*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Về phía Lý cách cách, hiện tại đang mang thai không thể cán đáng việc trong phủ, ta cũng đã nói với nàng ấy việc quản sự sẽ do nàng toàn quyền đảm nhiệm mới tốt"
Dứt lời nhìn Trang Uyển, đáy mắt đảo qua cơ hồphức tạp cùng thâm tình,
"Chỉ là sợ nàng mệt nhọc."
Trang Uyển lấy khăn che môi, tươi cười ôn hòa.
"Tứ gia đừng nói vậy, tất cả đều là việc thiếp nên làm."
Dận Chân gật gật đầu, sau đó chần chờ nói.
" nhưng ta e rằng Lý cách cách không nghĩ được như nàng, bằng không nàng chiếu cố một chút tiểu hài tử.."
Trang Uyển nghe vậy trong lòng đột ngột, nhưng nàng không có nửa điểm muốn giúp Lý thị chiếu cố hài tử, nói đến cùng đều không phải do nàng thân sinh, tất nhiên trong lòng có phân biệt. Còn nữa Lý thị trước kia cũng dùng thủ đoạn để Dận Chân giao con cho ả nuôi dưỡng, nếu hiện tại lại bắt ả giao con cho người khác e rằng trong phủ lại chó gà không yên, sợ sẽ lại đến chất vấn đích phúc tấn là nàng. Nghĩ đến đây, Trang Uyển lập tức dịu dàng mà nói tiếp.
" tứ gia yên tâm, hôm nay thái y sẽ tới, thiếp cũng phái người tiếp đón."
Dận Chân gật gật đầu.
"Cũng được,, nàng làm việc ta tất nhiên yên tâm. "
Dứt lời, liền xoay người bước nhanh đi.
Lý thị mang thai hài tử, bên người lại phải chăm sóc thêm Hoằng Thời bấy lâu luôn ốm yếu bệnh tật. Tống thị lúc trước liền cùng Lý thị quan hệ không tốt đẹp, nay Trang Uyển lại lấy được quyền quản sự liền cố ý khiêu khích bên Lý thị, bọn nô tài tất nhiên cũng biết thức thời luôn soi mói bên phía Hương Vận Uyển nên Lý thị càng cảm thấy ngột ngạt, hơn nữa dạo gần đây Dận Chân ít đến chỗ ả, Lý thị vốn sẵn khổ sở càng thêm phẫn nộ.
Nguyên còn nghĩ muốn cho Lý thị chút thời gian, Dận Chân liền phân phó xuống không cần thiết. Trang Uyển cũng không hề kéo dài, chờ thái y tới, liền sai Trúc Tương mang theo vài người đi đến chỗ Lý thị thăm mạch cho Hoằng Thời, huận tiện truyền ý Trang Uyển muốn thu hồi điếu bài về.
Hương Vận Uyển bởi vì Lý cách cách cùng Khẳng Thời đều bị bệnh, nên ý tứ muốn giữ quyền quản sự của Lý thị cơ bản không có khả năng.
Trúc Tương mang theo thái y đi sang gian phòng bên cạnh, xoay người đi tìm Lý thị. Lý thị bị hoảng sợ, nhưng đối với thân tín của đích phúc tấn cư nhiên không dám tỏ thái độ bài xích, Trúc Tương nói chuyện ôn hòa lại thấu tình đạt lý, chỉ trong tối ngoài sáng đâm chọt Lý thị vài câu, khí tức trên mặt Lý thin vốn gượng cười cũng thiếu chút nữa bị ném xuống, phất tay bảo Tiểu Hương lấy điếu bài cùng mấy quyển sổ ghi chép trong nhà kho, cắn răng trao cho trúc Tương.
"Nô tì quên một chuyện."
Trúc Tương tiếp nhận điếu bài, giả vờ như nhớ ra điều gì...
"Phúc tấn luôn là người cư xử công đạo, lúc trước đại cách cách tự ý thu thập bộ ly phẩm trúc sứ men xanh hoa bài...... Đều ghi đưa về Hương Vận Uyển, sang năm trực tiếp từ phân lệ ra, cách cách không cần lo lắng." - Nói xong, hành lễ liền đi ra ngoài.
"Chết tiệt ——"
Lý thị khí nắm chặt cái ly trong tay liền muốn ném vỡ trên mặt đất, chỉ nghĩ đến vừa rồi Ttrúc Tương nói liền truy cứu nửa mới oán hận mà nhịn xuống.
Một bên Tiểu Hương thật ra có chút lo lắng.
"Chủ tử, như vậy mà cam tâm sao?
"Sợ cái gì! Tứ gia đã nói, chờ ta sinh hạ hài tử sẽ phong ta lên làm trắc phúc tấn! Đến lúc đó đừng nói một bộ ly, cho dù mười bộ cũng không sợ!"
Lý thị nắm chặt cái ly trong tay, thần sắc dữ tợn.
"Chờ ta sinh hạ hài tử..... Hừ!"
Ngoài cửa phòng Trúc Tương đang muốn trở về liền nhìn thấy Tạ thái y vừa chuẩn mạch xong, bèn đi đến cung kính nói:
" Làm phiền Tạ thái y, phúc tấn đang ở chính viện chờ ngài đã lâu."