
Dận Đề: "......"
"Có qua có lại, ngươi như vậy là không được."
Dận Đường tiếp tục giả ngu: "Ngươi lại nói nhiều cũng không cho."
"Thôi, sáng sớm ngày mai chúng ta chờ ở Dực Khôn cung, trốn được mùng một thì còn mười lăm, phúc tấn của ngươi còn có thể không xuất hiện gặp người khác hay sao?"
Dận Đường hừ hừ một tiếng, phúc tấn của ngươi mới không mặt mũi gặp người khác.
Khách đến dự lễ, đàn ông quây quanh lão Cửu, các phúc tấn, phu nhân đều ở chỗ Nghi Phi. Ngoài sảnh còn tùy ý, trong hậu viện, mọi người đều cẩn thận từng câu từng chữ, sợ chọc giận Nghi Phi. Rõ ràng đã ghen ghét đến sắp nổi điên, còn phải nói nói cười cười, khen Phú Sát gia, khen Cửu phúc tấn, khen Dận Đường có phúc.
Mọi người hầu hết đều tự quản miệng mình, hậu quả của việc quản không được miệng mình thì ai cũng không nghĩ nếm thử.
Nhưng là, đông người sẽ có kẻ ngốc, Bát phúc tấn, nàng ta nhịn, lại nhịn, cuối cùng vẫn là tự bộc phát.
"Lão Cửu đúng là người có phúc, theo ta thấy, 128 rương của hồi môn của Cửu đệ muội còn nhiều hơn 148 rương của Thái Tử phi. Phú Sát gia không hổ danh là đại gia tộc, những thứ xa xỉ như vậy cũng bỏ ra được."
Qua Nhĩ Giai thị vừa nghe liền đen mặt. Hôm qua, Phú Sát gia đưa vào cung 128 rương của hồi môn cùng khoản thêm trang hơn trăm vạn tức khắc thành chuyện đáng ca tụng. Mọi người cũng không tự giác mà lấy Thái Tử Phi cùng Phú Sát thị so sánh, dù không nói thẳng ra, Thái Tử cũng mất mặt, Dận Nhưng thực sự không vui, buổi tối cũng không muốn gặp Qua Nhĩ Giai thị.
Của hồi môn của Phú Sát thị có thể nói là một cây gai trong lòng Thái Tử phi, đâm vào thịt sinh đau. Vốn dĩ không nói đến cũng coi như không có gì, nhưng Quách Lạc La thị nói ra, không khác gì ném thể diện của Thái Tử phi xuống đất chà đạp. Dù chưa thấy Phú Sát thị, Thái Tử phi cũng đã không thích nàng, đây là sự thật, nhưng sau hôm nay, Thái Tử phi càng hận Bát phúc tấn.
Bát phúc tấn Quách Lạc La thị là cháu ngoại gái của An Thân Vương Nhạc Nhạc, mẹ đẻ mất sớm, cho nên từ nhỏ sống cùng ông ngoại là An Thân Vương, được sủng ái vô cùng, từ đó cũng trở nên kiêu ngạo, đanh đá.
Ngạch nương của Quách Lạc La thị vốn là cô con gái thứ bảy của Nhạc Nhạc, mẹ đẻ là Trắc phúc tấn Hắc Hải Tế Nhĩ Mạc Đặc thị. Nhạc Nhạc rất yêu thương cô con gái này, còn xin phong hào Quận chúa cho nàng, còn tìm cho nàng một vị phu quân ở rể là Minh Thượng. Quách Lạc La Minh Thượng là a mã của Bát phúc tấn.
Tuy rằng Nghi Phi cùng Bát phúc tấn đều mang họ Quách Lạc La, nhưng thực tế là quan hệ bắn cầu vồng cũng không tới, cho dù tổ tiên có quan hệ thì hiện tại hai người cũng là không liên quan.
Trước khi Nhạc Nhạc qua đời, Quách Lạc La thị còn có tiếng nói. Sau khi Nhạc nhạc qua đời vào năm Khang Hi thứ hai mươi tám, con trai thứ mười lăm của Nhạc Nhạc là Mã Nhĩ Hồn kế thừa tước vị, Bát phúc tấn liền không còn kiêu ngạo như trước.
Quách Lạc La gia cùng Bát a ca liên hôn, sau đó, Bát a ca liền vào Chính Lam kỳ. Ngày đại hôn, yến tiệc đều làm ở Quách Lạc La gia, cũng thực xấu hổ. Bên ngoài là Bát a ca cưới vợ, nhưng trên thực tế, nói là Quách Lạc La gia có người ở rể càng chính xác hơn.
Cũng chính vì Quách Lạc La gia tuyển Bát phúc tấn để liên hôn, vì vậy sinh hoạt của nàng có thể nói là sánh ngang với Nhạc Nhạc. Thực tế mà nói, ngạch nương của Bát phúc tấn mất sớm, cha ruột cũng không còn nữa, chân chính là một bé gái mồ côi. Thái Tử phi cũng không rõ nàng lấy đâu ra tự tin để sống kiêu ngạo như vậy? Còn dám không cho lão Bát nạp thiếp, trong phủ kể cả thứ nữ cũng không có.
Dận Tự đúng là không được Hoàng Thượng yêu thương, ngạch nương của hắn ở trong cung gần như là người vô hình, Dận Tự được nuôi dưỡng ở trong cung Huệ Phi. Nhưng kể cả như vậy, cũng không phải Bát phúc tấn có thể muốn làm gì thì làm.
Người khác nhắc đến Cửu phúc tấn, sẽ nhớ tới nàng là con gái của Chính Nhất phẩm lãnh Thị vệ nội đại thần, còn nhắc đến Bát phúc tấn, nàng chỉ là cháu ngoại gái của An Thân Vương Nhạc Nhạc. Quách Lạc La Minh Thượng không có năng lực, Quách Lạc La thị cũng dựa vào nhà ngoại mới có chút mặt mũi, sau khi cụ ngoại qua đời, gia tộc liền phải duy trì bằng cách liên hôn, có gì đắc ý?
Ngươi nói Thái tử phi không so được với Cửu phúc tấn. Nếu Thái tử phi có xuất thân cao như Phú Sát thị thì Khang Hi cũng sẽ không chọn nàng cho vị trí Thái tử phi!
Khi lựa chọn Hoàng Hậu và Thái tử phi, Hoàng Thượng đều sẽ tốn thời gian suy xét đến vấn đề ngoại thích chuyên quyền. Tuy nói Hoàng Hậu đầu tiên của Khang Hi là Hách Xá Lý thị có xuất thân cao, nhưng tình huống khi đó với hiện tại không giống nhau. Khi đó hoàng đế còn nhỏ, còn chưa thể tự mình chấp chính, cần dựa vào nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, cơ bản là không rảnh để cân nhắc đến việc ngoại thích chuyên quyền thì giải quyết như thế nào.
Hách Xá Lý thị trợ giúp Khang Hi rất nhiều, nhưng nàng không thọ.
Nhưng cũng do nàng mất sớm, mới có thể làm một nốt chu sa trong lòng Hoàng Đế, khiến cho Hoàng Đế lúc nào cũng nghĩ đến Hách Xá Lý gia tộc.
Thái Tử tuổi còn nhỏ, Hách Xá Lý thị qua đời quá sớm, vì thế Hách Xá Lý gia tộc cũng yên tĩnh lại. Nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu vốn xác định từ đầu là thế lực của Thái Tử. Đến khi chọn Thái tử phi, cho dù vô cùng yêu thương Dận Nhưng, nhưng Khang Hi cũng cần suy xét đến việc thế lực của Thái Tử quá lớn, có thể dao động hoàng quyền. Là một Thái Tử, có vô cùng nhiều người ở phía sau duy trì, ngươi không muốn cũng sẽ có người bằng nhiều cách bắt ngươi phải làm, các đại thần quan lại, ai chẳng muốn có một chút công lao đưa Hoàng Đế lên ngôi.
Tổ tiên của Thái tử phi tổ tiên người Mãn gốc, vốn được xếp vào Hán quân kỳ, trước khi đại hôn, được đưa vào Mãn quân kỳ. Ngày đó, Qua Nhĩ Giai gia tộc dùng lực lượng của cả tộc để đưa Thái tử phi xuất giá, 148 rương của hồi môn tuy không bằng Phú Sát gia nhưng cũng là những thứ tốt nhất, có vài thứ còn là Nội Vụ phủ chuyển bị, danh sách không thể tìm ra sai lầm. Vậy mà hôm nay bị Quách Lạc La thị mang ra nói, nàng có tư cách gì lên tiếng?
Qua Nhĩ Giai thị đen mặt nặn ra một nụ cười nhẹ, hỏi thẳng Quách Lạc La thị: "Bát đệ muội đối với của hồi môn của bổn cung có ý kiến gì sao?"
Có một số việc nói lớn không lớn, nói là nhỏ cũng không phải nhỏ, nếu Qua Nhĩ Giai thị không mở miệng, người khác cũng sẽ coi như không nghe thấy Bát phúc tấn nói, nhưng nàng mở miệng, chính là muốn giết gà dọa khỉ.
Đại phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị híp híp mắt, phủ của lão Bát thực khó xử lý. Càng khiến người bực mình là, sau khi Quách Lạc La thị gây chuyện, Hoàng Thượng sẽ không trách tôi Lương quý nhân, mà chỉ nói với Huệ Phi quản nàng. Huệ Phi là mẹ đẻ của Trực Quận vương, nghe xong liền giao việc này cho con dâu. Lão Đại cùng lão Bát đều do Huệ Phi nuôi dưỡng, Đại phúc tấn là chị dâu, có thể lên tiếng, hơn nữa, nàng lại là cao nhất trong số phúc tấn của các hoàng tử, lên tiếng là đương nhiên. Nhưng Y Nhĩ Căn Giác La thị cũng không muốn quản, nàng chỉ nghĩ sinh đứa con trai cho Dận Đề.
Đại phúc tấn không lên tiếng, Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị lại không nhịn được mà nói: "Ai da, Cửu đệ muội không chỉ có xuất thân tốt, có một a mã làm quan lớn, là Chính nhất phẩm, hơn nữa, cả gia tộc đều có năng lực, chúng ta không so được."
Bởi vì việc của nhà Đổng Ngạc Thất Thập, cả gia tộc đều không tránh được việc bị lấy ra so sánh với Phú Sát gia, ai cũng nói Cửu a ca có phúc, phúc tấn hiện tại của hắn có nhà mẹ đẻ có năng lực cao hơn Đổng Ngạc gia nhiều lắm.
Nghi Phi không nóng không lạnh liếc Tam phúc tấn một cái, sau đó xoay người qua đối mặt với Qua Nhĩ Giai thị nói: "Của hồi môn của Thái tử phi là Vạn tuế gia tự mình xem xét, con dâu của ta sao có thể so sánh cùng được? Bát phúc tấn ăn nói cẩn thận."
Quách Lạc La thị cũng biết mình nói sai, nhưng việc này cũng không phải dễ dàng lắng xuống như vậy. Hôm nay là ngày lão Cửu đại hôn, Thái tử phi không phải là không có mắt, nàng sẽ không ở đây gây rối, sau này sẽ đòi lại ở chỗ của Quách Lạc La thị sau, Dận Tự mơ tưởng dựa vào nữ nhân để đứng lên, hão huyền.
Còn Phú Sát thị, trừ khi bốn người Mã Tư Khách, Mã Tề, Mã Võ, Lý Vinh Bảo lần lượt suy tàn, nếu không Qua Nhĩ Giai thị tuyệt đối sẽ không động đến nàng.
Mặt mũi là quan trọng, nhưng thế lực thật vất vả tích cóp được càng quan trọng hơn, không thể vì mấy câu nói mà vứt bỏ. Phú Sát gia có thể cho Cửu phúc tấn thể diện lớn như vậy, đây là cho mọi người đều thấy, Cửu phúc tấn có chống lưng, ai động đến nàng, xác định sẽ gặp tai hoạ, cái khác đừng vội nghĩ.
Trong cung của Dận Đường náo nhiệt đến nửa đêm, hắn cũng bị bắt uống rượu suốt mộtcanh giờ, sau đó mới lung lay lung lay đi vào hậu viện. Các a ca đều muốn được nháo động phòng, nô tài ngăn sao được. Cuối cùng, một đám người vẫn kéo nhau vào hôn phòng.
Nghe được động tĩnh, Bảo Châu cũng tự hiểu, nàng cũng không nghĩ gì nhiều, nháo động phòng liền nháo đi, nàng cũng không phải không thể nhìn người khác.
Thiên Đông, Bán Hạ cùng các nha hoàn có chút lo lắng, sợ người ta nói khó nghe, sợ xấu hổ..... Nhưng lại sốt ruột cũng không làm được gì. Cửu a ca đẩy cửa phòng đi vào, sau hắn là Trực Quận Vương, Thái tử cùng một đám người, đều là hoàng thân quốc thích.
Toàn Phúc thái thái cầm đòn cân đưa cho Cửu a ca, Dận Đường ngồi ở bên cạnh Bảo Châu, tay cầm đòn cân vén khăn voan.
Khăn voan vừa mở, tân nương liền lộ ra. Thật là một tuyệt sắc nhân gian. Hai má Bảo Châuửng đỏ, khi khăn voan bị nhấc lên liền trộm ngắm Dận Đường một chút. Dận Đường uống không ít rượu, không say chỉ có chút choáng váng, nhưng vừa nhìn đến Bảo Châu liền cảm giác hôn mê, cả người như ngâm trong bình rượu, lâng lâng, như ở trong mộng.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Bảo Châu, hôm nay ngày bao nhiêu cũng k hông nhớ nữa. Những người khác liền càng ghen ghét, nếu ánh mắt có thể biến thành dao găm, hôm nay Dận Đường phải chết cả trăm lần rồi.
Lão Cửu thật là quá có phúc đi, cưới hòn ngọc của Phú Sát gia, được cả tài cả sắc. Hôm nay đến đây thật sai lầm, sau khi nhìn thấy Cửu phúc tấn, nữ nhân trong phủ liền giống như những bà thím già. Thái Tử cũng hận không thể ném mỹ nhân vừa có được vào trong sông, gương mặt còn có thể miễn cưỡng nhìn, nhưng khí độ thì kém cả vạn dặm
Dận Đường cả buổi không phục hồi được tinh thần, sau khi thần trí quay lại, việc thứ nhất là đuổi người, nháo động phòng đã xong, nhìn tân nương cũng nhìn, còn đứng đây làm gì?
Chờ người đi hết, toàn phúc thái thái mới vọi vàng mang rượu giao bôi đến, hai người uống xong, lại rửa mặt một chút, nha hoàn mới cúi đầu lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. Cô dâu mới dù thế nào cũng sẽ thẹn thùng, Bảo Châu liền chờ Dận Đường lên tiếng, nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, nàng liền quay đầu sang dò xét, hai người chạm mắt nhau, không khí chợt trở nên lúng túng. Dận Đường thử tìm đề tài: "Nàng tên là gì?"
Thánh chỉ tứ hôn chỉ nói là Phú Sát thị, tên là gì thì không rõ, Bảo Châu liền cười khanh khách đáp: "Khuê danh Bảo Châu, Phú Sát Bảo Châu."
Nhìn miệng Bảo Châu, Dận Đường càng nôn nóng, vốn dĩ hắn định sẽ nói vài câu, hôm nay là sinh nhật của phúc tấn, còn hao tổn tâm tư chuẩn bị lễ vật, lúc này đã quên hết, trong mắt chỉ còn Bảo Châu.
"Có chuyện gì sáng mai lại nói, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Thấy Bảo Châu đỏ mặt đứng yên, Dận Đường duỗi tay gãi gãi cằm nàng, khẽ cười nói: "Bảo Châu không cởi áo cho gia sao?"
Phu quân phóng khoáng như vậy, Bảo Châu nghĩ nghĩ, liền duỗi tay tháo nút áo của hắn.
Trong lòng nàng cũng hoảng hốt, mất một lúc lâu mới chỉ cởi bỏ được hơn một nửa, đã có chút tức giận, lại thấy Dận Đường không đứng yên, không những mắt nhìn lung tung, còn lấy tay sờ eo nàng. Bảo Châu không nhịn được, kéo hai vạt áo của hắn ra xé. Dận Đường bật cười, cầm tay nàng, dùng sức một chút liền xé toang áo, sau đó duỗi tay đến Bảo Châu.
Hắn vừa cởi áo vừa đốt lửa, làm cho Bảo Châu cả người đều mềm mại, mơ mơ hồ hồ liền bị cởi hết, chỉ còn yếm treo trước ngực.
Bảo Châu gả muộn, 15 tuổi tuyển tú, hiện giờ đã 16, nàng lớn lên thực tốt, phát dục cực hảo, yếm cũng không che được hết, tiểu huynh đệ của Dận Đường đã sớm đứng dậy, Dận Đường bế Bảo Châu lên sau đó liền đem người vứt lên giường, không đợi nàng xoay người bò dậy liền xoay người đè lên.