Buổi chiều... phái tiểu nha đầu đi Hương Vận Uyển nhắc nhở giao ra điếu bài, dú tính sau khi Dận Chân trở về Trang Uyển liền sai người thu dọn đồ vật, đám Trúc Tương, Trúc Cầm một lòng nghĩ buổi sáng Tứ gia đối với phúc tấn ngọt ngào ân ái như vậy thì đêm nay nhất định lại đến phòng chính thất.
Trang Uyển nhìn hai tiểu nha đầu đang bày ra bộ dáng tươi cười, cũng không trách cứ. Sau khi chải xong búi tóc liền nghe thấy bước chân người đi đến, đoán thầm người từ Hương Vận Uyển về báo tin. Đang giúp Trang Uyển chải đầu Trúc Cầm cùng Trúc Tương hai mặt nhìn nhau, nhưng thật ra là Ngô ma ma mang theo một chén canh gà tiến vào.
........
Nhớ đến buổi chiều Trang Uyển sai người đến chỗ Lý thị nhắc chuyện hôm qua ả ra tay với Tống thị, lập tức Lý Thị nổi đóa, nổi lên một trận hỏa khí, cành hoa mẫu đơn trong tay bị ả vò nát vụn, chẳng những thế bụng còn có chút đau. Lý thị là người từng sinh con, biết rõ tức giận không tốt cho hài tử bèn tự trấn an, vội vàng vuốt bụng thở đều mấy tiếng.
Bên này còn chưa yên yên tĩnh, bên kia Tiểu Hương liền đi vào ngầm thông báo một ánh mắt, Lý thị đoán ngay rằng Tứ gia đến, sắc mặt tức khắc tươi tỉnh, nhanh chóng chỉnh trang. Bình thường mang thai sắc mặt không tốt, ả nhìn gương đồng soi đi soi lại vài lượt, cảm thấy hài lòng mới yên tâm đến ngồi bên cửa sổ, hướng chậu qua mà xơi lên ít đất tơi...
Bên ngoài rèm châu truyền đến tiếng bước chân, Lý thị càng thêm chuyên chú mà thương tiếc mà nhìn chậu hoa trước mắt. Gương mặt biểu tình tâm trạng thất thần. Lý thị tất nhiên am hiểu tâm tư Dận Chân, nghĩ đến trong phủ có một vị đích phúc tấn nghiêm nghị cao quý không thể xúc phạm, Lý thị dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, tâm tư nữ nhân đúng là sâu như đáy biển...
Dận Chân vén rèm châu, Lý thị mặc kệ ngón tay còn mang theo ít bùn đất, đứng lên mang theo vô hạn vui sướng chạy đến trước mặt Dận Chân:
" Tứ gia cát tường"
Dận Chân lập tức duỗi tay đỡ lấy Lý thị, nhìn ả hắn hơi nhíu mi tâm:
" Bụng đã lớn như vậy, còn hấp tấp như vậy?"
Lý thị nghe vậy cắn cắn môi dưới:
"Tiện thiếp chỉ là thấy Tứ gia đến, không giấu được vui mừng...... Rốt cuộc...... rất lâu Tứ gia không đến chỗ thiếp cùng Hoằng Thời"
Biểu tình của Lý thị vô tình làm Dận Chân nhớ đến bộ dáng Trang Uyển khi ủy khuất trong lòng hắn, bộ dáng tiểu mỹ nhân ẩn nhẫn, kiềm chế cũng cắn môi dưới, đến khi không nhịn nổi nửa mới bật ra tiếng khóc nỉ non. Dận Chân hồi tưởng mà cảm giác dưới thân nóng lên, trong lúc đó mặc kệ Lý thị nói gì hắn cũng chẳng nghe thấy, không chút phản ứng mà ngồi vào ghế.
Lý thị có chút xấu hổ buồn bực, bình thường chỉ cần nghe mấy lời như vậy thì Dận Chân sẽ mềm lòng, quan tâm cảm giác của ả. Nhưng hôm nay một cái liếc mắt còn không nhận được từ hắn, rõ ràng tâm tư hắn không đặt ở chỗ này, trộm nghĩ chẳng lẽ là Tống thị mấy ngày nay đã tác động điều gì...
Mặc kệ, chỉ còn Dận Chân còn đến Hương Vận Uyển thì chứng tỏ địa vị của ả vẫn còn. Nghĩ như vậy, Lý thị nhanh chóng cầm tách trà dâng lên cho Dận Chân, thủ thỉ:
" Hôm nay phòng bếp có làm món ăn từ cá, là cá nổi tiếng ở Giang Nam, chất thịt tươi ngon"
Cá ở Giang Nam trước giờ ngon có tiếng, được liệt vào vật tiến cống hàng năm, vừa hiếm lại quý trong cung cũng chỉ đủ dùng. Dận Chân nhướng mày:
"Là ngạch nương ban thưởng?"
Lý thị nghe vậy sửng sốt. Đây là do ả lợi dụng quyền hạn, ở nơi tiếp nhận cống phẩm cài người của mình, một phần dựa vào cái danh Tứ bối lặc phủ... Lý thị không phải ngốc, biết rõ chuyện nên và không nên nói, liền sửa lời:
" Đây là thiếp nghe tiểu nha đầu ở phòng bếp nói là cá Giang Nam. Nhưng mà ả ta còn nhỏ khả năng nghe nhầm, nhớ nhầm cũng có thể. Thiếp sẽ hỏi lại?"