Dận Chân là đứng đắn một chủ tử, nếu thật luận ở trên quy củ, đó là Đức phi cũng có phần nhắn một đoạn.
Dưới tình huống như thế, Dận Chân thế nhưng vì điều gì vẫn chưa nói?!
Trang Uyển đầu óc ong ong một chút.
Nàng rõ ràng thấy được nam nhân đang nhìn chưởng sự cô cô thời điểm trên mặt phiếm ra những thần sắc khó coi, nhưng mà đảo mắt lại thấy Dận Chân khôi phục bình tĩnh, đạm mạc mà từ bên người mình đi qua.
Nàng cho rằng bọn họ phu thê cầm sắt hòa minh, đều có hai người thổ lộ tình cảm thâm tình, nhưng mà lại không nghĩ liền như vậy bị đánh vỡ.
Là bởi vì đây là người do Đức phi phái tới sao? Vẫn là nói, cái gọi là "Đồn đãi vớ vẩn" kia lại là đánh lên mình nhưng lại hướng về mặt mũi Dận Chân?
Trang Uyển lòng có điểm rối loạn.
Nàng miễn cưỡng chống đỡ tươi cười, dặn dò Trúc Cầm đi thúc giục phòng bếp mang thức ăn.
"Dùng cơm đi, gọi Hoằng An tới."
Chưởng sự cô cô đứng ở bên nhiên ra tiếng, nghiêm khắc chất vấn Trúc Cầm.
"Hoằng An a ca lại là còn chưa dùng bữa tối?"
Trúc Tương giải thích.
" Hoằng An a ca...... Xưa nay đều là chờ sau khi chủ tử trở về mới cùng nhau dùng......"
Chưởng sự cô cô lạnh lùng thốt.
"Theo quy tắc các a ca một ngày dùng 3 bữa, cơm tối dùng nhiều sẽ có hại thân thể, thân là nô tì không khuyên nhủ tiểu a ca chiếu cố thân thể, đúng là có tội!!"
Không khí chính viện vốn dĩ liền im ắng lại liên tiếp vang lên tiếng quở trách, những người bên trong đều nghe được rõ ràng, cơ hồ làm đám nô tài nhịn không được co rụt thân mình. Mà Trúc Cầm làm người đứng mũi chịu sào, càng là đầu óc trống rỗng, theo bản năng nhìn về phía Trang Uyển.
"Chủ tử phúc tấn, nô tỳ......"
Nam nhân không đáng tin cậy, chính mình lại không ngạnh lên, toàn bộ chính phòng đều bị một chưởng sự cô cô ngăn chặn. Trang Uyển dấu đi mất mát trong đáy lòng không nói rõ, cười hạ nói.
"Cô cô, đây là được ta đồng ý, sau này tất nhiên là sẽ sửa. Trúc Cầm ngươi đi xuống đi."
Ai ngờ chưởng sự cô cô kia nửa điểm cũng không buông tha.
"Chủ tử lúc nào làm sai, có sai cũng
chỉ có đám hạ nhân không hiểu quy củ. Nếu một mặt trôi chảy làm theo ý chủ tử, bất quá là hạng luồn cúi. Đó là bắt được trước mặt Đức phi nương nương phân xử, đám nô tài xảo quyệt tất nhiên phải phạt thật mạnh mới được."
Trang Uyển còn muốn nói gì nữa, kia chưởng sự cô cô đã lại trừng mắt nhìn lại.
"Lão nô là do Đức phi nương nương cố ý phái tới, hay là phúc tấn còn không tin hảo ý của nương nương? "
Diều này đại khái chính là mượn uy danh Đức phi, luôn dùng quy tắc mà nói chuyện. Chính mình nếu là còn cố gắng làm làm hoàng gia tức phụ hiền danh, phải chịu nằm dưới bàn tay người của Đức phi; nếu là dám nhiều lời phản kháng, Tứ a ca liền sẽ trở thành Bát a ca tiếp theo, ghánh trên người nhục danh do phúc tấn gây nên, cả đời không dậy ngẩn nổi thân.
Nếu là nàng hôm hay sính miệng lưỡi cực nhanh, nhưng nam nhân là trụ cột trong nhà, cuối cùng Trang Uyển Hoằng An lại có thể tốt đến nơi nào?
Giáo huấn con dâu thế nhưng cũng đánh vào thân sinh nhi tử......
Trang Uyển nhắm mắt, tươi cười khó coi, thấp giọng hỏi.
"Ngạch nương tất nhiên là đối với chúng ta quan tâm, nhưng còn phiền cô cô xem ở....."
"Từ khi nào, quy củ trong phủ do nô tài làm chủ?"
Đột nhiên, phía sau truyền ra ngữ khí nàng chờ mong đã lâu, nàng chưa nói xong lấy lòng nói chợt dừng lại, sườn mặt liền nhìn đến nam nhân trên tóc còn mang theo hơi ẩm đi đến bên người mình, sau đó không kiên nhẫn mà đối với đám nha hoàn phía sau phất tay
"Phúc tấn cho các ngươi vào được? Một đám đều xử ở chỗ này, chẳng lẽ các ngươi là chủ tử?!"
Không biết từ nơi nào chui ra Tô Bồi Thịnh lập tức đứng ở cạnh cửa, nhéo giọng nói xụ mặt đem người đều đuổi đi ra ngoài.
Bên trong chính viện lập tức hư không, quyền chủ động trong tay chưởng sự cô cô còn có chút không phục.
"Lão nô chính là người do Đức phi nương nương phái tới......"
"Ngươi gọi là gì?"
Dận Chân không kiên nhẫn mà đánh gãy.
"Lão nô họ Trần."