Tống Quân Nghiêm đánh giá Lục Thừa Dư trước mắt, thoạt nhìn dáng vẻ chừng hai mươi, nhưng lại đem tên ngu ngốc Lương Đức Hữu kia giày vò gần chết, ngay cả Lương Quốc Minh cũng bị bỏ tù, toàn bộ Lương thị bị chia năm xẻ bảy. Nếu không phải là bởi vì nhiễu loạn phen này, hắn vẫn chưa vào được hội đồng quản trị Lương thị, trở thành một trong đại cổ đông.
Nói đến đó, hắn quả thật nên cảm ơn Lục Thừa Dư, ít nhất nếu không có y, kế hoạch của hắn cũng không thể thực hiện nhanh như vậy được.
“Ngày hôm nay tôi thấy anh trên ti vi,” Tống Quân Nghiêm gãi đầu cười đến vẻ mặt đầy ánh dương quang, “Anh ở trong chương trình nói rất hay, nếu là tôi, khẳng định chỉ biết khẩn trương.”
“Kỳ thực tôi cũng rất khẩn trương,” Lục Thừa Dư một bộ hình dạng vẫn còn sợ hãi, “Chỉ là biểu hiện ra thoạt nhìn rất bình tĩnh mà thôi.”
“Vậy sao?” Tống Quân Nghiêm chú ý tới Lục Thừa Dư còn mặc tây trang màu trắng lúc lên tivi, đoán được tuy rằng ngoài mặt Lục Thừa Dư nói không có vấn đề, trên thực tế trong lòng đã có ý khoe khoang, nhân tiện nói, “Bộ quần áo này anh mặc thật là đẹp mắt, trên mạng có không ít người khen anh đẹp trai.”
“Ha ha, tôi phải mất cả ngày lựa chọn đấy,” Lục Thừa Dư nhất thời cười đến vui vẻ, “Ngay cả thợ trang điểm cũng nói không tệ.”
“Ừ,” Tống Quân Nghiêm phát hiện trọng tâm câu chuyện hình như đi quá xa so với dự tính của mình, vì vậy cố tình để nụ cười sáng lạn trên mặt mình trở nên hơi mất tự nhiên, “Cái kia, tôi thấy trên chương trình… Anh cùng với cấp trên chụp ảnh chung, cấp trên của anh…..là người thế nào?”
Lục Thừa Dư nghe vậy, mặt không đổi sắc nói: “Tốt vô cùng, chỉ là lúc làm việc tương đối nghiêm cẩn, bình thường tôi cũng không dám trốn việc.”
“À,” Tống Quân Nghiêm miễn cưỡng cười cười, “Anh ấy hiện tại có khỏe hay không?”
“Tốt vô cùng,” Lục Thừa Dư phảng phất như không nhìn thấy nét lo lắng trên mặt hắn, cười hì hì đi lên lầu, “Boss là người có xe, có nhà, sao lại không tốt chứ?”
“Vậy sao?” Tống Quân Nghiêm và Lục Thừa Dư cùng nhau vào thang máy, dáng tươi cười trở nên hoảng hốt, “Anh ấy khỏe… thì tốt rồi.”
Ngài cho là bày ra bộ dáng giữa ngài và boss của tôi có bí mật gì đó thì tôi sẽ sốt sắng hỏi ngài, còn ngài sẽ ngoan ngoãn trả lời sao?
Ha ha, lão tử cũng không phải nữ chủ nhiều chuyện trong ngôn tình đâu.
“Đúng vậy, boss không chỉ có xe có phòng có tiền tiết kiệm, còn có thể nấu cơm,” Lục Thừa Dư hâm mộ cảm khái nói, “Đây là kiểu mẫu nam nhân thành công a, người bình thường như chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.”
Tống Quân Nghiêm cảm giác biểu cảm của mình đang bày ra cho người mù nhìn, không thể làm gì khác hơn là ha ha cười nói: “Đúng vậy, người như anh ấy, cách chúng ta quá xa.”
“Đinh”, cửa thang máy mở ra, Lục Thừa Dư đi ra thang máy, cười híp mắt nói tạm biệt với Tống Quân Nghiêm, sau khi đối phương cười đáp lại, xoay người đi về nhà mình.
Khi cửa thanh máy đóng lại, nụ cười trên mặt Tống Quân Nghiêm nhất thời trở nên băng lãnh, hắn tức giận đá một cước lên thang máy: “Đồ óc heo!”
Trong phòng bảo vệ, chú Lưu cùng đồng nghiệp Tiểu Dương nhìn hình ảnh trong video giám sát, hai người trao đổi một ánh mắt, Tiểu Dương lo lắng nói: “Vị Tống tiên sinh này đầu óc không có vấn đề gì chứ?”
Bình thường thì ánh dương quang chính khí, lúc nói chuyện với Lục tiên sinh cũng rất bình thường, thế nào mà Lục tiên sinh vừa ly khai xong, chỉ còn mình hắn, lại dọa người như vậy?
“Có thể hắn còn không biết ngày hôm nay chúng ta cài đặt máy giám sát trong thang máy, không cẩn thận liền đem bản tính biểu hiện ra,” Chú Lưu bình tĩnh mở miệng, “Còn trẻ như vậy, đầu óc lại có vấn đề, thật là đáng tiếc.”
Tiểu Dương gật đầu, lập tức nói: “Chúng ta vẫn là nhắc nhở Lục tiên sinh một chút, vạn nhất vị Tống tiên sinh này ngày nào đó đột nhiên không bình thường, đi công kích y thì sao, cái này cũng quá thiệt thân a.” Lục tiên sinh tốt như vậy, chớ để cho Tống tiên sinh kỳ kỳ quái quái kia thương tổn tới.
Chú Lưu gật đầu theo, việc này vẫn là phải cùng Lục tiên sinh nói một chút, việc này cũng có chút kỳ lạ. Trước khi Tống tiên sinh dọn vào, liền thích hỏi thăm tin tức Lục tiên sinh, hiện tại lại cố ý lôi kéo làm quen Lục tiên sinh, nếu như không có âm mưu quỷ kếgì thì mới kỳ lạ.
Cho nên ngày hôm sau Lục Thừa Dư vừa ra cửa, liền bị chú Lưu vẻ mặt thần thần bí bí kéo lại, từ miệng đối phương biết hành vi trong thang máy của Tống Quân Nghiêm.
Nghe xong chú Lưu nói, sắc mặt Lục Thừa Dư biến đổi, sau đó cảm kích nói với chú Lưu: “Chú, cám ơn chú đã nói cho cháu biết, nếu không, cháu cũng không biết hắn lại đáng sợ như thế, sau này cháu nhất định sẽ chú ý.”
“Biết chú ý là tốt rồi, chú thấy người này cả ngày không có việc gì cứ ở dưới lầu lắc lư, vừa thấy cháu liền bu tới, vừa nhìn cũng biết tâm tư có vấn đề,” Chú Lưu vỗ vỗ vai Lục Thừa Dư, sau khi dặn dò y vài câu lái xe phải cẩn thận, mới cười ha hả nhìn theo xe Lục Thừa Dư ly khai.
Lần này Lục Thừa Dư đi ra ngoài là do hẹn trước với Chương Thạc, Khúc Lĩnh Bắc, sau khi ba người gặp mặt, liền tìm một quán trà ngồi xuống, bắt đầu nói đến kinh phí chuẩn bị cho kịch bản mới.
Lục Thừa Dư nghe Khúc Lĩnh Bắc kể xong toàn bộ, cảm thấy rất hứng thú. Tuy rằng trong trí nhớ đời trước không có một bộ phim như thế, thế nhưng cá nhân y lại nghĩ nếu bộ phim này quay tốt, sẽ có danh tiếng không tồi.
Đề tài tuy không mới, thế nhưng nặng ở tình tiết hấp dẫn, kết cấu tình cảnh không lớn, kinh phí đầu tư sẽ không nhiều lắm. Vấn đề duy nhất chính là, bộ phim này hơi đơn thuần, khen hay là chắc chắn, nhưng ăn khách lại không nhất định.
Đại khái đây cũng là nguyên nhân không có loại phim kiểu này tồn tại đi, bởi vì người đầu tư sợ kinh phí đầu tư sẽ trôi theo nước, dù sao một bộ phim hay sẽ giúp đỡ nâng cao danh khí biên kịch và đạo diễn, nhưng đối với người đầu tư, cho dù hay nhưng không thể cầm.
Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc cũng nghĩ, để cho Lục Thừa Dư đầu tư kịch bản này thì có chút ngượng ngùng, tuy rằng bọn họ rất thích đề tài này, nhưng cũng chuẩn bị thêm một kịch bản thương nghiệp theo lệ cũ cho Lục Thừa Dư, nếu như Lục Thừa Dư không thích kịch bản mới kia, sẽ suy xét đầu tư kịch bản thương nghiệp này.
“Hai cái này đều rất tốt,” Lục Thừa Dư nghe xong hai câu chuyện, người trước mượn góc nhìn của đứa trẻ để thảo luận về nhân tính, người sau lấy góc nhìn khôi hài của người trưởng thành nhận xét về xã hội, cả hai đều có ưu điểm, “Không bằng quay luôn 2 bộ, chỉ là hai vị sẽ rất vất vả, không biết mọi người….”
“Không thành vấn đề,” Chương Thạc nhất thời vui vẻ nói, “Thừa Dư yên tâm, anh nhất định sẽ quay tốt hai bộ phim này!” Hắn quay đầu lại nhìn bạn tốt, bạn tốt cũng là vẻ mặt vui mừng, hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ tới Lục Thừa Dư sẽ tốt như vậy.
Tuy nói bọn họ đã có được một bộ phim ăn khách, thế nhưng trong cái vòng này, chưa bao giờ thiếu sao sáng nhất thời rồi vụt tắt, người đầu tư ngay thẳng giống như Lục Thừa Dư, thực sự rất khó gặp được.
Lục Thừa Dư tự nhiên nhìn thấu hai người mừng rỡ, đối với y mà nói, cho dù kịch bản mới không kiếm được tiền, thì đó cũng là một loại đầu tư cảm tình. Chí ít ở trong lòng Khúc Lĩnh Bắc, y là thật tâm coi trọng hai người, mà không phải là hạng người qua sông đoạn cầu.
Huống chi Khúc Lĩnh Bắc nói kịch bản thương nghiệp khi công chiếu sẽ có tỉ lệ bán vé rất tốt, cho dù thu nhập của bộ còn lại là số không, y cũng sẽ không lỗ vốn.
Song phương thảo luận dự toán tài chính xong, lúc này Lục Thừa Dư cùng hai người ký hợp đồng, ba người xúm lại ăn bữa trưa, tuy rằng không phải là nhà hàng xa hoa gì, thế nhưng ba người vẫn ăn rất ngon.
Có lẽ do khí tràng ba người hợp như thế, nên khẩu vị cũng rất hợp.
Khi Lục Thừa Dư về nhà, ở trên đường mua chút trái cây cho chú Lưu cùng với vài bảo vệ khác, rồi trở về nhà mình. Nhìn gian nhà lộn xộn, y nghĩ y hẳn là nên gọi điện thoại cho công ty dọn dẹp tới thu thập nhà mình.
Vừa nhìn thời gian, vẫn chưa tới hai giờ chiều, đang chuẩn bị lên giường nằm một lát, liền nhận được điện thoại của Trang Dụ, nói là buổi chiều mấy người bọn họ muốn đi bờ sông ăn cơm dã ngoại, muốn y tới tham gia.
Thân là quan nhị đại phú nhị đại, những người này không đi chơi cái khác, cư nhiên lại thích đi nông trường hoặc là bờ sông, cũng thật là kỳ lạ. Phải biết rằng kiếp trước y làm việc tiếp xúc một số phú nhị đại, thích nhất là đi câu lạc bộ các loại, xúm lại chơi đùa loạn thất bát tao, tự hạn chế giống như mấy người Nghiêm Mục, thật đúng là không có cơ hội tiếp xúc được mấy người.
“Được, em lập tức tới ngay.” Sau khi Lục Thừa Dư hỏi rõ địa điểm, cúp điện thoại cầm chìa khóa xe lên đi ra, xuống lầu liền gặp phải Tống Quân Nghiêm trở về, y hướng đối phương lên tiếng chào hỏi, chờ đối phương nói lại.
“Lục tiên sinh phải ra ngoài sao?” Tống Quân Nghiêm thấy Lục Thừa Dư mặc casual, đoán được y ra ngoài chơi, liền cười nói, “Là đi với đồng nghiệp công ty sao?”
“Không phải, vài bằng hữu của boss gọi đi ra ngoài chơi,” Lục Thừa Dư nhìn đồng hồ đeo tay một chút, áy náy cười nói, “Bọn họ đang thúc, tôi đi trước, xin lỗi không tiếp được.”
“Anh cứ đi đi,” Tống Quân Nghiêm cười nhìn Lục Thừa Dư rời đi, nhìn bóng lưng Lục Thừa Dư, nụ cười trên mặt hắn dần dần lạnh xuống, “Bất quá là một kẻ nịnh bợ Nghiêm Mục đi lên thôi, ánh mắt Nghiêm Mục cũng không hơn gì ai.”
Lúc Lục Thừa Dư lái xe chạy tới bờ sông, liền thấy mấy người Trang Dụ ngồi vây quanh bên cạnh một cái bàn uống trà, trên bàn còn bày ngổn ngang các món ăn vặt.
Nhìn thấy y tới, Trang Dụ đang chuẩn bị bắt chuyện, liền thấy Nghiêm Mục đã đứng dậy đi đến chỗ Lục Thừa Dư, hắn không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi, tiếp tục lột quả sung trên bàn ăn.
“Boss, anh cũng tới a,” Lục Thừa Dư cười híp mắt nhìn kiến trúc giả cổ bốn phía, chung quanh đều là người, không nhịn được nói, “Ở bên này ăn cơm dã ngoại sao?” Bảo vệ môi trường sẽ không cầm chổi đuổi bọn họ chứ?
“Bọn họ nói buổi tối ăn cơm dã ngoại không có ý nghĩa, chuẩn bị lên trên thuyền ăn cá,” Nghiêm Mục chỉ chỉ một con thuyền rất lớn cách đó không xa, “Nghe nói cá trên chiếc thuyền này vị đạo vô cùng tốt, lát nữa chúng ta sẽ được nếm thử.”
“Được,” Lục Thừa Dư gật đầu, đi ở bên người Nghiêm Mục, thấy thần tình hắn tựa hồ không có nghiêm túc như bình thường, nhân tiện nói, “Cảnh sắc bên này thật đẹp, nhìn mà tâm tình đều tốt cả lên.”
“Ừ,” Nghiêm Mục chỉ chỉ quầy bán đồ nướng cách đó không xa, “Cái đó là của bạn bè vệ sĩ của Trang Dụ mở, Trang Dụ nói mùi vị cũng không tệ lắm, cậu có muốn thử không?”
“Ừ, anh ăn không?” Lục Thừa Dư ngửi được mùi vị đồ nướng trong không khí, nhịn không được liền bước đến quầy nướng thoạt nhìn sinh ý cũng không tệ kia, sau khi đến gần thấy vệ sĩ Trang Dụ đang cùng chủ sạp nói gì đó, liền nói: “A Đông, đây là bạn của anh sao?”
A Đông ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là bạn bè của ông chủ, vội vàng cười nói: “Nghiêm tiên sinh, Lục tiên sinh, mọi người cũng tới mua đồ nướng sao?”
“Đúng vậy, tôi tới nếm thử,” Lục Thừa Dư chọn những xiên nướng mình thích, phát hiện tay của chủ sạp tựa hồ hơi cứng ngắc, cho rằng tay chân đối phương có vấn đề, liền dời đường nhìn cùng Nghiêm Mục câu được câu không trò chuyện giết thì giờ, nếu như y nhìn chằm chằm người ta khiến họ khó khăn, vậy cũng rất không tôn trọng họ.
Sau khi Minh Tử thấy Lục Thừa Dư xuất hiện, cũng nhớ tới mình đã từng bị đối phương một cước đạp bay, không hiểu sao lại thấy bụng đau. Thấy Lục Thừa Dư không có chú ý tới mình, hắn nhịn không được hỏi anh em A Đông bên người, “A Đông, sao cậu lại quen sát thần này vậy?”
A Đông không hiểu nhìn Minh Tử, lại nhìn Nghiêm Mục diện vô biểu tình, thấp giọng nói: “Vẻ mặt Nghiêm tiên sinh chỉ là có hơi nghiêm túc, nhưng người lại rất tốt.”
“Không phải hắn,” Minh Tử một bên đảo xiên nướng, một bên cẩn thận nói, “Là cái người bên cạnh hắn í.”
“Lục tiên sinh?!” A Đông càng thêm không hiểu, Lục tiên sinh bình thường luôn luôn cười híp mắt, thái độ làm người ôn hòa dễ nói chuyện, Minh Tử dùng hai chữ sát thần này để hình dung Lục tiên sinh cũng quá trái ngược đi, “Lục tiên sinh nhã nhặn lịch sự được người yêu thích, bình thường đối với những vệ sĩ như chúng tớ cũng khách khí, có phải cậu có thành kiến gì với hắn không?”
Minh Tử thiếu chút nữa thở không được, mẹ nó người nhã nhặn tốt bụng lại có thể đem hai người vạm vỡ cao hơn thước tám một cước đạp bay ra ngoài sao?
“Đừng làm quá cay,” Lục Thừa Dư thấy chủ sạp đang rắc ớt, liền nói, “Cũng đừng làm mặn quá.”
“Được, không thành vấn đề,” Minh Tử vội vàng đáp ứng, động tác trên tay lại thêm chú ý, dường như sợ bản thân nếu làm quá cay hay quá mặn thì sẽ bị đạp bay thêm lần nữa.
Xiên nướng rất nhanh đã xong, Lục Thừa Dư tiếp nhận hộp xiên nướng, sau khi nếm một cái cánh gà, mới nhớ tới mình đã quên trả tiền, đang chuẩn bị lấy tiền ra, liền thấy Nghiêm Mục đã giúp y trả rồi.
Lục Thừa Dư cũng không phải vì 23 đồng mà kiểu cách, đem hộp đưa tới trước mặt Nghiêm Mục, “Mùi vị cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng nếm thử cũng được.”
Nghiêm Mục nhìn đủ loại xiên nướng bên trong, chọn một xiên cánh gà, nếm thử, mùi vị bình thường, có vị khói dầu, nhưng mà thấy Lục Thừa Dư tựa hồ rất thích, liền gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Minh Tử đưa mắt nhìn hai người rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, nói với A Đông: “Sớm biết rằng sẽ gặp phải y, còn không bằng tớ bày sạp ở chợ đêm.”
“Sao lại đến mức đó?” A Đông hoài nghi nhìn Minh Tử, “Đến tột cùng Lục tiên sinh đã làm gì mà đem cậu dọa sợ như vậy.”
Minh Tử thở dài một tiếng, nhớ tới dáng vẻ gầy teo thanh nhã của Lục Thừa Dư, lại nhìn cơ bắp trên cánh tay của mình, thực sự không mặt mũi nói mình bị đối phương một cước đạp dính góc tường, còn cả buổi cũng không bò dậy nổi.
Mà Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục căn bản cũng không biết ông chủ hàng nướng đã từng làm vệ sĩ cho Nghiêm lão tam, cho nên cũng không biết tâm tình phức tạp của hắn. Hai người sau khi ngồi xuống, rót trà bắt đầu cùng ba người kia nói chuyện phiếm.
Lần này đi chơi trừ bọn họ ra, còn có Trang Dụ, Trương Trạch Vân và Tề Cảnh Phong. Cho nên ba người kia khi nhìn thấy Nghiêm Mục ăn đồ nướng Lục Thừa Dư mua về, biểu tình đều có chút phức tạp.
Cùng Mục ca làm bạn nhiều năm như vậy, có khi nào bọn họ thấy Mục ca gặm xiên cánh gà đâu a, làm loại sự tình này chỉ có Trang Dụ, lúc nào thì Mục ca cũng như vậy.
“Khụ, tiểu Lục, xiên nướng này mùi vị không tệ chứ,” Trang Dụ phản ứng đầu tiên, hắn vừa nói, vừa lấy một xiên nấm ra, “Anh đã nói ban nãy Mục ca làm sao sẽ hỏi anh hàng nướng kia có ngon hay không, nguyên lai là vì dẫn cậu đi ăn.”
“Là do em có ông chủ tốt, anh ước cũng không có đâu,” Lục Thừa Dư cười híp mắt đem một xiên trứng chim ngói mùi vị nhẹ đưa cho Nghiêm Mục, “Cái này mùi nhẹ.”
Nghiêm Mục trầm mặc tiếp nhận xiên nướng, không đếm xỉa đến ánh mắt của mấy người bạn tốt, vùi đầu ăn đồ nướng không có bao nhiêu dinh dưỡng với y: “Tôi nghe nói phía trước có nhà bán bánh đậu xanh mùi vị vô cùng ngon, lát nữa có muốn thử không?”
“Ừm?” Lục Thừa Dư vừa nghe mỹ thực, liền gật đầu, “Được, được.”
Trang Dụ bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Mục, đã là niên đại gì rồi, còn dùng cách trẻ con này để truy người, quả thật làm cho những người đứng xem rất lo lắng a.
Trương Trạch Vân ở bên cạnh cười híp mắt nói: “Đúng vậy, anh cũng nghe nói bánh đậu xanh của họ rất ngon, lát nữa hai người cùng đi ăn thử đi.”
Tề Cảnh Phong muốn nói mình cũng muốn đi, thế nhưng không biết vì sao thấy nụ cười của Trương Trạch Vân, hắn lại nói không nên lời, ngược lại cười phụ họa: “Đúng vậy, trước đây anh đã ăn qua, rất ngon, nhanh đi đi.”
“Ừm, vậy nhất định không thể bỏ qua.” Lục Thừa Dư cảm thấy mấy người bạn của Nghiêm Mục ở phương diện ăn uống có trình độ rất cao, Nghiêm Mục là người không tinh thông về việc này, làm sao lại chơi được với nhau chứ?
Ăn xong đồ nướng, mấy người đang cùng nhau hàn huyên, Nghiêm Mục liền nói, “Bây giờ đi ăn bánh đậu kia sao, coi chừng lát nữa không ăn nổi cơm tối.”
“Ừm,” Sau khi Lục Thừa Dư nói một tiếng với những người khác, liền cùng Nghiêm Mục chậm rãi đi về phía trước bờ sông, đi tìm gian bán bánh đậu xanh.
Lan can bên đường dùng đá cẩm thạch làm thành, mặt trên điêu khắc thành hình ảnh đám mây, rất có vị đạo cổ xưa, hai bên trái phải còn có các loại cửa hàng giả cổ khác nhau, đây cũng coi như là khu giải trí tương đối nổi danh ở kinh thành, cho nên ở bờ sông tùy thời đều có rất nhiều du khách tới chơi, còn kéo theo không ít tiêu phí.
Đi tới trong cửa hàng bán bánh đậu xanh, Lục Thừa Dư mua hai chén, đưa mỗi người một chén, dựa vào lan can vừa ăn vừa ngắm sông, tuy rằng tư thái không quá đẹp, thế nhưng cảm giác rất thoải mái.
Kiếp trước sau khi y tốt nghiệp đại học liền bôn ba khắp nơi, biết nơi nào có mỹ thực, nhưng lại không nhất định có thời gian đi ăn. Hiện tại cuộc sống như thế, làm cho y thoả mãn cực kỳ.
“Khi còn bé ba mẹ tôi cũng từng dẫn tôi tới đây, khi đó ở đây còn chưa xây xong, thế nhưng đã có không ít người tới chơi,” Lục Thừa Dư nhíu mày một cái, chỉ vào cây si rất lớn xa xa nói, “Tôi còn nhớ khi đó có một bà cụ bán giày vải làm thủ công dưới tàng cây, mẹ tôi còn mua cho tôi một đôi giầy thêu đầu hổ, khi đó tôi ngại giày vải quê mùa không muốn mang, hiện tại nghĩ lại thì hối hận, thế nhưng đã không còn ai mua cho tôi nữa.” Nói đến đây, y miễn cưỡng cười một tiếng.
“Chúng ta đi nhìn một chút,” Không muốn thấy Lục Thừa Dư lộ ra nụ cười như vậy, Nghiêm Mục cầm cổ tay của y, không nói lời gì đem người kéo đến dưới tàng cây si.
Lục Thừa Dư hơi sững sờ, lập tức theo bước chân của Nghiêm Mục đi về phía trước. Lúc đi tới dưới tàng cây si, y liền thấy dưới tàng cây có một cụ bà bán đồ thủ công mỹ nghệ, trước mặt bà bày giầy, quạt, túi hương, túi đeo vai, mũ …vân vân… mang theo phong cách truyền thống, rất đẹp rất tinh xảo, một chút cũng không có dáng vẻ quê mùa trong trí nhớ.
Lục Thừa Dư không biết là ký ức đánh lừa bản thân, hay là khi còn bé y căn bản không biết thưởng thức.
Ngay lúc y sững sờ, Nghiêm Mục tiến lên mua một đôi giày, mũ đội đầu, còn có một cái túi hương bình an treo ở trên xe, hắn đem đồ vật bỏ vào trong tay Lục Thừa Dư, “Cầm đi, thật đẹp mắt.”
Nhìn ba vật trong lòng, Lục Thừa Dư từ từ nở nụ cười, hai mắt sáng rực nhìn Nghiêm Mục nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí,” Nghiêm Mục nghiêng đầu không nhìn Lục Thừa Dư, “Tuy rằng không phải là giày đầu hổ, thế nhưng hoa văn phía trên rất thú vị.”
“Ừ, đẹp lắm,” Lục Thừa Dư chớp mắt nhìn hoa văn trên mặt giày, cành cây quấn chung với nhau, đơn giản nhưng lại mang mỹ cảm không nói ra được.
Lúc Nghiêm Mục quay đầu lại nhìn về phía Lục Thừa Dư liền thấy vẻ mặt tươi cười của y, hơn nữa cười đến phá lệ ấm áp xinh đẹp.
Trong lòng hắn khẽ run, trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời.
Trong bầu không khí như vậy, một người không tưởng được lại xuất hiện.
“Lục tiên sinh, trùng hợp như vậy, lại gặp anh ở đây,” Tống Quân Nghiêm cùng hai người bạn bằng tuổi đi chung với nhau, trên mặt còn mang theo biểu tình bất ngờ, tựa hồ thật không ngờ sẽ gặp phải Lục Thừa Dư.
“Tống tiên sinh?” Lục Thừa Dư nhìn Tống Quân Nghiêm cùng với hai người phía sau hắn, “Thật là trùng hợp.” Y hoài nghi mình vừa ra khỏi cửa, Tống Quân Nghiêm liền đuổi theo tới, nếu không thì trên thế giới đâu có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
“Đúng vậy, vị này chính là….” Tống Quân Nghiêm nhìn về phía Nghiêm Mục, đột nhiên sắc mặt đại biến, tựa hồ bởi vì Lục Thừa Dư ở đây, mới miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, hắn nhìn về phía Nghiêm Mục nói, “Anh cũng ở đây.”
Mặt Nghiêm Mục không thay đổi nhìn Tống Quân Nghiêm, không nói lời nào, phảng phất như đối phương không phải đang cùng mình nói chuyện.
“Quân Nghiêm, đây không phải là….” Phía sau hắn có người muốn nói chuyện, lại bị Tống Quân Nghiêm dùng một ánh mắt ngăn chặn, hắn quay đầu cười nói với Lục Thừa Dư, “Tôi, tôi không quấy rầy anh nữa, đi trước một bước.” Nói xong, xoay người rời đi, lại không cẩn thận đụng vào người đứng phía sau, thập phần mất mặt lảo đảo một cái.
Lục Thừa Dư quan tâm nói: “Tống tiên sinh không sao chứ, cậu đang vội sao? Vậy cũng đừng quá gấp gáp, chú ý nhìn dưới chân.”
“Tôi không sao, cảm ơn.” Tống Quân Nghiêm đứng vững thân thể, vội vã ném một câu tạm biệt liền đi.
Hai bằng hữu hắn thấy hắn đi, quay đầu xì một tiếng khinh miệt với Nghiêm Mục, vội đuổi theo, nghiễm nhiên là một bộ hình dạng nhìn Nghiêm Mục không vừa mắt.
Hành vi lần này, chỉ cần người có đầu óc bình thường, nhất định sẽ suy đoán giữa hai người sẽ có liên quan hoặc có mâu thuẫn gì đó, mà Tống Quân Nghiêm muốn, cũng chính là khiến Lục Thừa Dư sinh lòng hoài nghi.
Hắn đoán Nghiêm Mục là người không thích nói nhiều, nếu như Lục Thừa Dư hỏi, sẽ chỉ làm Nghiêm Mục sinh lòng phản cảm.
Ai bảo ở trong mắt Nghiêm Mục, hắn chỉ là một đứa con riêng không được xuất hiện công khai chứ?
Thế nhưng đứa con riêng này hết lần này tới lần khác lại cùng trợ lý Nghiêm tổng tài có quan hệ thân cận, vậy Nghiêm tổng tài sẽ làm thế nào đây?
Lục Thừa Dư nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Tống Quân Nghiêm, cảm khái nói: “Vị này thật đúng là có tâm.”
Nghiêm Mục mặt không thay đổi nhìn y.
“Vì để cho chúng ta sinh khúc mắc, hắn quả thực dùng tánh mạng để diễn trò,” Lục Thừa Dư thở dài một tiếng, lắc đầu nói, “Có tinh lực đùa mấy thứ này thì đi làm việc khác thì hơn. Thật đáng tiếc cho một thân kỹ xảo biểu diễn và khuôn mặt dễ nhìn của hắn.”
Nghiêm Mục do dự chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Mặt của hắn đẹp sao?”
“Cũng không tệ lắm,” Lục Thừa Dư xoay người cùng Nghiêm Mục đi về, “Bất quá so với boss mà nói, vẫn kém xa lắm, tôi thích dạng như anh hơn.” Đương nhiên, nếu như biểu cảm nhiều hơn một chút, vậy thì càng tốt.
Khóe miệng Nghiêm Mục giật giật, quyết định không quấn quýt loại vấn đề nông cạn này nữa.
“Một đứa con riêng như hắn, tới tìm anh phiền phức làm gì chứ?” Lục Thừa Dư cau mày nói, “Có bản lĩnh thì tìm ba mẹ hắn đấy, anh cùng dì Mục mới là người bị hại lớn nhất được không? “
Nghiêm Mục đạm mạc nói: “Có lẽ hắn nghĩ tôi quyền to nắm giữ Hoa Đỉnh, không cam lòng.”
Chân mày Lục Thừa Dư nhíu chặt hơn, hồi lâu mới nói: “Đúng là không có ý nghĩa.” Nghe nói mẹ Nghiêm Mục vừa đẹp lại hiểu biết, kết quả gặp phải cha Nghiêm Mục, lại bệnh qua đời sớm`, thực sự là xui xẻo tới cực điểm.
May là bà không phải là nữ nhân vô tri, trước khi chết dùng thủ đoạn buộc tình nhân không có cách nào tiến vào Nghiêm gia, đồng thời vì con trai mình an bài con đường tốt nhất.
Có lẽ nếu như không phải bà qua đời sớm, có thể cha của Nghiêm Mục không phải là chết do bệnh, mà là do sợ mà chết.
Đáng tiếc trên đời không có có lẽ, kết quả chính là dì Mục chết bệnh sớm, Nghiêm Mục xuất ngoại du học, sau đó Mục gia áp chế Nghiêm gia, để Nghiêm Mục trở thành người thắng sau cùng.
Thế nhưng, mặc kệ Nghiêm Mục cuối cùng được cái gì, nhưng thời kỳ thiếu niên trong trí nhớ của hắn cũng không tính là tốt đẹp, hắn cũng không tính là người thắng.
Nghiêm Mục thấy dáng vẻ cau mày của Lục Thừa Dư, khuyên lơn: “Tôi không sao.”
Lục Thừa Dư nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Y vỗ vỗ vai Nghiêm Mục, thảo nào biểu cảm Nghiêm Mục ít như vậy, nhất định là do người cha khốn kiếp kia làm hại!