Đỡ Trang Uyển trở về phòng, Trúc Tương do dự mà mở miệng.
"Chủ tử, Nữu Cô Lộc cách cách dường như... Mã Giai cách cách dù sao cũng là là thân thích nhà mẹ đẻ phúc tấn, Nữu Cô Lộc cách cách xuất đầu vào thời gian này có chút làm người ta nghi ngờ."
Trang Uyển ngồi ở trên ghế trong chính viện, Trúc Cầm tiếp đón nước do tiểu nha hoàn bưng tới, hầu hạ Trang Uyển lau tay, nghe vậy cười nhạo.
"Ta sớm nói đây không phải thứ tốt, muốn dạy dỗ một chút. Nghĩ nàng ta vừa vào phủ gặp chuyện đó ai không phát điên, vào phủ lâu như vậy cũng không lên tiếng, còn không thể hiểu sao? Nếu nàng ta ngu dốt, vậy đầu óc ngươi chính là đầu gỗ sử."
Trúc Tương bị lời nói lộ liễu làm cả người chấn động, chạy nhanh hướng cửa xem xét, kéo chặt mành quay đầu lại trừng Trúc Cầm.
"Ngươi khi mở miệng ra liền không chút kiêng kị, cũng không để ý cửa đã đóng chưa?"
Trang Uyển hơi hơi tần mi, đánh gãy đề tài hai người đang tranh cãi,
"Thôi, hậu viện có ai tâm tư đơn thuần, muốn nháo liền nháo. Chỉ là người trong phủ nên để mắt đừng cho bên ngoài những loại người lung tung tiến vào."
N
gày sau sẽ càng ngày càng hỗn loạn, tâm tư nàng không thể chỉ đặt ở nữ hậu viện.
Đang nói chuyện, bên ngoài xa xa liền truyền đến tiếng tiểu nhi tử mềm mại gọi.
"Ngạch nương! Ngạch nương!"
Trang Uyển tức khắc biết Hoằng An đã trở lại, tươi cười cũng ngay sau đó hiện lên.
Từ khi Hoằng An vỡ lòng, Dận Chân lúc trước đối với con trai sủng nịch cùng yêu thích nay đã biến thành A mã nghiêm khắc trong mắt Hoằng An.
Nhi tử nàng đơn độc bị xếp ở thư phòng, lại cố ý tuyển mấy người hầu hạ sách vở, tất cả đều giống như Khang Hi gia năm xưa dạy dỗ các hoàng nhi, chờ mong rất cao. Ổ Tư sư phụ phụ trách dạy đỗ cùng thấy vậy mà tỏ ra nghiêm cẩn, ban ngày dạy học, buổi tối còn để lại bài tập, thế cho nên suốt ngày Trang Uyển ít có dịp nhìn thấy tiểu bánh bao nhà mình.
Trúc Tương cùng Trúc Cầm cũng dừng lại vấn đề còn chưa nói xong, tiến lên vén mành, như một mũi tên lao tiến vào, nhào vào lòng Trang Uyển đang ngồi trên ghế, loạn toản gọi ngạch nương.
T
rang Uyển duỗi tay ôm Hoằng An, nhịn không được hôn lên đôi gò má đỏ bừng, xoa xoa đầu nhỏ..
"Sao vội như vậy, mồ hôi đều chảy ra"
Hoằng An cọ vài cái, nghe vậy từ trong lòng ngực Trang Uyển bước xuống, cầm tách trà Trúc Tương đưa đến uống ùng ục.
"Không chạy, nhưng Thập tứ thúc tới "
Đang nói, nô tài hầu hạ Hoằng An cũng tới, Trúc Cầm đi ra ngoài hỏi hai tiếng tiến vào trả lời
"Hình như Thập tứ gia ở trong sân cùng tiểu a ca chơi một lát."
Trang Uyển tức khắc phản ứng lại, có một lần nàng nhìn thấy Dận Trinh ôm Hoằng An nhấc bổng lên cao, làm nàng sợ tới mức muốn đem Hoằng An đoạt về.
Tiểu hài tử tính tình mê chơi, bởi vậy Dận Trinh ở trước mặt Hoằng An ấn tượng rất tốt, tuy nói ngày thường nó bị Dận Chân dạy dỗ thành phiên bản bối lặc nghiêm túc, nhưng một gặp được Dận Trinh liền bại lộ bản tính.
Nhìn này bộ dáng này, chỉ sợ lại chơi đến loạn cả rồi.
T
rang Uyển sai người mang nước cùng quần áo sạch sẽ tới, đóng cửa sổ sợ gió tiến vào, lúc này mới cởi quần áo cho Hoằng An, lau mồ hôi cho nhi tử
"Nhưng cẩn thận một chút, nếu như để a mã thấy được, chắc chắn sẽ phạt con viết chữ."
Hoằng An nghe vậy chỉ là liệt miệng cười, khi mặc xong quần áo liền nhân cơ hội lại đi phía trước viện.
Trang Uyển cũng không cản nó, chỉ là nghĩ đến ban ngày ở trong cung gặp được Thập tứ phúc tấn tha thiết chờ đợi, ngay sau đó cho người dặn dò phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, âu cũng đi đến trước viện.
****
Dận Chân cùng Dận Trinh trở về, lúc Trang Uyển vừa đến tiền viện thư phòng, Ổ Tư vừa mới từ trong phòng ra, thần sắc hơi có chút nghiêm túc, nhìn thấy Trang Uyển lập tức cúi đầu hành lễ.
Vừa trở về liền thương nghị sự tình, lại không biết tiền triều lại phát sinh chuyện gì quan trọng.
M
ột bên Tô Bồi Thịnh đã sớm cung kính mà đem mành vén lên, từ lúc trước chứng kiến kết cục Lý thị,những lão nô trong phủ đều một lòng hướng chính viện.
Trang Uyển cười một cái.
"Hôm nay vì sao Tứ gia không có lúc nào nhàn tản? "
T
ô Bồi Thịnh hiểu rõ ý Trang Uyển, lập tức đem đầu cúi càng thấp, đè nặng tiếng nói nói.
"Cũng không phải là! Mặt trên người đều động tâm tư, Tâm tư Tứ gia thuần lương cũng là thân bất do kỷ."
Dứt lời chỉ chỉ hướng phía đông, lại trưng ra một vẻ mặt đau khổ nói.
"Ai mà không nhìn chằm chằm vị này đâu, hôm nay Mông Cổ còn dâng cống phẩm."
Thái Tử đã là cái đích cho mọi người chỉ trích, hiện tại vẫn là Thái Tử đảng nên Dận Chân tất nhiên là thời điểm sứt đầu mẻ trán
T
rong lòng yên lặng ghi nhớ những việc này, Trang Uyển không ở thâm hỏi, chuyển tới trong thư phòng, chỉ thấy sau bình phong Dận Chân đứng dang tay, trên người chỉ một cái tiết khố, Trương Khởi Lân đang nhúng khăn vào chậu nước, nhìn thấy Trang Uyển tiến vào lập tức thối lui đem khăn lông đưa tới trong tay nàng.
Thư phòng từ trước đến nay là trọng địa, là nơi Dận Chân ngày thường cùng thân cận bàn luận đại sự. Người bình thường không được vào, những người hầu han ngày thường đều là người hắn tín nhiệm, bởi vậy khi mồ bàn tay ' xạ lạ" chạm vào lưng hắn, Dận Chân đột nhiên duỗi tay bắt được mặt, đồng thời mở mắt ra xem qua.
"Uyển Uyển?"
Dận Chân nhìn thấy tiểu phúc tấn nhà mình, lưng căng thẳng thả lỏng chút, súc lực tay buông, đổi thành đè ép sờ loạn lên eo sườn
"Sao lại đến đây."
"Hoằng An nói Thập tứ thúc tới, nó rất hứng chịu."
Trang Uyển trên mặt tràn ra ý cười, nói về nhi tử hay phu quân trong cập lòng luôn ấm áp.
"Thiếp liền biết tứ tất nhiên cũng trở lại."
D
ận Chân khẽ nhíu mày.
"Hoằng An chính là lại đi tìm Dận Trinh?"
T
rang uyển chính nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, nghe vậy cười khẽ,.
"Tiểu hài tử khó tránh khỏi trong lòng có chút ham chơi, vừa vặn Thập tứ a ca cũng có tính trẻ con. Tứ gia nếu không vui, thì cứ nói để thập tứ đệ không thường lui tới phủ, kẻo thập tứ phúc tấn lại trông chờ"
"Thập tứ đệ muội bày tỏ với nàng? " Dận Chân nhạy bén mà nhìn Trang Uyển liếc mắt một cái.
"Một cái hai cái đều là không quá lâu, việc này còn muốn tố khổ."
Trong lòng biết hắn một hơi quở trách hai người, Trang Uyển chỉ cảm thấy buồn cười, nhịn không được đậu nói, "cùng tuổi liên tục gì, nếu là đổi lại Tứ gia ngày ngày chạy đến Thập tứ phủ, thiếp cũng nháo loạn."
"Nói năng bậy thì, ta có từng hướng nơi của Dận Trinh......"
Nói một nửa Trang Uyển lại phản ứng, bất quá là trêu đùa, không khỏi thở dài.
"Uyển Uyển......"