Tạ Tiểu Ân cười nhạt, không để ý đến Khắc Yên Mỹ đau lòng thế nào, trực tiếp chà đạp lòng tự tôn của cô dưới chân:
“ Cô nghĩ tôi tán tỉnh cô vì tôi yêu cô sao? Chỉ là ban đầu cảm thấy cô dễ lừa thôi, Ban đầu chỉ là cảm thấy, bây giờ thì thấy rõ rồi, đồ ngu này! Ai biết cô lại vô vị như vậy, so với Thùy Anh, cô không xứng xách giày cho cô ấy.
“Chát…” lần này Khắc Yên Mỹ ra tay mạnh hơn, đến nỗi tay cô cũng đau điếng, một bên má Tạ Tiểu Ân xưng đỏ.
“ Anh Tiểu Ân…” _Thùy Anh thốt gọi tên anh ta vô cùng lo lắng, trừng mắt với Khắc Yên Mỹ đang đứng ở bên kia.
“Cô còn dám trừng mắt sao? Con khốn này!”
Thùy Anh thấy Mỹ Yên vậy liền muốn phản đòn giúp tình nhân của cô ta, bị Tạ Tiểu Ân giữ lại, anh Ta nhìn Khắc Yên Mỹ đầy khinh thường:
“Không cần tính toán với cô ta, đánh xong rồi xem như là hết nợ rồi!” – Tạ Tiểu Ân vừa nói vừa lấy ví tiền, từ trong đó đưa ra một cục tiền dày cộm ném vào mặt Khắc Yên Mỹ _ “Cho cô đấy, không cần cảm ơn, xem như phí chia tay.”
Khắc Yên Mỹ cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, cô căn bản không cần mấy đồng tiền này.
Dưới con mắt khinh thường của Tạ Tiểu Ân và tình nhân của anh ta, Khắc Mỹ Yên đem từng đồng dưới đất đều nhặt lên. Sau khi đã nhặt đủ tiền, cô ném trở lại vào mặt Tạ Tiểu Ân và người tình của anh ta.
“Tạ Tiểu Ân nói cho anh biết, tôi không cần mấy đồng bạc lẻ này của anh!” – Kawhcs Yên Mỹ nhíu mày thật chặt – “Tạ Tiểu Ân, loại đàn ông như anh, không xứng đáng có được tình yêu, tôi yêu anh, xem như tôi ngu đi! Đồ khốn nạn.”
Khắc Yên Mỹ xoay lưng rời khỏi căn phòng, đi qua hộp bánh kem đặt trên bàn, thẳng tay vứt thẳng xuống đất cái “bịch”, chiếc hộp lập tức biến dạng, trở nên méo mó. Khắc Yên Mỹ nhìn hộp bánh thêm vài giây, dứt khoát rời khỏi nhà. Nơi này, cô sẽ không bao giờ quay lại, không bao giờ.
Từ trong nhà gã đàn ông khốn nạn đó đi ra, Khắc Yên Mỹ khóc nức nở. Mối tình đầu của cô, người đàn ông đầu tiên mà cô đem lòng yêu lại là một gã khốn nạn lừa dối cô. Thì ra điều mà Bối Lạc Lạc nói đều đúng, là cô mù quáng không nghe lời khuyên của Lạc Lạc. Thành ra cơ sự này cũng đều là do cô chuốc lấy mà thôi.
…
Bối Lạc Lạc nhận được cuộc điện thoại của ông ngoại, bảo cô về nhà có việc. Lời của ông ngoại cô chưa bao giờ từ chối, cô nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc trở về nhà.
Trở về biệt tự Ngọc gia, Bối Lạc Lạc cảm thấy không đúng lắm, vì cái gì mà lại lên đèn rực rỡ như thế này chứ? Cô vội vàng đi tìm ông ngoại hỏi rõ lý do, thế nhưng vừa mới đi đến sảnh liền gặp Ngọc Tranh ăn vận sang trọng bước ra.
“Bối đại tiểu thư, chị trở về rồi sao?”
Bối Lạc Lạc nhìn thấy lễ phục trên người Ngọc Tranh, nhíu mày:
“Bộ hôm nay là ngày gì sao?”
Ngọc Tranh nghe được Bối Lạc Lạc hỏi thì không nhịn được nhướn mày, ánh mắt có sự khinh bỉ rõ rệt:
“Chị thật sự không biết ngày hôm nay là ngày gì sao?”
Bối Lạc Lạc ngẩn người ra, cô thật sự không biết đây là ngày gì nha. Có liên quan gì đến cô à?
“Nha đầu, hôm nay là sinh nhật của ta mà con cũng quên sao?”
“…”
Ngọc Phước Hải đi từ trên lầu xuống nghe được cuộc hội thoại không nhịn được nhíu mày hỏi cô cháu gái mình yêu thương. Giọng điệu của ông không hề mang theo trách cứ mà chỉ là giận dỗi vu vơ.
Bối Lạc Lạc vừa nghe ông ngoại nói, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi. Ngày quan trọng như thế mà cô cũng quên cho được, đúng là quá đãng trí rồi!
“Ông ngoại, con xin lỗi… ngày quan trọng thế này…”
“Đúng là không đặt ông vào trong tâm mà.” – Ngọc Phước Hải còn chưa kịp lên tiếng, Ngọc Thụy vừa tới đã trách mắng Bối Lạc Lạc –“Cả ngày em chạy đông chạy tay không nói, hôm nay là ngày quan trọng vậy cũng quên, tại sao không có chút để tâm nào đến ông vậy…”
Mỗi lần bị Ngọc Thụy trách mắng, Bối Lạc Lạc đều sẽ đáp trả, riêng lần này lỗi thuộc về cô nên cô chỉ có thể cúi đầu.
“Con… quên mất, ngàn vạn lần xin lỗi ông…”
“Thật là, chị cũng quá vô tâm rồi.” – Ngọc Tranh lập tức phụ họa với Ngọc Phước, cô ta sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này mà không làm khó dễ Bối Lạc Lạc chứ?
“Được rồi, ta còn chưa nói gì mà hai đứa đã tài lanh rồi.” – Ngọc Phước Hải nghiêm mặt, ông còn chưa trách mắng đứa cháu yêu thì thôi đi, người khác sao có thể qua mặt ông mà trách mắng nó chứ?
“Tranh Nhi, Thụy Nhi, ta giao việc hai đứa đã làm xong chưa mà ở đây chất vấn Lạc Lạc, nó còn công việc của nó, sao có thể cả ngày rảnh rỗi như hai đứa chứ?”
“Ông nội, rõ ràng là…”
“Rõ ràng cái gì chứ? Còn không mau vào trong chuẩn bị, khách khứa sắp đến rồi.”
Ngọc Tranh và Ngọc Thụy bị trách mắng không cam lòng nhưng vẫn phải hậm hực đi vào trong.
Hai người kia đi rồi Ngọc Phước Hải mới nhìn Bối Lạc Lạc, cô lập tức cúi đầu:
“Con thật sự xin lỗi ông, con…”
“Được rồi, được rồi, lỗi phải cái gì, con về được là ông vui rồi.”- Ngọc Phước Hải nắm lấy tay đứa cháu gái thân yêu, mỉm cười:
“Được rồi, lên lầu thay lễ phục rồi xuống đây, một chốc nữa khách khứa vào đấy.”
“Vâng thưa ông!”
Trong lòng Bối Lạc Lạc tuy rằng khó chịu nhưng ông đã nói như thế cô cũng chỉ có thể làm theo lời ông.
…
Trong phòng của Bối Lạc Lạc đã treo sẵn lễ phục, chắc là do ông đã chuẩn bị sẵn. Bối Lạc Lạc vốn dĩ rất ghét mấy buổi tiệc như thế này nhưng mà khổ nỗi tiệc sinh nhật của ông đã muốn cô tham dự, vậy cô sao có thể từ chối được?
Bối Lạc Lạc mặc lễ phục Ngọc gia, trang điểm cho xứng với lễ phục, không quên cầm theo một vài ám khí phòng thân. Làm nghề này ấy mà, vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt.
“Đại tiểu thư, khách đã đến rồi, lão gia mời cô xuống nhà.”
“Được.”
Bối Lạc Lạc đặt cọ má hồng xuống, đứng dậy theo người hầu xuống nhà. Khách khứa quả nhiên đã nhiên đến đông rồi. Ông ngoại đang đứng ở dưới.
Bối Lạc Lạc đích thị là một mỹ nhân, cô vừa xuất hiện trên lầu, khách quan bên đưới vài người ngẩng đầu nhìn lên không dời mắt khỏi nơi khác bởi vẻ đẹp của cô. Làn da trắng sứ, môi hồng xinh xắn, chỉ mới trang điểm nhẹ nhàng đã toát lên phong thái của đại tiểu thư thế gia.