"Ưm... —— được rồi...... Thật trướng...... âhhh..... Quá nhanh......"
hoa huy*t bị căng ra, lửa nóng kia một cây cắm vào chỗ sâu bên trong nàng. Nam nhân tiến vào có chút vội vàng, sau lại ngắn ngủi mà thống khổ bị nàng làm cho càng thêm cảm thấy cơ khát. Kích thích không ngừng u cốc lại chưa từng hoàn toàn thỏa mãn sớm đã lan tràn, tinh lượng thủy dịch nhanh chóng bôi trơn huyệt khẩn trí, làm Dận Chân cơ hồ không có nửa điểm trở ngại mà ở u cốc kia ra vào.
"Ưm...!...... Chớ có...... Chớ có......"
Trang Uyển ngôn từ rách nát cơ hồ thổ lộ không thể. Dận Chân tay chặt chẽ cô ở eo Trang Uyển, đem tuyết đồn đẩy trên cao nhếch lên, nàng miễn cưỡng bắt lấy đầu giường trước mặt, thân mình bị nam nhân đong đưa mà trước sau lộn xộn, bắp đùi yếu ớt bị một lần một lần hung hăng mà chụp đánh ở phần hông rắn chắc của Dận Chân, phát ra tiếng vang làm người ta cảm thấy thẹn. Dận Chân rũ xuống mí mắt, nhìn làn da trắng trở nên sưng đỏ, Trang Uyển suy yếu vô lực mà chân không chủ động căng chặt, lại gãi đúng chỗ ngứa mà đem bắp chân vốn dĩ khép chặt càng thêm mở rộng.
Dận Chân dùng tay bắt được mông thịt, đẩy về phía trước, tầm mắt có thê nhìn đến hai cánh hoa đang nổ lực hàm chứa, bao vây côn th*t sẫm màu, ở thời điểm côn th*t rút nhanh ma xát, kéo theo mị thịt đỏ tươi, âm đế bị chà sát càng thêm ửng đỏ, yếu ớt...
Trang Uyển cơ hồ nửa câu nói đều nói không ra, lửa nóng côn th*t đi vào địa chỉ quen thuộc liền bắt đầu không kiêng nể gì mà chinh phạt, một chút một chút càng thêm khảm nhập. Chỗ tuyệt mật trong thân thể không hề trở ngại mà mở ra, côn th*t kia thậm chí còn rất có kỹ xảo mà đỉnh lộng vách động mẫn cảm của Trang Uyển, chợt khinh thường làm cho nàng tim đập đều vụn vỡ....
Bỗng nhiên, Dận Chân đột nhiên rút ra hơn phân nửa côn th*t sớm nhuộm một tầng thủy dịch, sau đó đột nhiên vọt đi vào.
Cung khẩu nàng luôn là nơi Dận Chân thiên vị, hắn rất thích trêu chọc nơi đó của tiểu phúc tấn, miệng nhỏ hoa tâm kia trên quy đầu hút một ngụm, thiếu chút nữa làm Dận Chân tiết ra.
Dận Chân tức khắc tìm được trò chơi khiến chính mình nhiệt tình yêu thương, hắn si mê mà rút ra lại mạnh mẽ đâm vào cung khẩu, tay vuốt ve xuống tuyết đồn, làm kia đường đi trở nên càng mẫn cảm khẩn trí, trước mặt thân thể mỹ nhân kiểu mị đong đưa, hắn như có như không đỉnh lộng chỗ sâu trong mê đắm, nửa khấu khai mở cánh cửa kia..
Dận Chân nghe vậy hết sức đắc ý, càng thêm mạnh mẽ mà va chạm tiểu huyệt, côn th*t thật sâu mà hướng chỗ sâu bên trong chọc chọc,miệng không kiêng nể gì mà đè ép.
"Nếu là thập tứ đệ, khả năng có làm cho Uyển Uyển như vậy không?"
Nói, nói cái gì đấy!
Nam nhân không biết xấu hổ vừa cao hứng thú, thêm ngăn không được, dán bên lỗ tai Trang Uyển nói nhỏ.
"Nếu là thập tứ đệ...... Khả năng giống như ta như vậy...... Làm Uyển Uyển hoài thai......"
Trang Uyển " Ahhh" một tiếng, hạ thân đột nhiên khóa khẩn, làm Dận Chân kêu rên một tiếng..
"Ưmn......"
Bụng không có cảm giác muốn vỡ ra, rồi lại thiếu nàng kích thích, Trang Uyển mơ hồ quay mặt đi.
"Như thế nào nhỏ......"
Nói còn chưa dứt lời, Trang Uyển liền nhìn đến sắc diện nam nhân, hắn cười như không cười mà nhìn nàng.
" Muốn làm gãy ta sao? "
Làm, làm chuyện xấu!
Trang Uyển cơ hồ theo bản năng mà liền hướng bên dưới giường nhảy xuống, nàng chính là thực minh bạch lòng dạ nam nhân, huống chi...... Huống chi chính mình còn nói lời không nên nói......
Tức khắc giày đều đành phải vậy, không đợi nam nhân hành động tiếp theo, cầm quần áo khoác qua loa trên người rồi chạy ra gian ngoài. Vừa chạy vừa kêu.
"Trúc Tương! Trúc Tương tiến vào! Thay quần áo cho ta!"
Trúc Tương đang ở gian bên cạnh chăm sóc Hoằng An, nhất thời không ra kịp. Bên ngoài liền chờ Trúc Cầm, vốn đang theo học hỏi Tô Bồi Thịnh. Chính nói một nửa, Trang Uyển kinh hoảng thất thố tiếng la liền bị hoảng sợ nhấc chân phải đẩy cửa đi vào, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm nộ khí của nam nhân.
"Tô Bồi Thịnh, kẻ nào dám tiến vào liền băm nát chân hắn!"
Tô Bồi Thịnh chính là người đi theo hầu hạ Dận Chân nhiều năm, làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì! Nên nhanh chân chạy đến, thấy Trúc Cầm còn không rõ nguyên do hướng bên trong mà đi, thầm nghĩ trong lòng nha đầu chính viện đều giống như chủ tử, lập tức nhanh tay kéo Trúc Cầm ra bên ngoài, thấp giọng nói.
"Trúc Cầm cô nương, chuyện riêng của chủ tư phận làm kẻ dưới không nên để ý"
Đợi đến buổi sáng, sắp chuẩn bị lâm triều, sau một lúc lâu vén màn nhung đi ra quả nhiên chỉ có một mình Dận Chân. Tô Bồi Thịnh quy quy củ củ đi lên hầu hạ chủ tử thay quần áo, áo lót còn chưa có hệ trên, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng gọi mơ mơ màng màng, lại hướng bên trong xem, mơ hồ có thể thấy được màn vươn nửa cánh tay bạch ngọc.
Dận Chân mỉm cười, khoác không có mặc tốt quần áo xoay người liền vào, nghe được thanh âm mang theo người tiến vào Trúc Tương thấy vậy cũng không dám đi vào, dưới chân do dự vẫn là ở yên tại chỗ.