*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Uyển ôm con trong chốc lát, tiểu hài tử một lát liền ngủ, Trang Uyển cũng không gọi ma ma ôm đi, tự mình đem Hoằng An đặt ở giường trong, lấy chăn đắp lại.
Gian ngoài mành lại vang lên tiếng động, trong chốc lát Trúc Tương lại vào đè thấp thanh âm nói.
"Chủ tử, Tô công công dẫn người tới."
" Dẫn người?"
Trang Uyển sửng sốt, nhất thời không có phản ứng, Trúc Tương bên cạnh cũng thấy mình nói không đúng, vội vàng sửa lời.
"Là Tứ gia phân phó đưa hạ nhân đến đây."
Đưa hạ nhân a......
Trang Uyển trong lòng mạc danh mà nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn nhìn nhi tử ngủ trên giường, gọi Trúc Cầm vào trông coi, lúc này mới đi ra ngoài.
Trong viện đang có hơn mười người đứng chờ, tuổi tác không lớn, rất nhiều tiểu nam hài, bên vạnh còn có vài vú nuôi tuổi còn trẻ.
Tô Bồi Thịnh đứng ở bên cạnh.
Trang Uyển trong lòng không rõ tình huống, mở miệng hỏi.
"Tô công công, chuyện này là thế nào? "
Thấy Trang Uyển vào, Tô Bồi Thịnh vội vàng hành lễ.
"Nô tạt thỉnh an Phúc tấn. Lúc trước, Tứ gia sợ người hầu trong phủ hạ nhân không đủ tin cậy nên căn dặn nô tài tìm một số người giỏi giang tới"
Sợ Trang Uyển không lĩnh hội kịp, lại nói.
"Không chỉ là cho chính viện, chỉ cần phúc tấn nhìn thấy kẻ nào không thích hợp, lập tức sẽ đổi. Sợ tiểu a ca ma ma không đủ, cũng dặn dò nô tài tìm thêm vài người."
Trang Uyển lúc này mới phản ứng lại, phỏng chừng là lúc trước thấy hai tên thái giám trông coi sân viện Vũ thị truyền tới tai Dận Chân. Trong lòng thừa biết hiện ở trong lòng Dận Chân đối với Vũ thị là ghét bỏ, hắn xưa ghét nhất người dưới không tuân thủ quy củ, tự nhiên sẽ không để nơi của Vũ thị lưu lại bất kỳ khe hở nào.
Đến nỗi ma ma...... Chẳng lẽ là Dận Chân buổi sáng nhìn thấy bà ấy có hành vi gì không phải?!
Điểm hai cái thoạt nhìn tiểu thái giám đi Tây viện, cân nhắc chính viện hiện tại nuôi nhiều hài tử, liền lại thêm hai nha hoàn vào chính viện. Trên ma ma lại bỏ thêm cá nhân quyền cho là lãnh tình..
****
Buổi tối khi Dận Chân trở về, Hoằng An đã tỉnh. Ngủ cả một buổi trưa tinh thần rất tốt, nắm tay Trang Uyển hừ cái không ngừng, Dận Chân vào cửa liền nhìn đến hai mẫu tử Trang Uyển, thần sắc khẽ buông lỏng.
"Tiểu gia hỏa này sao lại ở đây?! Có phải lại muốn làm loạn? "
Trang Uyển tiến lên hầu hạ nam nhân cởi áo khoác.
"Hoằng An rất ngoan ngoãn, thiếp thân bất quá chỉ ôm con một chút" vừa mói lộ ra tươi cười.
"Tiểu gia hỏa một ngày một khác, thật thật đến tận mắt nhìn thấy mới được."
Dận Chân nhìn Trang Uyển liếc mắt một cái, cau mày thay đổi y phục mới.
"Mạc quá quán hắn."
Trang Uyển không nói, con mới mấy tháng cái gì quán không quen.
Cũng không để ý Dận Chân, chỉ xoay thân lại hướng mép giường nhìn hài tử.
Dận Chân bị bỏ ở một bên, không khỏi mày nhăn đến càng sâu, ngược lại cũng đi theo, dựa vào mép giường nhìn Trang Uyển chăm Hoằng An.
"Hôm nay đưa người tới còn không đủ dùng?"
"Chính viện cũng không thiếu người nào, nơi của Vũ cách cách ta điều ưua 2 người, lại để lại hai tiểu nha đầu cho Trúc Tương, Trúc Cầm dạy dỗ chút thời gian, để chăm sóc tốt Hoằng An." Trang Uyển không chút để ý nói, trong tay rung rung chuông nhỏ trên đỉnh đầu Hoằng An lắc lư, đùa với Hoằng An không được mà duỗi tay đi bắt.