*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Uyển ngồi ở trước song lăng, yên lặng mà nhìn quán thủy kinh chú bổn trước mặt, này vẫn là nơi Trang Uyển lấy tin tức hành trình của Dận Chân, từ trong tay hắn thảo tới.
Ngô ma ma bưng canh vừa nấu tiến vào.
"Ma ma." - Trang Uyển chung quy thở dài.
"Nếu là ta chưa cho Vũ thị đưa lá trà, đại khái...... Cô ta cũng sẽ không kinh hoảng như vậy"
Lý thị năm đó ương ngạnh, ỷ được Dận Chân sủng ái, về phương diện khác là ỷ vào đích phúc tấn thất sủng nhu nhược. Dù hiện tại không còn được vinh sủng như xưa nhưng chỉ cần phúc tấn không xuống tay, lại một mặt muốn làm chủ công chính, ả giống như là có bùa hộ mệnh, chỉ cần chờ cơ hội gượng dậy.
Chính là, Trang Uyển không cho Lý thị có cơ hội tìm được kẽ hở.
Ngô ma ma là người nhìn thấu tâm tư nên sớm xem hành động của Lý thị không vừa mắt.
"Phúc tấn, người không sai. Đây cũng là Lý thị nợ người, nợ tiểu chủ tử Hoằng Huy. "
Trang Uyển mặc nửa một lát.
"Thôi, liền nhúng tay đến đây đi."
Lại không nghĩ, sự tình chung quy là không đứt đoạn.
***
Không quá mấy ngày, thời điểm Cảnh thị đi thăm Lý thị, Lý thị lại sinh non.
Ở Từ Ninh Cung Trang Uyển nghe được tin tức cả kinh, không đợi nàng nghĩ biện pháp trở về, Ngũ phúc tấn bên cạnh nghiêng tai nghe được kinh hô ra tiếng, kéo theo một đoàn người đều dò hỏi.
Trượng phu đang ở bên ngoài, thiếp thất trong phủ liền sinh non, liên quan cũng không phải là tốt đẹp gì nên thần sắc Đức phi tựa hồ có chút thay đổi.
Trang Uyển trong lòng khó chịu, chẳng kịp nói gì đã hôn mê bất tỉnh.
Rất nhiều lần, đối với tình hình sức khỏe Trang Uyển có chút dự cảm.
Thân thể hay mệt mỏi, tinh thần có chút không được tốt, rất hay buồn ngủ
...... Trước đây thái y luôn nhắc nhở thân thể phúc tấn khoonv tốt cần nghĩ ngơi nhiều. Nhưng trong thâm tâm Trang Uyển vẫn rất chờ mong, cuối cùng cùng được kết quả...
"Phúc tấn người có thai, được hai tháng. Chỉ là hiện mạch tượng không ổn, cần phải an dưỡng, tránh muộn phu lo nghĩ. "
Trang Uyển nằm ở trên giường, nghe bên tiếng thái y bên ngoài, trong lòng một mảnh an tường, trong thấp thỏm mang theo niềm vui không nói nên lời.
"Phúc tấn người tỉnh rồi."
Đại nha hoàn bên cạnh Đức phi thấy Trang Uyển vừa mở mắt, liền cười nói.
"Chúc mừng Tứ phúc tấn! Đức phi nương nương nghe được tin hỷ rất vui vẻ. trước đã sớm cho người truyền tin tức.. "
Lúc trước? Đó chẳng phải là chỗ Khang Hi gia sao. Dận Chân còn ở bên ngoài, cùng Khang Hi nói, mới cũng may tấu chương hơn nữa là tin vui này
Trang Uyển ý đồ đứng dậy.
"Làm phiền ngạch nương lo nghĩ."
"A nha, đứa nhỏ này, thân mình chưa khỏe, lễ tiết làm gì?!"
Lại là giọng của Đức phi nghe tin nàng tỉnh lại liền tới thăm. Nhìn thấy nàng chuẩn bị hàng lễ bèn vội vàng ngăn lại, gương mặt phúc hậu của người nụ cười kia vẫn chưa tắt, so với tình huống khi chứng minh Trang Uyển hôn mê lúc nãy chẳng biết tốt hơn mấy vạn lần.
Thời đại này, chuyện sinh hài tử cực kỳ quan trọng, nhất là đối với chính thất như Trang Uyển. Chính thức dễ dàng vì hài tử trọng bụng thiếp thất mà bị bêu danh nhưng cũng cùng là hài tử nếu được sinh ra từ đích thê lại hoàn toàn đổi khác.
Sở chiếm, đơn giản là "Đích" chi nhất tự phân lượng.
"Lại khiến ngạch nương phiền toái......"
Trang Uyển suy yếu mà cười cười, sắc mặt tái nhợt cùng thanh âm yếu ớt, nhưng thật ra làm Đức phi càng thêm đau lòng.
" Con có tin vui sao lại nói đến hai chữ phiền toái "
"Thân thể con một năm trước không khỏe, sau này nhờ tịnh dưỡng mới khá hơn.. Thái y cũng nói khởi sắc nhưng khi khả quan, chẳng ngờ lại... Tuy hiện tại nói như thế, con cũng từng sinh nở, lại vô ý không biết tình hình bản thân..? "
Trang Uyển nghe vậy cúi đầu, mang theo một chút nho nhỏ vui sướng,
" Thái ý vẫn thường đến xem mạch báo bình an, vẫn luôn không có tin tức......"
Thái Y Viện gánh nặng trọng trách, nếu không chính xác sẽ khác dám bẩm lên.
"Thôi thôi."
Đức phi hòa ái mà vỗ vỗ bàn tay Trang Uyển, lại có ý vị khác.
"Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, là đích tử như Hoắng Huy thì tốt, người làm ngạch nương như con cũng không phải lo nghĩ. Tới lúc đó long nhan đại duyệt, cũng không chừng Dận Chân sẽ sớm hồi kinh. Con phải tịnh dưỡng tốt, đám thiếp thất trong viện cũng không dám làm càn "
Nói xong, Đức phi lại căn dặn thêm vài điều mới rời đi.