“Nhan Nhan, mau tới, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi! Chỉ thiếu mỗi con, ha hả… Muốn uống canh sao? Dì giúp con múc một chén?”
Triệu Quyên đem tính toán trong lòng che giấu, đối với Thẩm Nhan nhiệt tình mà ấm áp tiếp đón, trong ánh mắt nhìn về phía cô chất chứa tình yêu, phảng phất như Thẩm Nhan thật là con gái ruột của bà ta.
“Không có việc gì, con tự mình múc, dì không cần phải xen vào.”
Thẩm Nhan lễ phép cự tuyệt Triệu Quyên, sau đó trở lại vị trí ngồi của mình, lặng yên ngước mắt nhìn Diệp Hạo Hiên đối diện, cầm lấy chiếc đũa liền vùi đầu bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm đột nhiên lâm vào lặng im kì quái.
Mọi người ở đây tựa hồ cũng không biết phải nói thêm gì mới tốt.
Triệu Quyên xấu hổ nhìn mắt Thẩm Văn Bân, ý bảo ông ta nhanh tìm đề tài đánh vỡ trầm mặc, nhưng, bất đắc dĩ Thẩm Văn Bân vốn chính là người không thích nói nhiều, hơn nữa tư tưởng của ông cũng tương đối cũ kỹ, căn bản là không biết muốn cùng người trẻ tuổi giao lưu cái gì mới phải.
Triệu Quyên không tiếng động mà ở trong lòng thở dài.
Bà ngay sau đó nhìn về phía Diệp Hạo Hiên cười mở miệng nói: “Diệp tử, bác nghe chú của con nói con ngày thường công tác rất vội, vậy con thường ngày rất hay tăng ca sao? Cuối tuần có thể nghỉ ngơi bình thường không?”
Diệp Hạo Hiên nghe vậy, nâng mắt lên nhìn về phía Triệu Quyên, nghiêm trang trả lời nói: “Công việc của con ngày thường rất vội, tăng ca là chuyện thường ngày, cuối tuần đều có thể nghỉ ngơi, nhưng là ngẫu nhiên yêu cầu tăng ca đi công tác linh tinh cũng có.”
“Nếu con vội như vậy, ngày thường khẳng định cũng không có thời gian tự mình nấu cơm, như vậy đi! Về sau chỉ cần cuối tuần con có thời gian rảnh liền để Bích Vân mang con tới trong nhà ăn cơm, dù sao nhiều người càng thêm náo nhiệt, con cũng không phải người ngoài, liền không cần cùng bác khách khí, ha hả…”
Triệu Quyên nói xong, chạy nhanh hướng Khương Bích Vân đưa mắt ra hiệu.
Sợ cô ta không thấy hiểu, Triệu Quyên liền ở phía dưới bàn nhấc chân đá Khương Bích Vân một chút.
Nhưng mà, Triệu Quyên một chân này cũng không có đá đến Khương Bích Vân, ngược lại là đá tới Diệp Hạo Hiên.
Diệp Hạo Hiên bỗng nhiên bị người đá, nghĩ nhầm là Thẩm Nhan đá.
Đại não hắn theo bản năng làm ra phản ứng, cho rằng là Thẩm Nhan đang cố ý nhắc nhở hắn cự tuyệt.
Vì thế, Diệp Hạo Hiên ngay sau đó nhìn về phía Triệu Quyên lời nói dịu dàng xin miễn nói: “Cảm ơn ý tốt của bác gái, con xin nhận tấm lòng, nhưng là con công tác bận quá, thời gian nghỉ ngơi đều chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi đọc sách, không quá thích đi nơi nơi xã giao.”
Tiện đà, hắn chuyển mắt nhìn vào mắt Khương Bích Vân bên người, tiếp theo đối Triệu Quyên nói: “Kỳ thật con cùng cô ấy gặp mặt tiếp xúc, cũng là ý tứ của chú con.”
Nói, hắn tạm dừng, có chút khó xử nhăn nhăn mày nói: “Có lẽ trạng thái trước mắt của con cũng không thích hợp với việc kết hôn yêu đương, nếu Bích Vân có lựa chọn thích hợp hơn, con nguyện ý cùng cô ấy làm bạn bè bình thường.”
Khương Bích Vân nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi giống như ăn phân.
Diệp Hạo Hiên làm trò trước mặt Thẩm Nhan cùng cha mẹ, cự tuyệt cô ta, này quả thực làm cô ta không chỗ dung thân.
Cảm giác thất bại thật lớn cùng ủy khuất, giống như một quyền đem đầu cô ta đánh vựng.
Vành mắt Khương Bích Vân nhanh chóng nổi lên lệ quang, nhu nhược đáng thương nhìn phía Diệp Hạo Hiên nói: “Chúng ta mới vừa quen biết, anh sao có thể nhanh như vậy liền có kết luận đâu? Huống chi công việc anh vội vàng, công việc của em lại thanh nhàn, này không phải vừa vặn có thể bổ sung cho nhau sao? Có cái gì không thích hợp?”
“…”
Diệp Hạo Hiên quả thực là đối nữ nhân này hết chỗ nói rồi, hắn đều đã đem lời nói nói đến rõ ràng như vậy, cô ta cư nhiên còn da mặt dày truy vấn vì cái gì.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ một hai phải làm hắn đem nói trắng ra sao?!
Chướng mắt chính là chướng mắt, nào có nhiều cái vì sao như vậy?!