Ánh mắt Thẩm Nhan lãnh trầm nhìn chằm chằm Thẩm Văn Bân, cái loại lạnh nhạt này căn bản không giống như ánh mắt nhìn về phía cha mình, càng trầm tĩnh không giống như cái tuổi của cô nên có.
Cô đối người cha này hận đến tận xương tủy, thù hận không chỗ phát tiết cuối cùng hóa thành sự lạnh nhạt, tựa như sự lạnh nhạt của ông ta đối với cô.
Thẩm Văn Bân nhìn đôi mắt Thẩm Nhan không hề có độ ấm, trái tim đột nhiên run lên.
Trong loại ánh mắt lạnh nhạt này mang theo oán hận, ông ta đã từng ở trên người mẹ của Thẩm Nhan nhìn thấy, đó là sau khi ông ta ngoại tình bị phát hiện, khi bà ấy đối mặt với ông ta đã phóng ra loại ánh mắt này.
Dù cho lúc ấy cảm tình của bọn họ đã tan vỡ, nhưng là ông ta đối bà ấy vẫn tràn ngập cảm giác áy náy.
Bọn họ cũng là mối tình đầu của nhau, từ luyến ái đến kết hôn có nhiều gian khổ.
Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn sẽ hạnh phúc mỹ mãn, nhưng mà sau khi hai người cùng nhau sinh sống, lại thường xuyên phát sinh tranh chấp những việc lặt vặt, ngày qua ngày hợp lại, cảm tình dần dần bị tiêu biến hầu như không còn.
Đặc biệt là sau khi bà ấy mang thai, tính tình liền trở nên dị thường táo bạo.
Làm một nam nhân bình thường, sinh lý cùng tâm lý đều không chiếm được thỏa mãn, tự nhiên liền sẽ muốn từ bên ngoài tìm kiếm ấm áp, ông ta vốn dĩ chỉ là muốn chơi chơi mà thôi, không nghĩ tới sẽ thật sự cùng Triệu Quyên phát sinh quan hệ thân thể, cuối cùng dẫn tới sự tình ngày một không thể vãn hồi.
Hắn cũng từng hướng bà khẩn cầu tha thứ, muốn chữa trị quan hệ vợ chồng.
Chỉ là mẹ của Thẩm Nhan là nữ nhân tính tình cương liệt, căn bản là không cho ông ta nửa phần cơ hội hối cải.
Cứ như vậy, bọn họ thực mau xử lý thủ tục ly hôn.
Thẩm Nhan tuổi nhỏ bị đưa đến bên người ông, ông cũng muốn làm tốt vai trò của một người cha.
Nhưng là công tác quá mức bận rộn, hơn nữa bản tính nam nhân không đủ tinh tế, rất khó một mình chiếu cố đứa bé.
Ông ta biết mẹ kế khẳng định là không bằng mẹ ruột, cho nên ông cũng không yên tâm đểTriệu Quyên ở nhà chiếu cố Thẩm Nhan.
Vì thế, ông liền thuận nước đẩy thuyền đem Thẩm Nhan đưa đến nhà mẹ mình, phó thác cho mẹ chiếu cố cô thật tốt.
Có lẽ là bởi vì không thường thấy mặt, hơn nữa nghe nói ông ngoại tình dẫn tới việc cha mẹ ly hôn, Thẩm Nhan từ khi còn nhỏ liền đối với ông có một loại xa cách, chưa bao giờ nguyện ý cùng ông thổ lộ tình cảm, ánh mắt nhìn về phía ông luôn là mang theo sợ hãi cùng căm ghét.
Thời gian lâu rồi, ông cũng liền dần dần phong bế tình cảm cha con đối với cô.
Theo Thẩm Nhan lớn lên, giữa cha con có ngăn cách cùng hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Cuối cùng, biến thành một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Nhưng mà, đáy lòng ông ta bi thương, lại chưa từng biểu lộ trước bất kỳ ai.
“Hai đứa khi nào thì ở bên nhau?”
Ánh mắt Thẩm Văn Bân thâm trầm nhìn Diệp Hạo Hiên, đem cảm xúc nội tâm tất cả đều che giấu chỗ sâu trong đáy mắt.
Ông ta bừng tỉnh nhớ tới lần trước Thẩm Nhan bị đánh, suốt đêm mưa to cũng chưa về, ánh mắt đen đặc nhíu nhíu, thanh âm trở nên lạnh hơn chút, nhìn Thẩm Nhan mở miệng nói: “Lần trước con rời nhà trốn đi có phải đi nhà hắn hay không?!”
Thời điểm ông ta nói chuyện, trong ánh mắt có tức giận miêu tả đến sinh động.
Ông ta không phản đối Thẩm Nhan yêu đương, nhưng lại không cách nào tiếp thu cô không hề cố kỵ ở trong nhà của một người đàn ông ngủ lại.
“Chúng ta…”
Không đợi Diệp Hạo Hiên đem lời nói hết, Thẩm Nhan liền quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng Thẩm Văn Bân nói: “Đúng vậy! Tôi ngày đó thật là đi nhà của hắn!”
Thẩm Văn Bân nghe vậy, tức khắc tức giận đến nổi trận lôi đình, lảo đảo hướng phía sau lùi lại một bước, nâng lên một bàn tay run rẩy chỉ vào Thẩm Nhan, “Con… Con…”
“Tôi làm sao?!”
Thẩm Nhan nhìn Thẩm Văn Bân bị mình làm cho tức giận đến phát run, trong lòng cô không chỉ không chút nào cảm thấy áy náy, ngược lại có loại khoái cảm trả thù.
Sau đó cô ra vẻ thân mật ôm chặt lấy cánh tay Diệp Hạo Hiên, khiêu khích nhìn Thẩm Văn Bân nói: “Xin lỗi, Hạo Hiên không thể như ông mong muốn cùng Khương Bích Vân ở bên nhau, ngược lại là coi trọng tôi.”
Nói, cô cố ý tạm dừng, tiếp theo thay đổi loại ngữ khí nói: “Nga, đúng rồi! Đã quên nói cho ngài, chúng ta sớm đã gạo nấu thành cơm, ha ha ha…”