*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dận Chân sửng sốt, tất cả đều là vì nữ nhân trước mặt bình yên tràn ra tươi cười. Các A ca của gia tộc Ái Tân Giác La phần lớn tôn thê sủng thiếp, thê tử là bề mặt, đến nỗi chỉ cần bất quá hỏa liền có thể, đó cũng là điều mà Khang Hi đế từng dạy dỗ bọn họ. Vì thế, đối chính thê, Dận Chân từ trước đến nay tôn trọng, tự giác rất săn sóc xem như như vậy là đủ. Không nghĩ hôm nay lại nghe thấy những lời này. Đến một lời, liền an tâm.
Như vậy đã từng tồn tại trong nàng loại một lòng một dạ?! Dận Chân chần chờ.
"Phúc tấn......"
Hắn chưa nói xong nói bị ngón tay đang quấn băng vải nhẹ nhàng ngăn lại, sau đó lại nhanh chóng mà lùi về sau, dùng tay không bị thương tinh tế ma xát ngón tay vừa rỉ máu, trên mặt một hiện lên một mảnh thẹn thùng đỏ tươi, dưới ánh đèn một đôi thủy mâu lại là chậm rãi nâng lên, mang theo vô số nỗi lòng phức tạp kiên định mà ảnh ngược bộ dáng Dận Chân:
"Thiếp thân...... Sẽ đối với Tứ gia càng tốt......một ngày so một ngày càng tốt".
Trong nội tâm Trang Uyển không ngừng tự vấn " Nhưng còn chàng thì sao, thiếp một lòng một dạ tràn đầy tâm ý nói không nên lời, còn chàng rốt cuộc nghĩ sao?"
Loại lời nói này với nữ nhân mà nói, giống như đường triều ba tháng dưới cây hoa đào định chung thân, có chút lớn mật. Nhưng Dận Chân nhìn sắc mặt Trang Uyển đỏ hồng chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra, nửa điểm trách móc nặng nề Tứ gia nói không nên lời. Khác hẳn khi từng đối với Lý thị, một cổ nổi lòng chưa bao giờ có ở trong trái tim phút chốc nảy mầm, mang theo đó là xúc cảm ấm áp lạ thường, làm Dận Chân không thể nói ra lời cự tuyệt.
Dận Chân phảng phất cũng say, không biết từ khi nào cầm tay Trang Uyển, thật sâu mà nhìn người trước mặt, đem ngón tay bị thường đặt ở giữa môi, nhẹ nhàng đụng chạm..
"Được"
Trong phút chốc, trên mặt Trang Uyển nở rộ tươi cười nhìn đến bên tai Dận Chân nóng lên. Với thân phận đích Phúc tấn cho nàng cái quyền không cần với Dận Chân xuống nước lấy lòng. Nhưng hành vi của nàng cùng nguyên thân này thời điểm này giống nhau,mềm mại nhưng không thiếu sự cố chấp lại vô cùng chân thật.
Bên người hắn còn có thiệt tình thực động lòng người.
Có lẽ, hắn có thể thử một chút. Lúc trước Dận Chân bí mật mang theo tiến vào hàn băng, chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền đến tiếng của Tô Bồi Thịnh nhắc đến giờ dùng cơm. Chờ ở ngoài cửa Tô công công nhìn rèm cửa từ chính viện lộ ra tới quang mang, đối lập bên phía nam, không khỏi tâm tư quay lại, một bên thỉnh Tứ gia đi nghỉ ngơi. Tô Bồi Thịnh cười tủm tỉm, chỉ đương không thấy được tia nghi ngờ trong mắt Trúc Tương, Trúc Cầm.
Chính viện chính là muốn xoay người, thân làm nô tài, luôn là đến và đi theo tâm tư hủ tử mới được.
Hiển nhiên Trúc Cầm tđem mắt hướng Tô Bồi Thịnh đãi phòng liếc liếc, Trúc Tương kỳ quái, rảnh rỗi đụng phải nàng một chút.
"Ngươi ở đây là làm chi?"
Trúc Cầm bĩu môi, trong tay ôm cầm khăn chậu cho hủ tử rửa tay.
"Tôi đang nhìn đám người trước đây gió chiều nào che chiều ấy, lúc trước một lòng hướng về Nam viện nịnh nọt, thậm chí lúc đó nhìn thấy nha hoàn chính viện như chúng ta còn tỏ ra cao cao tại thượng"
"Tiểu nha đầu này, này có cái gì, trong viện này có ai mà không sống theo chiều gió?!."
Nói xong, trên mặt Trúc Tương liền hiện lên vui mừng, hạ giọng.
"Nếu tình hình này tiếp tục, không bao lâu chủ tử liền có thể hoài thai hài tử cho Tứ gia"
Nói dứt câu, liền nhìn đến thần sắc Ngô ma ma có chút kỳ quái, đem Trúc Tương chu chu môi đi vào, theo sau liền thấy Trúc Tương đỡ Trang Uyển vội vã mà hướng bên ngoài đi. Trúc Cầm vẻ mặt mê mang, chuẩn bị đi mà quay lại Ngô ma ma tắc thứ gì tiến vào trong tay, dùng sức đẩy xuống.