Phía trên là từng dòng điện lưu mãnh liệt đánh sâu vào, khiến tóc tai nàng ta dựng đứng và bù xù y hệt một bà điên, các tia sét tím đen chui tọt và cứa sâu vào trong da thịt không khác gì thiên đao vạn quả. Chẳng mấy chốc mà máu tươi đã nhiễm hồng phân nửa hồ nước.
Mà phía dưới là vô cùng vô tận con độc trùng Ô Nha đồng loạt trồi lên tìm kiếm con mồi. Chúng nó ngửi được mùi máu tươi và năng lượng béo bổ, cho nên chen chúc nhau mà nhào vào cắn xé toàn thân của Mộ Linh Khê.
Mộ Linh Khê kêu gào thảm thiết, quẫy đạp lung tung hòng muốn tránh thoát tra tấn, thậm chí thuyên chuyển cả huyền lực. Nhưng tứ chi nàng ta bị trói chặt bởi xích sắt đặc biệt, chuyên dụng để chế ngự huyền giả.
Cho nên Mộ Linh Khê có vùng vẫy cỡ nào, cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Trơ mắt nhìn máu huyết của mình đang bị độc trùng gặm cắn, hơn nữa còn chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp từ lôi đình. Mộ Linh Khê bất chợt ngẩng đầu nhìn lên trên, biểu tình vặn vẹo, cặp mắt đỏ ngầu hung tợn như ác quỷ, nàng ta gằn từng chữ một mà nói:
“Các ngươi… giết chết… ta đi!!!”
Mạc Túc phảng phất nghe câu chuyện gì buồn cười lắm, nàng khẽ bật cười ra tiếng, nói với ngữ điệu hài hước:
“Ngươi muốn chết một cách thống khoái!? Không được đâu nha, ta đã nói rồi, những gì mà ngươi đã từng làm với hài tử của ta, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử cảm giác đó, lặp đi lặp lại trăm ngàn lần.”
Mộ Linh Khê hộc ra một ngụm máu đen, đau đến co người lại, nhưng cặp mắt kia vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Mạc Túc, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiện… tiện nhân! Năm đó… ta không nên đại ý… biết rõ Nguyệt Ảnh Vệ… truy sát ngươi… ta thế mà lại không cho người… đi chứng thực… rằng ngươi đã chết thật hay chưa…”
Nụ cười hài hước của Mạc Túc chợt tắt ngúm, thay thế vào đó là sát ý mãnh liệt. Nàng không nghĩ tới, sự tình bảy năm về trước thế nhưng còn có cá lọt lưới.
Nàng chỉ biết Nguyệt Vũ Đình lập mưu hãm hại nguyên chủ thất thân, Nguyệt Thanh Loan quạt gió thêm củi, Nguyệt Dao thực thi hành động, ra lệnh cho ảnh vệ đuổi theo giết chết nguyên chủ.
Nhưng mãi đến hôm nay nàng mới biết, đằng sau sở hữu bi kịch năm đó, còn có một bàn tay bí ẩn âm thầm thúc đẩy, đầu sỏ gây tội là Mộ Linh Khê.
Nói như vậy, lúc trước nguyên chủ oán hận Đế Mặc Thần, xác thật là đã trách lầm hắn. Năm đó nếu không có cơ duyên xảo hợp, e là Đế Mặc Thần đã trúng bẫy rập mà nữ nhân độc ác này bày ra.
Nghĩ thông suốt hết thảy, Mạc Túc nhìn Mộ Linh Khê với ánh mắt băng hàn tận xương, lạnh lùng nói:
“Mộ Linh Khê, ta thừa nhận ngươi rất có bản lĩnh cùng tâm kế. Ngay cả ta cũng trúng chiêu liên hoàn kế mà ngươi bày ra. Chỉ tiếc ngươi không dùng trí thông minh của mình vào việc chân chính, mà lại làm ra vô số hành động xằng bậy chỉ vì một người nam nhân. Thật là ngu xuẩn không ai bằng!”
Đế Mặc Thần dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Mạc Túc, nhỏ giọng nói:
“A Túc! Ngươi mắng nàng thì mắng, sao ngươi lại nội hàm ta? Ta có rất nhiều ưu điểm, đâu phải người bình phàm.”
Mạc Túc nghe thế, cười như không cười nhìn hắn, nhếch lông mày và hỏi:
“Nói như vậy, được Mộ Linh Khê thích, ngươi còn rất tự hào có phải hay không?”
Nhận ra đây là một đạo đề bài trí mạng, Đế Mặc Thần ngay lập tức lắc đầu phủ nhận, đồng thời ôm chặt lấy cánh tay của Mạc Túc, chém đinh chặt sắt nói:
“Không! Sự yêu thích của nàng chỉ khiến ta cảm thấy bối rối và ghê tởm. Hoặc có lẽ đó không phải thích, mà là sự chiếm hữu đầy dị dạng! Thích một người là phải trân trọng ý nguyện của đối phương, chứ không phải nhân danh tình yêu để tổn thương những người vô tội.
Như những biểu hiện của ta đối với A Túc ngươi thì mới gọi là yêu thích!”
Giải thích xong đạo đề toi mạng, Đế Mặc Thần còn dặm thêm một câu để tranh công cho chính mình. Hắn quả nhiên là một đứa bé lanh lợi!
Mạc Túc khẽ đỡ trán vì độ tự luyến của người nam nhân này. Nhưng khoé miệng hơi nhếch lên vẫn chứng tỏ tâm tình nàng cũng không tệ lắm, nàng liếc xéo người nào đó một cái, cười mắng:
“Đế Mặc Thần! Ngươi thật là càng ngày càng ba hoa!”
Đế Mặc Thần thập phần tự nhiên tựa đầu vào vai nữ nhân bên cạnh, ngữ điệu đắc ý nói:
“Ta chỉ ba hoa dẻo miệng với một mình phu nhân thôi! Người ngoài còn lâu mới nhìn thấy một mặt này của ta. Hừ!”
Thấy cái dáng vẻ õng ẹo xà nẹo của nam nhân nào đó, Mạc Túc hết chỗ nói rồi, trong lòng thầm cảm thán thằng nhãi này lấy nhầm kịch bản, nhưng ý cười nơi khoé miệng nàng lại như thế nào cũng không áp xuống được.
Hai người ở đây tú ân ái, nhưng Mộ Linh Khê lại tức điên người rồi, ánh mắt nàng ta như hai đốm lửa cháy phừng phực, ngay cả hình phạt đau đớn cũng không thể ngăn cản nàng ta hét toáng lên đầy ghen ghét:
“Mạc Túc! Hiện tại ta xui xẻo rơi vào trong tay ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Nhưng nếu để ta có cơ hội thoát ra, ta nhất định sẽ đoạt lại những gì đã mất. Ta nhất định khiến cho ngươi tan nhà nát cửa, chết không có chỗ chôn, vĩnh viễn cũng không có cơ hội luân hồi!!!”
Mạc Túc không nghĩ tới, Mộ Linh Khê đã bị trừng phạt đến da tróc thịt bong như thế này mà vẫn mạnh miệng, chấp mê bất ngộ.
Nàng không trả lời Mộ Linh Khê, rũ mắt một hồi mới quay sang hỏi Đế Mặc Thần:
“Ta nghe A Cửu nói, Mộ Dung Âm thích Mộ Linh Khê nhiều năm, thậm chí cam tâm tình nguyện nghe theo nàng ta sai sử làm nhiều việc ác, có đúng như vậy không?”
Đế Mặc Thần hơi nhướng mày, sau đó gật đầu đáp:
“Đúng vậy! Mộ Dung Âm ghen ghét, hãm hại ta cũng có một phần nguyên do trong đó! A Túc định làm gì!?"
Mạc Túc nhìn về phía Mộ Linh Khê, bất chợt nở một nụ cười quái dị, nói:
“Ngươi kêu thuộc hạ mang Mộ Dung Âm đến đây đi! Nhiều năm hi sinh như vậy mà không được đáp lại, hắn cũng quái đáng thương! Nhân lúc Mộ Linh Khê vẫn chưa bị độc trùng cắn nuốt hoàn toàn, ta giúp hắn hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay!”
Trong khi Mộ Linh Khê có dự cảm bất hảo khi thấy nụ cười quái dị của Mạc Túc, thì Đế Mặc Thần lại hỏi:
“Sao A Túc lại thay đổi chủ ý? Không phải nói muốn trừng phạt nàng gấp trăm ngàn lần sao?”
Mạc Túc hơi hơi rũ mắt khảy khảy móng tay, nhẹ nhàng bâng quơ đáp:
“Ta không thích bị người tính kế, rắn độc cho dù có rút đi nọc độc thì bản tính của nó vẫn độc ác hung tàn. Ta sẽ không để mối hiểm hoạ như vậy tiềm tàng ở trên cõi đời này, chờ chực gây hại cho thân nhân của ta.
Ta ghét nhất ai nguyền rủa ta chết không được siêu sinh. Hơn nữa, nàng còn dám si tâm vọng tưởng, mơ ước cả nam nhân của ta!
Người như vậy, không giết ngay lập tức, lưu trữ chờ ăn tết hay sao?”
Đế Mặc Thần đã truyền lệnh cho thuộc hạ mang Mộ Dung Âm đến đây, nghe Mạc Túc nói như vậy, hắn không khỏi cười lên một cách sung sướng:
“Thì ra A Túc cũng biết ghen tuông ha!”
Mạc Túc thản nhiên mà thừa nhận, ngữ điệu bằng phẳng nói:
“Đúng vậy! Tính tình của ta bá đạo, không chấp nhận nổi khi trong mắt có hạt cát. Nếu ngươi có cất giấu hồng nhan tri kỷ khác, thì tốt nhất giấu nhẹm cho kỹ một chút. Nếu để ta phát hiện ra thì ngươi chắc chắn xong đời!”
Nghe lời đe doạ của nữ nhân, Đế Mặc Thần không giận, ngược lại còn cười, mân mê tay nàng và nói:
“Thật trùng hợp! Tính tình của ta cũng không kém A Túc là bao. Nếu A Túc quá thân thiết với nam nhân khác, ta cũng sẽ ghen và làm ra những hành động khác người. Ngươi cũng đừng trách ta chém hoa đào một cách tàn bạo!”
Nói xong, cả hai người bỗng chốc đều nhìn nhau rồi cười lớn.