Hoằng An thấy ngạch nương không hề nghĩ dạy dỗ mình như hế nào, tức khắc trưng ra cái miệng nhỏ.
"Ngạch nương nói với tiên sinh, tiên sinh lợi hại như vậy khẳng định sẽ thấu tình đạt lý!"
Chờ khi Dận Chân trở về chính phòng, mẫu tử hai người đã nói xong, Trang Uyển sai người đưa điểm tâm, chủ yếu là đồ ngọt.
"...... Ngạch nương, bốn lần quá nhiều, tiên sinh sẽ tức giận."
"Tiên sinh dám hà khắc với con, ngạch nương khiến nói với A mã con kiểm điểm hắn"
Dận Chân nghe vậy khóe miệng trừu trừu, trực tiếp vén rèm lên đi vào.
" kiểm điểm ai?"
Trang Uyển thấy Dận Chân vào được, lập tức dời đi đối tượng nói chuyện. "Tiên sinh của Hoằng An không chút nào phân rõ phải trái, nói là phải dạy giống tiểu hài tử mọi nhà khác, một hai phải dùng chiếu dây mây, thời gian cả ngày đều đem mông Hoằng An cộm hỏng rồi? Trong thời gian học tập chỉ cho uống nước không cho ăn cơm, như thế nào có thể......"
Dận Chân hiếm thấy bộ dạng Trang Uyển lải nhải cơ hồ là theo bản năng ngây ngốc một chút, quay đầu liền nhìn đến tiểu gia hỏa ngồi bên mép giường ánh mắt lóe lóe, tức khắc hiểu rõ nguồn cơn.
Dận Chân nhíu nhíu mày, đánh gãy lời Trang Uyển nói.
"Có trà sao? Chiều hôm nay phải đi ba đại doanh, Hoàng A mã thúc giục đến ngụm nước cũng chưa kịp uống "
Trang Uyển nhanh tay từ trên bàn rót nước đoan qua.
"Mau uống một chút cho nhuận miệng, còn cơm thì sao? "
Dận Chân lắc lắc đầu, như cũ cau mày kéo kéo cổ áo.
"Vì sao cơm cũng chưa dùng! Buổi trưa thiếp bảo phòng bếp làm bánh chay xong sai Trúc Cầm mang lên một phần, được sẽ thêm ít dưa muối!"
Trang Uyển duỗi tay sờ sờ sau cổ Dận Chân, một tay ướt mướt mồ hôi, quay đầu lại làm nước văng lên quần áo,đẩy đẩy Dận Chân đ thay quần áo.
Dận Chân quay đầu mắt nhìn Hoằng An ngồi đầu giường, đã nhìn không ra tiểu gia hỏa, vỗ vỗ tay Trang Uyển.
"Không phải muốn đi thay nệm ghế cjo Hoằng An sao? Tiểu hài tử thân thể không khỏe, khắt khe quá cũng không tốt. Lúc trước có người dâng thảo dược bồ lót, nói là có thể đuổi trùng phòng còn có thể dưỡng thân, ngồi cũng thoải mái, nàng đi chọn vài thứ?"
Trang Uyển cười tủm tỉm đáp ứng.
Tô Bồi Thịnh động tác thực mau, còn cầm mấy cái hương nâng cao tinh thần, Trang Uyển liền hứng thú hừng hực dẫn dắt đồ vật, tự mình đi dọn dẹp
Hoằng An trợn tròn mắt, mắt xem xét A mã một bên nhìn chằm chằm chính mình, chân ngắn nhỏ nhảy xuống giường chạy theo.
"Ngạch nương, con cũng đi......"
Trang Uyển sờ sờ đầu nhỏ.
"vừa rồi không phải mới đi xem qua sao? con bồi A mã nghỉ ngơi đi."
Hoằng An:
"......"
Nhìn Trang Uyển đi rồi, Dận Chân lúc này mới thong thả ung dung buông tách trà trong tay, xụ mặt mà nhìn Hoằng An ủ rũ, không nói lời nào.
"A mã......"
"Biết sai rồi sao?"
Hoằng An gật gật đầu, đáng thương hề hề giương mắt.
"Con không nên lười biếng, không chịu học tập tốt......"
Dận Chân nặng nề mà gõ gõ mặt bàn, "còn gì nửa?"
Hoằng An mếu máo, nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu.
"Còn...... Còn không nên để ngạch nương nhắc mãi, phải nên lấy việc khác khuyến khích ngạch nương......"
"Trời sinh thành người, ai cũng phải trải qua nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác. Con thân là đích tử, trách nhiệm so vớingười khác còn nhiều hơn, lại cố tình dùng mánh lới đầu, đây là không hiếu học." - Dận Chân lạnh lùng giáo huấn.
"Ngạch nương con chỉ là thương con mà sốt ruột, lại bởi vì tư tâm của con, liền cố ý khuyến khích ngươi ngạch nương đánh mất quy củ, đây là bất hiếu với mẫu thân. Vốn nên thật mạnh trách phạt. Nhưng ta niệm con vi phạm lần đầu, ngày mai ngoan ngoãn đi học nhớ cho kỹ, còn tái phạm sẽ bị phạt nặng. "
"Hoằng An biết sai rồi......"
Dận Chân thấy tiểu hài tử đỏ vành mắt, lúc này mới thu hồi lạnh lẽo trên người.
"Còn lười biếng mưu lợi không?"
"Không dám......"
"Còn khi dễ ngạch nương không?"
"Không dám......"
"Chữ đại viết 100 lần, đi viết đi, viết xong đem lại cho ta xem. "