*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dận Chân nhìn gương mặt tiểu thê tử tươi cười ửng đỏ, con ngươi sáng long lanh dường là châu báu trân quý nhất, khiến hắn nhìn thấy tám tình cũng trở nên rất tốt đẹp. Dận Chân nhịn không được nắm tay Trang Uyển cọ cọ mu bàn tay mảnh khảnh, vốn nghĩ đem chuyện trong phủ xử lý xong lại an bài lời nói tức khắc bẻ cong.
" Buổi chiều lại nhận được mật hàm"- xong thở dài.
"Gần đây việc nhiều, nhìn thấy Uyển Uyển lúc này mới có thể nhẹ lòng một chút "
T
rang Uyển chớp chớp mắt, hỏi.
"Tứ Gia lại bị khinh thường thiếp"
"Sau khi Tác đảng bị thua, Bát đệ tay chân liền dài hơn, trong triều mượn sức trọng thần không ít, người của phía Thái Tử gần đây cũng nháo ra không ít chuyện, chỉ sợ...... Chết thật, Ta là đang nói gì với nàng đây!!
Trang Uyển lại gần bên người Dận Chân, chần chờ tiếp tục nói.
"Hoàng a mã nói thế nào?"
Dận Chân quay đầu nhìn về phía Trang Uyển.
"Thiếp không hiểu việc triều chính, chỉ là......"
Trang Uyển khẽ cười.
"Thần khi còn bé cũng nghịch ngợm, thích rình trộm phòng của ngạch nương xem trang sức của người. Có một lần không cẩn thận làm vỡ nát trâm ngọc......"
Dận Chân nghe qua chỉ cười,.
" Chắc là bị phạt?"
"Hoàn toàn không phải, chuyện gì cũng không có. Vì thế thiếp thân lại nhịn không được đi nghịch ngợm trâm ngọc của ngạch nương, sau đó lại làm vỡ nát lần nửa."
Nói xong Trúc Cầm nhìn Dận Chân, xem xét mắt hắn. Dận Chân thuận lý tiếp lời.
"Ngạch nương nàng thật đúng là su sủng hư nàng."
"Cũng không phải." - Trang Uyển thở dài.
"Lần này đã phạt thiếp thật nặng, bắt thiếp ở Phật đường quỳ ba ngày, chỉ cấp đưa nước, a mã và huynh trưởng xin cho đều không tác dụng. Thiếp sau khi chịu phạt chân cũng không còn cảm giác, ở trên giường nằm suốt một tháng, ngạch nương ôm thiếp rớt nước mắt, ngoài miệng lại nói là có lần sau, liền tiếp tục phạt thiếp."
"Thế nhưng lại không Đau lòng?!!." - Dận Chân nhướng mày.
"Hay là không thể nhịn được nữa?"
"Nhưng còn không phải là cái lý này. Đau lòng là bởi vì thiếp làm chuyện xấu, vẫn là bởi vì ngạch nương yêu thương thiếp. Nói trắng ra là, cái gọi vẫn là cùng không đành lòng, đơn giản là cảm tình cùng hắn vật chi gian cân nhắc thôi. Từ lúc đó ngạch nương bắt đầu liền không cảm việc thiếp thân làm là chuyện gì tốt, lúc trước là yêu thương, chờ thiếp làm sai liền một quyển tâm tư muốn giáo huấn thiếp. Cái gọi là tâm tư cha, đại để đều là như vậy."
Thấy Dận Chân gật đầu như suy tư gì, Trang Uyển liền đứng dậy sai người bố trí cơm trưa.
Dù là hoàng gia, bất quá cũng là cha mẹ, chỉ là ích lợi phân tranh lớn hơn chút thôi.
Dận Chân nói thân thể Trang Uyển không tốt, chỉ nói việc điều tra hạ dược không cần nàng lo lắng, bồi Trang Uyển dùng cơm xong liền hướng Nam Viện đi.
Trang Uyển ngồi ở bên cửa sổ, cầm trong tay hoa giấy, vựng nhiễm khai màu đỏ trang giấy giống như cánh bướm nhẹ nhàng bay múa.
"Chủ tử." - Trúc Tương nhích lại gần, "Phu nhân đã tới."
Phu nhân này đương nhiên chính là thân mẫu của Tứ phúc tấn - Giác La thị.
Trang Uyển ngẩn ra, rất nhiều thời điểm nàng đều có ý thức mà xem nhẹ nhà mẹ đẻ, lấy phương tiện là theo bản năng lảng tránh, về phương diện khác lại cũng bởi vì nguyên thân lưu lại ký ức đều chỉ là chút đoạn ngắn hạnh phúc, chỉ nhớ rõ người nhà đối xử tốt với nàng nhưng trong xương cốt như thế nào, từ trí nhớ của một tiểu cô nương mười tuổi liền gả chồng, vẫn là nghĩ không tới.
Giác La thị thuộc dòng dõi Chử Anh - trưởng tử của đức Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Tính đến đời của mẫu thân Trang Uyển cũng coi như là con cháu hoàng thất, truyền đời vì Đại Thanh mà lập công trạng hiển hách. Phí Dương Cổ lúc trước bên ngoài vào tước Bối tử mục liền đem bốn nữ nhi gả cho hắn. Giác La thị không phải đích nữ, nhưng được phúc tấn nuôi dưỡng, thâm đến mẫu thân trắc phúc tấn hảo bộ dạng cùng phúc tấn dạy dỗ, Tứ phúc tấn ban đầu quy củ đức hạnh đều là do một tay Giác La thị dạy dỗ.
Trúc Tương vén rèm lên, Trang Uyển liền nhìn đến một mệnh phụ phu nhân Mãn Thanh đứng ở đại sảnh, nhìn thấy Trang Uyển bước ra liền mang theo nếp nhăn nơi khoé mắt mỉm cười, sau đó quy quy củ củ mà hành lễ.