Đế Dạ Hiên vừa mới dứt lời, bụng Mạc Tuyết liền bắt đầu chuyển động, càng ngày càng lớn, giống như bên trong có thứ gì đó đang phát triển.
Đế Dạ Hiên thấy vậy, xây lên một đạo kết giới, Thất Dạ không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng ở đầu vai Đế Dạ Hiên, nhìn vào bụng Mạc Tuyết, nói một câu: "Buồn nôn."
Sau một khắc, bụng Mạc Tuyết vỡ thành một cái hố thật to, nhìn thấy một cái móng vuốt từ bên trong bụng đi ra ngoài , ngay sau đó là cái móng vuốt thứ hai, sau đó là đầu, thẳng đến là toàn bộ cơ thể dần dần xuất hiện, Phượng Thiên Vũ thiếu chút nữa là muốn đem bữa cơm tối ngày hôm qua ói ra ngoài.
Mẹ kiếp, trước kia ở khu bí mật dưới mặt đất, nàng cũng đã trong thấy qua nghiên cứu Hóa Sinh rồi, cũng không có ghê tởm như thế này đâu!
Chỉ thấy bò ra là một đứa con nít, toàn thân dinh dính nhãi nhớt, còn dính đầy máu cùng vài cục thịt, sau đó móng vuốt lại chui vào trong bụng Mạc Tuyết lấy ra một miếng thịt, cũng chính là trái tim Mạc Tuyết, mở miệng cắn nuốt, sau đó nhìn đám người Phượng Thiên Vũ, mở miệng cười, trong miệng toàn bộ đều là huyết nhục( máu và thịt).
Phượng Thiên Vũ thật là cường đại, ngăn chặn cảm xúc muốn ói, nhìn Đế Dạ Hiên, được rồi, nhìn gương mặt này thật là thoải mái, đây là lần đầu tiên Phượng Thiên Vũ cảm thấy mỹ nam thật có tác dụng.
"Nha đầu, đây chính là gửi thân(ký thân)."
Đế Dạ Hiên nhìn nha dầu của hắn, bất đắc dĩ nói, bình thường có bao giờ thấy nha đầu nhìn hắn chằm chằm như vậy đâu.
"Dạ Hiên, ngươi có thể nhanh chóng giải quyết nó được không?"
"Nữ chủ nhân, chỉ cần ngươi thân thân Thất Dạ một cái, Thất Dạ liền đem hắn giải quyết ngay, có thể chứ?" Thất Dạ đôi mắt vàng rực nhìn Phượng Thiên Vũ, hắn cũng không tin chủ nhân tự tay giải quyết đâu.
Đế Dạ Hiên nhìn về phía Thất Dạ, con mắt màu đen tràn đầy vui vẻ, Thất Dạ liền rùng mình, chủ nhân thật đáng sợ.
"Ta đi, chủ nhân ta đi."
Thất Dạ nói xong, trên lưng đột nhiên xuất hiện một đôi cánh trong suốt bay xuyên qua kết giới, nhìn cái tên hài tử này vẫn còn đang ăn, mắt vàng bắn ra một đạo ánh sáng kim sắc.
Nhưng mà cái hài tử kia cũng không phải dễ trêu chọc đâu, tránh thoát khỏi đạo kim quang, ý thức liền động, từ trong bụng Mạc Tuyết xuất hiện ra rất nhiều đồ vật, nào là phổi, lá gan, ruột,….toàn bộ bay thẳng tới Thất Dạ.
Phượng Thiên Vũ nhìn xem căn phòng nội tạng bay tùm lum, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng liền đen như không thể đen thêm được nữa, mẹ kiếp, chúa buồn nôn luôn, chưa thấy qua trận đấu nào buồn nôn như vậy, đánh nhau bằng nội tạng thật kinh khủng?
"Thất Dạ, đùa vui không, ta liền hầm canh ngươi."
Đế Dạ Hiên lạnh lùng ung dung nói, giọng nói kia giống như là bảo hôm nay khí trời thật tốt, Thượng Cổ Thần Thú, rất bổ a, nha đầu mà ăn được sẽ càng bổ nha.
Thất Dạ nghe vậy không dám lơ là, hắn thế nhưng là biết rõ chủ nhân nói là làm đấy, thật sự hắn sẽ bị hầm thành canh đấy, trước đó có một lần, toàn bộ lông trên người Phượng Viêm thiếu chút nữa là mất sạch, nhớ lại cảnh tượng kia. Chậc chậc, cứ như vừa mới xảy ra, hình ảnh hiện rõ mồn một trước mặt hắn, hắn cũng không muốn cũng biến thành như vậy đâu a.
Lập tức chính đốn đội ngũ, móng vuốt mập mạp của Thất Dạ tung ra một trảo hóa thành hình kim quang bay đến tấn công hài tử kia, lúc này đây hài tử đó không thể trốn thoát, rồi lại nức nở nghẹn ngào khóc lên, tiếng khóc kia, có thể nói là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, Phượng Thiên Vũ nghe đến nổi cả da gà sợn cả tóc gáy, là hài tử kia đang khóc sao, không, phải gọi là tiếng quỷ kêu mới chính xác!
Thất Dạ cũng chịu không được nữa, hai móng vuốt lần nữa phát ra mấy đạo kim quang, Đế Dạ Hiên thấy vậy, trong tay bủng ra một đóa hỏa liên, hòa theo mấy đạo kim quang của Thất Dạ đánh vào hài tử, sau một khắc, thi thể của Mạc Tuyết và hài tử bị Thất Dạ đánh chết đã bị một đoàn hõa diễm đốt cháy.
Thẳng đến khi hai người đều hóa thành tro tàn, Phượng Thiên Vũ mới cùng Đế Dạ Hiên bước ra khỏi Lan Uyển, có nhiều thứ nhất định phải tận mắt chứng kiến nó biến mất, bằng không thì khi nàng quay người đột nhiên sẽ bị một kích trùng trùng điệp điệp, khi đó, hối hận cũng không kịp rồi.
"Dạ Hiên, chúng ta đi Chủ Uyển nhìn xem."
"Tốt."
"Chủ nhân lúc nào ôn nhu như vậy rồi hả?"
Cùng theo phía sau hai người Thất Dạ bất đắc dĩ nói.
Ngay khi hai người đi xa, một cái nửa người nửa quái vật mới từ trong phòng đi ra, người này không phải ai khác, chính là kẻ đã bán rẻ linh hồn của mình dung hợp với ác linh, Phượng Thủy Linh, nàng bây giờ chính là một quái vật ác linh.
Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên một đường đi đến Chủ Uyển của Phượng Tiêu, Chủ Uyển nhìn rất bình thường nói đúng hơn là hơi chút quê mùa, không trang hoàng lộng lẫy như những viện phủ khác, Đế Dạ Hiên quét quanh bốn phía, căn phòng này cho hắn một loại cảm giác rất quái dị.
"Ồ, đây là cái gì?"
Phượng Thiên Vũ cầm lấy một mảnh giấy được đặt ngay phía dưới chân bàn, mảnh giấy trông rất cũ kĩ, giống như thật lâu chưa ai sử dụng.
Bởi vì cái bàn được đặt tại một góc không ai chú ý, mảnh giấy này lại đặt ở phía dưới chân ghế trong cùng nên chẳng ai phát hiện tới, nếu không phải Phượng Thiên Vũ con mắt hơn người, chỉ sợ thật đúng là không phát hiện được tờ giấy này.
Mở mảnh giấy ra, Đế Dạ Hiên cũng đi tới, trên giấy vẽ những mảnh vụn rất kì lạ, rất cổ xưa, những mạnh vỡ ấy lại nhanh chóng phát ra ánh sáng màu xanh da trời nhàn nhạt.
Đế Dạ Hiên nhìn vào mảnh giấy đó, trong lòng có chút buồn cười, nhiều năm như vậy không có tin tức Thần Ma lệnh, thế mà đi vào Chủ Uyển của Phượng gia lại tìm ra manh mối, chẳng lẽ cái này chính là những mảnh vỡ của Thần Ma lệnh tại Phượng gia?
"Nha đầu, có thể đem nó cho ta xem kĩ được không?"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, trực tiếp đưa mảnh giấy cho Đế Dạ Hiên, thứ này nàng không biết, nhìn bộ dạng Dạ Hiên, giống như rất kích động.
"Dạ Hiên, đây là cái gì?"
Thất Dạ vừa vào trong sân đã không thấy tăm hơi, không biết biến đi đâu mất rồi.
"Nha đầu, đây là Thần Ma lệnh, có sức mạnh rất cường đại, cũng là đồ vật có thể cởi bỏ phong ấn cho phụ mẫu ta."
Đế Dạ Hiên cũng không có giấu giếm, hắn rất tin tưởng nha đầu.
"Chẳng qua là. Cần tập hợp đầy đủ Thần Ma lệnh, còn đây chỉ là một trong những mảnh vụn đó." Đế Dạ Hiên nói xong, nhìn chung quanh phòng, không biết mảnh vỡ của Thần Ma lệnh đang ở chỗ nào?
Ngay khi Đế Dạ Hiên đang nhìn chung quanh phòng, Phượng Thiên Vũ lại bị một bộ tranh sơn thủy hấp dẫn.
Trên bức tranh màu vẽ thống nhất đều là màu đen, duy chỉ có mặt trời là màu đỏ, nhìn kỹ lại thấy có vài điểm đỏ thái duơng được đánh dấu trên bức tranh. Nhìn qua có điểm quái dị, rõ ràng bức tranh này có ẩn chứa gì đó, không biết người họa bức tranh này có ẩn ý gì, không lẽ vì quá rãnh rỗi nên mới vẽ bừa như vậy? Cũng không đúng, bức tranh này treo trong phòng của Phượng Tiêu chắc chắn sẽ không bình thường, phải chứa cái gì đó.
Chẳng lẽ. ?
Phượng Thiên Vũ tiến lên, ngón tay đè vào chính giữa mặt trời màu đỏ kia.
Ngay khi Phượng Thiên Vũ rời tay khỏi, bức tranh như biến hóa, bản vẽ đã biến mất, thay vào đó là xuất hiện một ít đồ vật rất kì quái, như là bản đồ, hoặc như là một địa điểm nào đó.
"Dạ Hiên, ngươi đến xem, đây là địa phương nào?"
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, những địa phương này nàng không biết, cũng chỉ có hỏi Dạ Hiên rồi.
Đế Dạ Hiên nghe vậy, nhìn về phía bức tranh treo trên tường kia, bức tranh vẽ năm địa danh, hắn liếc nhìn cũng đã hiểu ra, địa điểm đầu tiên chính là nơi hắn và nha đầu đang đứng, bởi vì chỗ đó có một điểm thái dương màu đỏ, tiếp theo là Nhật Viêm quốc, một cái ở Vân Thương quốc, sau đó là Đế Hoàng Thành, địa phương cuối cùng nhược ảnh nhược hiện nhìn thoạt phần rất không chân thực, khi hai người bọn họ đang nhìn chăm chú, năm địa phương liền phát ra một đạo ánh sáng màu trắng, sau đó toàn bộ ánh sáng đó tụ tập tại phía trên Đế Hoàng Thành là một khối Thần Ma lệnh hoàn chỉnh xuất hiện.
Thời gian dần trôi qua, bản vẽ dần biến mất, trở lại thành bức tranh sơn thủy như lúc trước, những điểm đỏ thái dương cũng biến mất.
Thảng như nếu không phải Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên tận mắt trông thấy, chắc chắn sẽ không có người nào có thể tin được một bức tranh sơn thủy như thế lại ẩn chứa được sức mạnh kinh hồn của Thần Ma lệnh.