*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Uyển bởi vì có thai, trong thời gian đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muố thiếu chút nữa động tới thai kỳ. Trong cung tự cấp ban thưởng hồng ân, nhân tiện cũng miễn nàng thỉnh an, chỉ nhắc nhở nàng hảo hảo tĩnh dưỡng an thai; vì việc buộc tội tri phủ Dự Châu kế tiếp, Dận Chân lại lần bị cuốn vào chính sự, mỗi ngày khi về nhà đều là bộ dáng phong trần mệt mỏi, gặp mặt Trang Uyển một chút liền trở về thư phòng, triệu người tới thương nghị.
Trừ bỏ Lý thị luôn không ngừng mượn cớ thỉnh an hướng sườn sương nhìn hài tử, trong phủ xem như có được an tĩnh hiếm có.
Tháng sáu Tân Tỵ, Cung Thân Vương Thường Ninh qua đời, trong kinh thành Tông Nhân Phủ này đám người Bát a ca vâng mệnh nhúng tay tương đối nhiều, nhưng cố tình Bát a ca đi theo Khang Hi tuần du tái ngoại, Dận Chân làm hòa hg tử lưu thủ được ý Thái Tử, vội hoàn công bộ liền đến Cung Thân Vương phủ bố trí tang sự, khiển quan lập bia càng là không tránh được, xong rồi còn phải cùng những ở trước mặt người khác cùng nhau ngày ngày giữ đạo hiếu. Mới ba ngày vất vả, Dận Chân đã gầy đi không ít, đó là Trang Uyển âm thầm mang đến nệm lót đầu gối, Dận Chân hai đùi mặt vẫn bị tím một khối lớn.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là xong việc.
Nhâm Dần, đến lượt Dụ thân vương Phúc Toàn cũng chết vì bệnh, đang còn ở tái ngoại Hoàng Thượng nghe tin dữ, tức khắc liền trở về. Bát a ca trước kia bởi vì Thường Ninh qua đời mà trở về, nhưng thật ra lúc này Dận Chân an bài sức lực, chỉ là ngày ngày giữ đạo hiếu nên nửa điểm cũng không dám sơ sẩy.
Trang Uyển chỉ phải sai người làm thêm miếng lót đầu gối, nhồi thật nhiều bông vào, vững chắc như hộ giáp, lại chuẩn bị một lon cao dược mang đến giao cho Tô Bồi Thịnh dặn hắn theo liều lượng mà xoa cho Dận Chân.
***
Chờ hết thảy đều trần ai lạc định, kinh thành khôi phục lại bình ổn như ngày xưa, thì cũng đã gần ngày sinh.
Chín tháng tị sóc đêm, Trang Uyển phát động.
Bà đỡ cùng nhũ mẫu đều đã tìm từ trước, chính viện trên dưới sớm liền thủ kín mít, sợ bên trong có người nào tác quái, Ngô ma ma ở bên trong phòng sinh, bà cũng được coi như là lão ma ma có kinh nghiệm, nắm tay Trang Uyển nhẹ giọng nhắc nhở nàng hít thở., thỉnh thoảng gọi người đưa canh sâm tham phiến tới. Bên ngoài Trúc Tương, Trúc Cầm chưa trải qua sự đời chỉ biết hồi hộp chờ đợi, dặn dò đưa nước ấm cùng băng gạc.
Trang Uyển sắc mặt trắng bệch mà nằm ở trên giường, mặc kệ trước đó khi vỡ nước ối nàng đã ít nhiều chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự giờ phút này cảm giác như bị xé rách toàn thân, xướng cốt vụn vỡ thì nàng lại thật sự trở nên mờ mịt lại tuyệt vọng.
Trong nháy mắt, đại não trống không, phảng phất linh hồn tách rời thân thể, phiêu phiêu hốt hốt không biết đi đường nào.
"Phúc tấn! Lại dùng sức một chút!! Tiểu a ca sắp ra rồi! Phúc tấn... Dùng sức! Dùng sức!"
Là tiếng của Ngô ma ma.
Gắt gao cắn thằng kết môi răng bị thô bạo mà bẻ ra, trong hàm phát khổ thang thang thủy thủy theo yết hầu trượt xuống, cưỡng bách chính mình nuốt xuống. Trên bụng nàng một bàn tay dùng sức đẩy, phảng phất muốn đem cái bụng của nàng đều chọc lạn.
Nàng tưởng tượng qua trăm ngàn loại chật vật khi sinh, thậm chí khi bản thân mất kiên nhẫn còn chửi bậy Dận Chân ra tiếng, nhưng thật sự đến lúc này, chỉ có lặng im mà ở trong đầu đếm ngược.
Nàng giống như kêu ra tiếng lại giống như cái gì đều không nghe được, thẳng đến khi đồ vật kia trong thân thể hoàn toàn đi ra ngoài, nàng mới thở dài một cái, nước mắt xôn xao mà đi xuống chảy xuôi.
"Là một tiểu a ca! Chúc mừng phúc tấn! Là tiểu a ca!"
"...... Thưởng...... Trong phủ...... Thưởng...... Tiền tiêu vặt!"
"...... đây là cháu trai......để ta xem......"
Thanh âm lung tung rối loạn từ bên ngoài truyền đến, Trang Uyển cong cong môi, thanh âm tùy ý thốt ra.
"Kết...... Thúc......rồi sao......"
Mơ hồ trong tầm mắt, Ngô ma ma nắm tay nàng dùng sức gật gật đầu, nàng mới nhắm mắt lại, vừa lòng mà ngủ.
Tứ phúc tấn sinh hạ một đích tử khỏe mạnh, chuyện này trong một đêm liền lan truyền khắp trong kinh thành, tin tức báo vào trong cung, Khang Hi tức khắc mặt rồng đại duyệt, hạ chỉ ban thưởng lễ vật tấp nập mà đưa đến Tứ phủ.
Trang Uyển tỉnh lại sau chỉ cảm thấy nửa thân mình đều nằm liệt, ôm trong lòng ngực mọt hài tử tứ chi mềm mụp nho nhỏ, nhìn gương mặt kia trắng nõn, nghĩ đến đây chính là tiểu hia hỏa đem nàng giày vò nửa ngày, tức khắc liền có chút luyến tiếc buông tay.